Quyển 1 - Chương 20-1: Bí mật của Xương Uy (I)
Thời gian.
Là thứ đáng quý nhất trên đời.
Và...
Chẳng ai có thể kiểm soát được!
...
Người thừa kế của tập đoàn công nghệ Egyh có một bí mật lớn. Một bí mật có thể... thay đổi hoàn toàn lịch sử phát triển của nhân loại.
Mọi chuyện bắt đầu từ 10 năm trước, khi Xương Uy mới chỉ là một cậu bé 8 tuổi vô tư, hiếu động. Thời điểm đó, Egyh đã là một tập đoàn có tên tuổi dưới sự lãnh đạo của ông nội Xương Uy. Cha Xương Uy lúc này mới chỉ đảm nhận vị trí trưởng phòng sáng tạo. Hai người đàn ông này luôn luôn chỉ biết tới công việc, rất ít khi xuất hiện ở nhà.
Ngày hôm ấy, trời cũng mưa rất lớn. Trong một căn phòng xa hoa ở tòa biệt thự nhà Xương Uy, có một thiếu nữ với làn tóc mây dài như suối đang đứng bên khung cửa kính lớn, đôi mắt trong thăm thẳm nhìn ra những làn mưa giăng đầy trời. Cô cứ đứng lặng lẽ ở đó một lúc rất lâu, chẳng hề cử động.
Bỗng, một tiếng gọi trong trẻo vang lên từ ngoài cửa:
"Mẹ! Mẹ ơi!"
Cô quay người lại, ánh mắt thấp thoáng nét cười:
"Xương Uy, gì vậy con?"
Cậu bé Xương Uy chạy đến ôm chầm lấy mẹ, ngước ánh mắt ngây thơ lên hỏi:
"Mẹ, vì sao tên của mẹ lại là Mộc Uyên?"
* Mộc Uyên: Mẹ của Xương Uy. 24 tuổi. Sở thích: Ngắm mưa. Sinh ra và lớn lên ở đất Hà thành, thủ đô tươi đẹp của Việt Nam.
"Vì..." - Mộc Uyên mỉm cười, quỳ xuống bên cậu con trai bé bỏng - "Mà con thử đoán xem?"
Cậu bé nhíu mày suy nghĩ, rồi lắc đầu:
"Con không đoán được, mẹ mau trả lời con đi?"
Mộc Uyên đưa tay xoa đầu con trai:
"Vì ông ngoại con tên là Mộc, còn bà ngoại con tên là Uyên. Khi sinh mẹ ra ông bà không kịp nghĩ ra tên gì khác nên đành ghép tên hai người lại là Mộc Uyên."
"Trời..." - Bé Xương Uy xịu mặt - "Con lại tưởng có ý nghĩa gì đặc biệt chứ."
Mộc Uyên ngắm cậu con trai xinh xắn của mình. Xương Uy rất giống mẹ, ở khuôn mặt tuyệt sắc mà luôn phảng phất một nét buồn, ở hàng mi thật dài, và đôi mắt nâu trong. Bé Xương Uy vì quá xinh đẹp nên thường xuyên bị mọi người hiểu lầm là... con gái, rất là tội nghiệp.
"Mà sao hôm nay con lại hỏi mẹ chuyện này?" - Mộc Uyên khẽ thơm lên má bé.
Bé ngập ngừng đáp:
"Vì... ở lớp có một bạn hỏi con điều ấy. Bạn ấy còn nói tên của mẹ rất là đẹp."
"Ồ, là bạn gái phải không?"
"Sao... sao mẹ biết?"
Mộc Uyên đưa tay bẹo má con trai:
"Thì mặt con đỏ hết lên rồi kìa."
"Mẹ..." - Xương Uy ngượng ngùng ôm chầm lấy mẹ.
"Thế bạn ấy tên là gì?"
"Con... không nói đâu."
"Sao phải giấu, nói cho mẹ biết đi."
"Không, con đã nói là không nói mà."
Ngoài kia, tiếng mưa vẫn vang lên thật dịu dàng, êm trong.
"À mẹ ơi..." - Bé Xương Uy níu áo mẹ - "Bây giờ chúng ta lên núi Halad đi, được không? Con muốn ngắm hoa Nhạn quyên."
"Được rồi, để mai mẹ sẽ đưa con đi." - Mộc Uyên dịu dàng đáp.
"Không, trời mưa to thế này đợi đến mai hoa sẽ rụng hết. Chúng ta đi luôn bây giờ đi, mẹ?"
"Ừm..." - Mộc Uyên nhìn ra cơn mưa ngoài khung kính, rồi nói: "Thôi được, vậy thì đi nào."
"A, mẹ thật tuyệt!" - Xương Uy mừng rỡ cười tít mắt.
