Thành phố C.
Bệnh viện tư nhân Lương Thị sở hữu những trang thiết bị y tế tiên tiến cùng
đội ngũ bác sĩ thiên tài hàng đầu, đặc biệt là khoa phụ sản. Những lãnh
đạo huyền thoại của Lương thị cũng đã từng đưa phu nhân của mình đến
sinh con tại đây, nhưng trường hợp tất cả các trưởng khoa đều tập trung ở trong phòng sinh như hôm nay, cũng chỉ có lúc Lương phu nhân sinh ba
khi đó mới xảy ra.
Ngoài phòng sinh, trên hành lang dài có bảy
tám người đang chờ đợi, tất cả đều im lặng ngồi ở trên chiếc ghế dài kê
sát tường, vẻ mặt bình thản. Chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đó bất động nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, diện mạo cực kỳ xuất chúng, thoạt nhìn tuổi áng chừng hai mươi, trông không giống với người sắp làm cha.
Lúc này cô y tá từ phòng sinh đẩy cửa bước ra, đi tới trước mặt anh nói: "Thịnh Tề Quang tiên sinh phải không? Phiền anh kí tên ở
đây."
Thịnh Tề Quang từ đêm qua đến giờ vẫn chưa được chợp mắt,
sức khoẻ của anh vốn không được tốt lắm, không thể chịu được quá nhiều
mệt nhọc, vào lúc này đã sắp không chống đỡ được nữa rồi, đôi mày thanh
tú tràn đầy sự mệt mỏi. Nhưng dù vậy, anh vẫn rất lịch thiệp và chu đáo, nhận lấy bản báo cáo tình hình kí tên vào, rồi dùng hai tay trả lại,
giọng nhẹ nhàng ấm áp hỏi: "Tình hình bên trong thế nào rồi?"
"Cho tới bây giờ rất bình thường. Cổ tử ©υиɠ đã mở ra bốn ngón tay, đang
chuẩn bị đưa lên giường sinh." Y tá rất có thiện cảm với chàng trai trẻ
vừa điển trai lại vừa dịu dàng này, cười hỏi: "Thịnh tiên sinh có muốn
đi vào cùng hay không? Sau khi thay bộ quần áo vô trùng khử độc là có
thể vào."
Thịnh Tề Quang nghe thấy đề nghị này quả thật rất động
lòng, chỉ có điều nghĩ ngợi một lúc lại từ chối: "Không được, tôi còn
phải đợi người."
Anh còn chưa dứt lời, thang máy bên cạnh "Đinh" một tiếng, sau đó cửa thang máy mở ra, một đoàn người từ bên trong đi tới.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.
Đi đầu là một người đàn ông mặc một bộ vest màu xám tro, giống như là vừa
từ một nơi trang nghiêm tới đây, chất liệu âu phục làm bằng thủ công vô
cùng tốt ôm sát thân thể thon dài rắn chắc, làm tôn lên vóc người cao
lớn điển trai. Khuôn mặt của anh có vài phần giống với Thịnh Tề Quang,
tướng mạo đều là anh tuấn điển trai, chẳng qua là so với Thịnh Tề Quang
dịu dàng thì người đàn ông này lạnh lùng hơn nhiều, lúc đến gần lại
khiến cho y tá không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Thịnh Tề Quang mặt mày hớn hở, cười vẫy vẫy tay với người tới: "Anh!"
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, cau mày bực mình nói với
anh ta: "Sức khỏe của chú thế nào mà còn gắng gượng như vậy? Mau nghĩ
ngơi đi!"
Thịnh Tề Quang lấy tay xoa xoa ấn đường, mỉm cười thở dài nói: "Em cũng biết chứ, nhưng anh chưa đến em làm sao dám nghỉ ngơi?"
Người đàn ông vẫn không có dừng bước, tiếp tục đi thẳng về phía trước, Thịnh
Tề Quang ở phía sau lưng anh ta chỉ chỉ vào anh ta, ý bảo y tá mau đi
chuẩn bị đồ vô trùng.
**
Lúc này ở trong phòng sinh, Tử Thời đang đau đến sống không bằng chết.
