Quyển 1 - Chương 30-4: Hoa (IV)
Tiếng sấm ầm ì. Và những đám mây đen trĩu nước lơ lửng phía trên bảo tàng hoa Onijih lại bắt đầu vắt mưa xuống ầm ập. Những khung kính bao quanh bảo tàng khẽ rung lên trong thứ âm thanh lanh lảnh rộn rã của những hạt mưa rơi.
Xuyên Sơn, Huệ Nha cùng Hainiido, Irivy và Hiên Hạ lúc này cũng đang ở trong bảo tàng hoa Onijih, trong khu vực của những loài hoa mùa xuân. Họ đang dạo bước qua một cây Hồng miên rất cao, với những đóa hoa đỏ rực như những đốm lửa. Tiếp đó là những bụi hoa Cánh bướm mỏng manh nhiều màu sắc, rồi đến những khóm hoa Thủy tiên yêu kiều lung linh.
"Mùa xuân, hoa và mưa, chẳng còn điều gì tuyệt vời hơn được nữa!" - Irivy cười rạng rỡ.
"Tôi tưởng với cô thì bia mới là điều tuyệt nhất chứ?" - Hainiido nói.
Irivy lườm Hainiido, nhưng tâm trạng đang vui nên cô cũng chẳng thèm tranh cãi với anh ta làm gì. Hiên Hạ cũng đang rạng ngời:
"Loài hoa nào cũng đẹp, bao nhiêu mùi hương hòa quyện lại thật dễ chịu làm sao!"
Chưa bao giờ Huệ Nha được nhìn thấy nhiều hoa như thế này, nàng khẽ liếʍ môi như đang muốn được... nếm thử mùi vị của từng loài hoa kia. Xuyên Sơn cảm nhận được điều Huệ Nha muốn, anh khẽ nói:
"Huệ Nha, ở đây người ta không cho ăn hoa đâu."
Đi được một lát thì Irivy bắt đầu thấy mệt, cũng vì đêm qua cô đã uống quá nhiều bia nên bây giờ cơ thể vẫn còn rã rời. Cô ngồi xuống một băng ghế gỗ dưới một tán cây anh đào và bảo mọi người cứ đi tiếp.
"Chị không sao chứ?" - Hiên Hạ lo lắng hỏi.
"Không sao mà, chị chỉ muốn ngồi nghỉ một chút thôi." - Irivy mỉm cười - "Mọi người đi trước đi, lát tôi sẽ bắt kịp."
Ngồi nhìn những cánh anh đào màu hồng nhạt rơi lất phất, Irivy lại nhớ tới thời còn đi học cô cũng rất thích ngồi một mình ngắm hoa đào rơi như thế này, thuở ấy thật đẹp và vô tư, chẳng phải lo nghĩ điều gì...
Bỗng, có một bóng người vừa ngồi xuống bên Irivy khiến cô thoáng giật mình. Cô quay nhìn sang, thì ra là... Hainiido.
"Anh không đi cùng mọi người mà quay lại đây làm gì?" - Irivy nhíu mày.
"Tôi muốn hỏi cô một chuyện." - Hainiido nói.
"Hỏi gì?" - Irivy nhìn Hainiido.
"Cô..." - Hainiido hơi ngập ngừng - "Cô yêu Xuyên Sơn phải không?"
"Hỏi linh tinh, tôi luôn coi anh ấy như một người bạn." - Irivy quay mặt đi.
"Vậy à?" - Hainiido gật đầu.
"..."
"..."
Hai người ngồi bên nhau trong một khoảng lặng. Những cánh anh đào vẫn phất phơ rơi xuống xung quanh họ.
Biết nói chuyện gì tiếp với cô ấy đây? Hainiido bối rối nghĩ, giây phút này trái tim anh sao lại bồi hồi đến thế? Anh đang ngồi gần bên Irivy, và cảm nhận mùi hương dìu dịu của cô ấy, mà hôm nay Irivy cũng có vẻ dịu dàng hơn thường lệ."Ở Nhật có nhiều hoa đào lắm phải không?" - Hainiido lên tiếng phá vỡ sự lặng im.
"Tất nhiên rồi, còn ở Brazil thì sao?" - Irivy hỏi.
Hainiido vui vẻ đáp:
"À, ở Brazil thì có hoa Kèn vàng, cũng đẹp và rực rỡ không kém gì hoa anh đào đâu nhé."
