Quyển 1 - Chương 17-3: Đêm thanh (Phần 3)
Tiếng vĩ cầm vẫn ngân vọng vào không gian, hòa trong tiếng mưa rơi miên man. Xuyên Sơn đưa tay kéo Huệ Nha vào lòng và ôm xiết lấy nàng, trong anh không còn suy nghĩ gì nữa, không còn những nỗi sợ hãi… anh chỉ muốn che chở cho nàng khỏi cơn mưa lạnh lẽo này thôi, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nàng ở yên trong vòng tay anh, khoảnh khắc này, nàng cảm nhận được hơi ấm của anh, cảm nhận được một thứ gì đó còn vượt trên cả sự ấm áp của da thịt, một thứ gì đó đang định hình trong trái tim nàng, và… đôi mắt nàng đang dần dịu đi, dần tắt đi những tia sáng bạc kì dị, dần trở về với màu đen huyền êm ả, thanh trong.
Mưa tuôn xuống không ngừng, những dòng nước mưa lăn dài trên cơ thể hai người. Nhưng, trong giây phút này, họ như đã hòa làm một.
Huệ Nha, dù em có là ai, anh vẫn sẽ luôn bên em…
…
Trở vào trong nhà, Huệ Nha lại ngồi xuống bên bức tường kính mà không chịu về phòng. Xuyên Sơn ngồi xuống cạnh bên, anh lấy một chiếc khăn bông lớn nhẹ nhàng lau khô tóc cho nàng.
Huệ Nha vẫn hướng đôi mắt trong veo nhìn ra cơn mưa ngoài kia, hương thơm của nàng vẫn dịu dàng lan tỏa giữa bầu không khí đượm mùi vị tươi mát của mưa. Xuyên Sơn tựa vai vào khung kính và ngắm Huệ Nha, tiếng mưa, tiếng vĩ cầm vẫn ngân vọng xa xa, chưa bao giờ anh lại thấy trái tim mình ấm áp đến vậy.
“Vì sao em lại thích mưa?” - Xuyên Sơn hỏi, dù anh chảng hề mong nhận được câu trả lời của nàng. Từ lúc về nhà anh, nàng vẫn chưa nói một câu nào, lúc nào cũng lặng lẽ như vậy. Nhưng, anh yêu sự lặng lẽ của nàng, bởi vì điều đó thật… bình yên.
“Rất đẹp.” - Giọng nói nhẹ bẫng ngân lên, tưởng như tiếng chuông gió khẽ khàng lay động.
“ ? ” - Xuyên Sơn không hiểu lắm, nàng vừa trả lời anh ư? Nhưng rồi anh bật cười: “À, đúng là mưa rất đẹp nhỉ.”
Anh nhìn ra phía ngoài, những hạt mưa tuôn xuống rải khắp khu vườn như bụi tuyết trắng. Từng nhành cây, từng lá cỏ khẽ rung rinh, rung rinh.
“Đêm nay thật đẹp, phải không?”
“…”
Hai người cứ ngồi như thế bên nhau, cùng ngắm mưa rơi và lắng nghe tiếng vĩ cầm ngân nga… chẳng cần biết bao nhiêu giây phút đã trôi qua… Thời gian, dường như chẳng còn tồn tại ở nơi đây nữa rồi…
Rồi trong một khoảnh khắc, Huệ Nha chợt… ngả đầu vào vai Xuyên Sơn… đôi hàng mi nàng từ từ… khép lại…
Xuyên Sơn ngồi lặng yên, mái tóc mềm mại của Huệ Nha chảy dài trên cánh tay anh, hơi ấm và mùi hương của nàng khiến anh chẳng còn âu lo gì nữa, và hai mí mắt anh cũng đang khép dần, khép dần…
Chúng ta đến từ hai thế giới, hoàn toàn khác biệt và xa xôi, chẳng hề có điểm chung, chẳng hề có sự liên kết. Ngày mai, có thể sẽ chỉ có thương đau và nước mắt. Nhưng đêm thanh bình này, chúng ta vẫn đang ở bên nhau, cầu cho những giây phút này sẽ trở thành bất tận…
Phía trên cao, giỏ hoa Thủy Hồng Lan tỏa ra một thứ ánh sáng màu hồng dìu dịu, đưa hương lan quyện vào thinh không. Tiếng vĩ cầm dường như đang chuyển sang một bản nhạc mới, êm đềm và thanh thoát hơn. Tiếng mưa như cũng trở nên lắng nhẹ, yên lành.
…
…
…
Ánh sáng le lói của buổi bình minh khiến Xuyên Sơn dần tỉnh giấc, tiếng mưa vẫn rả rích ngoài vườn. Anh mở mắt ra và quay nhìn sang bên, trái tim bỗng như thắt lại…
Bức tường kính trống không…
Huệ Nha đã không còn ở bên anh nữa rồi…
Nàng đã tan biến như một làn sương… tan… theo… màn đêm!