Cô là một người quen chịu đựng, từ nhỏ đến lớn, cô trước nay chưa từng một lần tức giận. Cái loại đau đớn xé ruột xé gan này mặc dù rất đáng sợ,
nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, không khóc, cũng không có kêu gào thảm
thiết.
Chịu đựng quả thật rất đau, mồ hôi thấm ướt quần áo trên
người cô, tóc cũng đã ướt đẫm, dính thành từng bệt, lúc đầu cô chỉ muốn
đưa tay giật hết tóc trên đầu, nhưng sau đó cơn đau đã khiến ham muốn ấy không còn.
Sinh con đau đớn như vậy, cho nên sẽ không có người mẹ nào quên mất đứa con của mình, đúng không?
Tâm trí cô mơ mơ hồ hồ rồi lại kiên định.
Các bác sĩ vẫn là lần đầu tiền nhìn thấy một sản phụ sinh con không khóc
không la, trong ngày thường phòng sinh lúc nào cũng náo nhiệt lúc này
yên tĩnh như tờ, vô cùng kỳ lạ.
Nhìn thấy mười ngón tay của Tử
Thời níu chặt ra giường, chịu đựng đến môi cũng đã trắng bệch, y tá xót
xa, trấn an nhắc nhở cô nói: "Nếu cô đau thì nói ra, đừng cố chịu
đựng... Đừng cảm thấy xấu hổ, tới đây đều là như vậy."
Tử Thời
nghe cô ấy nói vậy, trong lòng thả lỏng đôi chút. Nhưng muốn thử hét lên một tiếng xem sao, lại phát hiện làm thế nào cũng không mở miệng được.
Đã đau đến cực điểm rồi, cô bắt đầu không phân rõ được thực và ảo nữa, rất nhiều hình ảnh hỗn loạn vụt qua trước mắt cô, từng bức từng bức.
Phần lớn là truyện tranh của cô: Có cô gấu bụng tròn trịa, vui vẻ lăn qua
lộn lại trên cỏ, bê nước bên hồ lên uống, đêm đến thì rượt đuổi theo ánh sao, bình mình đến thì chạy về phía mặt trời sắp mọc... Tất cả đều hết
sức cuồng loạn, cho nên mọi thứ đều trở nên hợp lý—— nếu không, nếu
không cô đã đau đến điên mất rồi, sao mặt anh lại rõ rệt đến vậy?
Rõ rệt đến mức hoàn toàn giống với guơng mặt đó cũng không phải là trong
ký ức—— Anh đã gầy đi một chút, ánh mắt sáng ngời, lúc này đứng bên mép
giường sinh cúi thấp đầu đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt kia khiến đau
đớn trong người cô trong nháy mắt trở nên xa... Đau đớn vẫn tồn tại,
nhưng bị một thứ cảm giác bức bách khác lấn át——
Cô rất, rất, rất nhớ anh.
Tử Thời rốt cuộc nới lỏng hàm răng đang cắn chặt, mấp máy môi: "...Đau,
quá..." Cơ hồ không thốt ra được hai chữ nào nữa, nhìn anh.
Ánh mắt anh dịu dàng, đưa tay nâng lấy mặt cô, giống như rất lâu trước đây, cúi người dịu dàng trìu mến hôn lên trán cô.
Mỗi một tấc da thịt được anh chạm vào đều khiến cô run rẩy, Tử Thời đắm chìm trong hơi thở của anh bật khóc rưng rức.
Ảo giác tuyệt đẹp như vậy, khiến cô được sủng ái mà lo sợ.
"Đừng sợ." Người trong ảo giác cúi người ôm lấy cô, ghé vào bên tai cô, giọng nói trầm ổn có lực nhắc lại chỉ thị của bác sĩ: "Tử Thời, nghe anh
nói——, hít vào, nín thở: một, hai, ba, dùng sức!"
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.
Tử Thời gật đầu qua quýt, hoàn toàn nghe lời anh, anh nói gì cô cũng làm
theo, lúc nín thở dường như cô vốn không cần hô hấp, lúc dùng sức không
lo lắng chút nào cho dù sẽ lại xé nát thân mình... Ảo giác hỗn loạn cùng với hình ảnh chân thực đan xen nhau, hết thảy đều là hư ảo, chỉ có
giọng nói và hơi thở của anh là rõ rệt, cả trái tim đều bị anh điều
khiển, đau đớn đã biến thành chuyện của người khác, một chút cũng không
còn quan trọng.