"Hoa Kèn vàng ư, chắc ở bảo tàng này cũng có đấy."
"Vậy lát chúng ta cùng đi xem nhé?"
"Cũng được."
Hainiido khoan khoái dựa lưng vào ghế, đúng là hôm nay Irivy đã thay đổi rất nhiều, không còn khó tính với anh nữa. Anh nhìn lên những chùm hoa anh đào phơn phớt hồng, tâm trạng lâng lâng.
Irivy bỗng mở túi xách ra và lấy ra một hộp quà nhỏ, cô đưa nó về phía Hainiido:
"Cái này... anh nhận đi."
Hainiido nhận ra ngay, đây chính là hộp quà đựng chiếc đồng hồ đeo tay cổ mà Irivy đã đòi lại từ anh hôm ở nhà Xuyên Sơn.
"Sao bây giờ cô lại tặng tôi?" - Hainiido ngạc nhiên hỏi.
"Vì đội bóng chúng ta đã vô địch." - Irivy đáp - "Mà anh không thích ư? Thế để tôi tặng người khác vậy."
"Đâu có, tôi thích vô cùng ấy chứ!" - Hainiido vội vàng cầm lấy hộp quà, trong lòng dâng trào sung sướиɠ.
"Mùa giải tới anh hãy đá thật hay vào đấy, và đừng có gây chuyện đánh lộn trên sân rồi lại bị thẻ đỏ như trận chung kết vừa rồi là tôi sẽ không tha đâu." - Irivy nhắc nhở.
"Tôi biết rồi mà." - Hainiido mỉm cười nói - "Và tôi cũng có một món quà dành cho cô đây."
"Quà gì vậy?" - Irivy hỏi.
"Cô có thể nhắm mắt lại trước được không?" - Hainiido đề nghị.
"Được thôi."- Irivy nhắm mắt lại, trong lòng cũng có chút hồi hộp.
Hainiido ngắm Irivy, cô ấy quả thực xinh đẹp như một nữ thần vậy, từng đường nét trên khuôn mặt đều thật tươi nhã, thanh tân. Đôi làn môi hồng như cánh hoa đào tinh khiết. Anh ghé sát tới và... khẽ hôn lên làn môi ấy.
Những cánh hoa rắc xuống mái tóc hai người. Nụ hôn như đã đóng băng họ trong khoảnh khắc.
"Anh..." - Irivy như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hainiido trang trọng nói:
"Đó chính là món quà anh muốn tặng em, Irivy."
Irivy quay mặt đi, hai bàn tay cô nắm chặt lấy chiếc túi xách đặt trên đùi, rồi cô nói, bằng một giọng hết sức lạnh lẽo:
"Hainiido, anh bị... sa thải!"
Hainiido cảm thấy cả hòn đá tảng vừa giáng xuống đầu mình:
"Cái gì? Lí do?"
"Vì dám hôn tôi."
"Cô... cô không thể đuổi tôi khỏi đội bóng vì một lí do vớ vẩn thế được!"
"Tôi không cần biết, anh bị đuổi việc, thế thôi!"
"Cô là kẻ lộng quyền!"
"Còn anh là tên mất nết, biếи ŧɦái!"
"Mất nết? Biếи ŧɦái? Tôi đã làm gì mà cô nói thế?"
"Anh đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi!"
"Nụ hôn đầu?" - Hainiido phá lên cười - "Cô đã 21 tuổi rồi mà chưa từng hôn ai ư? Ha Ha Ha..."
Bốp!
Irivy vung chiếc túi xách đập xuống đầu Hainiido. Mặt cô đỏ lên:
"Anh dám cười tôi ư? Tôi phải cho anh một trận!"
Chiếc túi xách lại vung lên!!
"T... tôi xin lỗi..." - Hainiido co giò bỏ chạy.
"Anh đứng lại!" - Irivy rượt theo, ánh mắt rực lửa, nét mặt bừng bừng sát khí.
Những khách tham quan khác đều sợ hãi dạt cả sang hai bên.
BỐỐỐP!!!
Irivy tung chân đạp Hainiido ngã chúi nhủi vào một bụi hoa Đỗ quyên. Cô vừa vuốt lại tóc vừa lạnh lùng nói:
"Đừng bao giờ cười nhạo một điều... thiêng liêng như thế!"