Và hai người cùng đi lên sân thượng của khu biệt thự. Mưa quất xuống rào rạt. Mộc Uyên bật chiếc ô lên rồi dắt tay bé Xương Uy đi về phía chiếc trực thăng Tia- Z6 rất hiện đại đang đậu ở giữa sân.
Mộc Uyên ngồi vào ghế lái, còn bé Xương Uy ngồi ở ghế cạnh bên.
Vù ù ù ù!
Những cánh quạt của chiếc trực thăng bắt đầu quay, đưa khối sắt đồ sộ nặng hơn 2000 kg ấy cùng hai mẹ con Mộc Uyên bay thẳng lên không trung đầy mưa gió.
Khung cảnh thành phố Illen trong thoáng chốc đã bị bỏ lại tít bên dưới, những tòa nhà cao tầng chỉ còn là những chấm li ti rắc trên tấm thảm thành phố mênh mông.
Chiếc trực thăng cứ thế bay xuyên qua những màn mưa, cảnh vật phía dưới dần dần thay đổi, thành phố rồi các cánh đồng, những dòng sông, hồ nước... tất cả lần lượt hiện ra như những bức tranh tuyệt đẹp...
"Sắp đến nơi chưa mẹ?" - Bé Xương Uy hỏi.
Mộc Uyên khẽ gật đầu:
"Sắp rồi, con nhìn về phía đường chân trời kìa."
"A, con thấy rồi! Mà..." - Xương Uy chợt nghĩ ra một ý - "Hay là chúng ta bay luôn tới Hà Nội đi mẹ. Hà Nội cũng ở hướng này phải không?" - Bé chưa bao giờ được về thăm quê mẹ cả.
Mộc Uyên thoáng cười:
"Không được, Hà Nội cách đây xa lắm, không đủ nhiên liệu."
"Vâng..." - Bé Xương Uy có vẻ buồn bã.
Mộc Uyên liếc nhìn con, khẽ bảo:
"Thôi, để hè này mẹ sẽ đưa con về Hà Nội."
"Thật chứ?" - Bé tươi lên ngay - "Mẹ hứa nhé?"
"Ừ." - Mộc Uyên mỉm cười.
"Hay quá! Hà Nội đẹp lắm phải không?" - Bé ríu rít hỏi.
"Ừ, còn đẹp hơn cả trong cổ tích ấy, đó là một thành phố yên bình và thơ mộng." - Mộc Uyên hồi tưởng lại, cũng đã lâu rồi cô không về thăm quê hương.
"Con mong tới mùa hè quá!"
Dãy núi Halad đã nhấp nhô ở bên dưới, những sườn núi phủ vàng rực một màu hoa Nhạn quyên.
"Oa, đẹp thế! Tuyệt quá!"
"Con thích nhé, năm nay hoa nở đều hơn."
"Chỉ tiếc là lại bị mưa... Hà Nội có hoa Nhạn quyên không mẹ?"
"Không, nhưng Hà Nội có hoa sữa và hoa đào, còn đẹp hơn hoa Nhạn quyên nữa đó."
"Thế ạ?"
Mộc Uyên vừa điều khiển cho chiếc trực thăng hạ bớt độ cao vừa kể lại:
"Hà Nội là thành phố của các loài hoa. Hoa đào vào mùa xuân, hoa bằng lăng tím vào mùa hạ, mùa đông là hoa cải và lưu ly, mùa thu thì có hoa sữa và cốm..."
Reẹet! Reẹet!
Những cánh quạt của chiếc trực thăng bỗng nhiên quay chậm lại khiến đầu trực thăng đang chúi xuống phía dưới!
"Sao vậy mẹ?" - Xương Uy lo lắng hỏi.
"Không sao đâu con, chỉ là có sự cố kĩ thuật một chút thôi..." - Mộc Uyên trấn an cậu con trai, nhưng trong lòng cô lúc này đang rất... rối loạn! Thực ra, cô chỉ mới lấy được bằng lái trực thăng thôi, chưa có nhiều kinh nghiệm để xử lí những tình huống bất ngờ như thế này.
RÙNGGG!!!
Cả chiếc trực thăng đang rùng lắc! Những cánh quạt đã hoàn toàn ngừng quay! Và...
...
UỲNHHH!!!!
Chiếc trực thăng đã rơi thẳng xuống cánh rừng Nhạn quyên bên dưới tạo nên một vụ nổ chấn động cả dãy Halad...
...
"Mẹ, con sợ lắm!"
"Mạnh mẽ lên, Xương Uy. Không được khóc, có mẹ đây rồi..."
...
Mộc Uyên đã dùng thân mình bao bọc lấy đứa con...
Người ta tìm thấy thi thể cô cháy đen, còn đứa bé đã sống sót một cách thần kì...
...
...
...