Anh đã đến, cho dù là trong ảo giác. Tử Thời hạnh phúc liên tục chảy nước mắt, lẩm bẩm gọi tên của anh. Cái tên ấy, cho
dù là một mình trong đêm tối cô cũng chưa từng có dũng khí nói ra khỏi
miệng, lúc này là dũng khí duy nhất của cô: "Thừa Quang... Thịnh Thừa
Quang!"
"Ừ, anh đây." Tử Thời nghe được anh trầm thấp trả lời bên tai, cô chợt cảm thấy đau đớn đang gặp phải này quá ít, cô muốn đau
nhiều hơn nữa, hoặc là giày vò lâu hơn nữa—— Có phải như vậy thì anh sẽ
nán lại lâu hơn một chút chăng?
Tất cả mọi thứ điên loạn theo một dòng nhiệt đột nhiên xuất hiện bên dưới mà kết thúc, Tử Thời trong ngực của anh ngẩng phắt đầu lên, hét lên một tiếng đau đớn giải thoát, cảm
giác được anh dùng sức ôm lại, cả người cô bỗng trở nên rất nhẹ, lâng
lâng như chẳng có chút sức lực nào, rồi lại cảm giác hết sức thoải
mái... Tiếng khóc của trẻ con vang dội giống như là truyến đến từ trong
giấc mộng sâu thẳm, ý thức của Tử Thời như dừng lại bởi giọng nói trầm
thấp của người trong ảo giác: "...Là con gái!"
**
Tử Thời
ngất đi. Cô đã bất tỉnh, cô cho rằng thứ ảo giác ấy đang ôm lấy cô, anh
đột nhiên ngẩng đầu nhìn các bác sĩ bên giường sinh—— họ đều là các bác sĩ thâm niên đã từng vào sinh ra tử, tuy nhiên cũng bị cái ánh mắt này
làm cho túa mồ hôi lạnh.
Bác sĩ trưởng khoa phụ sản vội nói: "Không sao không sao, cô ấy chỉ là quá mệt, để cô ấy ngủ đi."
"Ông xác định?" Thịnh Thừa Quang cau mày hỏi.
Bác sĩ trưởng nghĩ ngợi một chút, dè dặt hỏi ngược lại: "Hay là... tôi đánh thức cô ấy dậy cho cậu xem?"
Người đàn ông cau mày không nói, cúi đầu nhìn người trong lòng hồi lâu, rồi
lặng lẽ đặt cô xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái
nhợt đẫm mồ hôi của cô. "Đứa bé đâu?" Giọng của anh hơi thấp, hỏi.
Y tá vừa cân đo cho cô bé xong liền ôm tới cho anh xem—— là bé gái 5 cân 8 lạng, khỏe mạnh hoạt bát, trên đầu trên mặt vẫn còn dính nhơ nhớp, nhắm nghiền mắt khóc oe oe.
Thịnh Thừa Quang đón lấy con bé, cô bé đột nhiên giơ bàn tay nhỏ bé ra, nắm tay nhỏ nhắn ra sức quơ quơ trước mặt của anh.
Ôm lấy con bé ngẩn người một lúc, ngay sau đó nở nụ cười.
Khuôn mặt điển trai như vậy, cười lên dĩ nhiên là rất đẹp mắt, bầu không khí trong phòng sinh bỗng chốc ấm áp lên rất nhiều.
Anh đặt cô bé đến bên cạnh người đang ngủ mê, để cho một lớn một nhỏ bên
nhau. Anh nhìn chăm chú, hết nhìn lớn rồi lại nhìn sang nhỏ, kiêu ngạo
thỏa mãn không lời nào có thể miêu tả nói được.
Cô bé tràn đầy sức sống, vẫn khóc, anh nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi nhỏ xinh của nó.
"Chào con." Giọng nam trầm thấp không ngừng xuýt xoa: "Bảo bối..."