Quyển 1 - Chương 14-2: Irivy (Phần 2)
“A ha ha…” - Hiên Hạ che miệng cười. Trong bức tranh của Huệ Nha chẳng hề có người, nhà cửa hay cây cối mà chỉ có… những vệt mưa. Nhưng Hiên Hạ cũng phải công nhận là Huệ Nha vẽ mưa rất sống động, cứ như là cô đang được nhìn mưa rơi qua một ô cửa sổ vậy. Bức tranh thật lạ kì.
Vụt!
Trái bóng bỗng bất ngờ bay tới nhằm thẳng vào đầu Huệ Nha!
Bụp!!!
Hiên Hạ phản xạ hết sức kịp thời, cô vung chiếc ô lên và quật trái bóng văng ra xa, động tác không khác gì một… tuyển thủ bóng chày.
“Nguy hiểm quá! Hai anh đá cẩn thận chút đi!” - Hiên Hạ lườm hai chàng trai bằng ánh mắt sắc như dao.
“Ờ ừm, anh xin lỗi…” - Hainiido nhăn răng cười.
Trái bóng văng rất xa, vẽ một đường vòng trên không trung trước khi rơi xuống và này lộp bộp trên mặt đường ướŧ áŧ. Và rồi trái bóng bị chặn lại bởi một… gót giày cao gót bóng loáng màu xanh lam.
Xuyên Sơn và Hainiido cùng hướng ánh mắt về phía nhân vật vừa mới xuất hiện. Đó là một cô gái trong bộ váy ngắn màu lam nhạt, chiếc ô trên tay cũng mang màu xanh lam, mái tóc dài ngang vai trẻ trung, duyên dáng.
“Chủ tịch.” - Xuyên Sơn mỉm cười.
“Irivy, nữ thần ánh sáng của lòng anh!” - Đôi mắt Hainiido sáng rỡ, miệng lẩm bẩm.
* Irivy: Chủ tịch câu lạc bộ bóng đá của Xuyên Sơn và Hainiido. 21 tuổi, quốc tịch Nhật Bản. Yêu màu xanh lam đến mức cuồng nhiệt. Rất là xinh đẹp và nữ tính, lại thông minh, năng động, đa tài. Tóm lại là chẳng có điểm gì để chê cả.
Hôm nay Irivy đến nhà Xuyên Sơn với một mục đích hết sức… quan trọng!!
Irivy đưa mắt nhìn xuống trái bóng nằm dưới gót giày mình, làn môi hồng ươn ướt nước bỗng nở ra một nụ cười khó hiểu. Và rồi… cô bất chợt co chân lên tung ra một cú sút trái phá! Trái bóng vùn vụt lao đi như một tia chớp, sạt qua người Hainiido và Xuyên Sơn…
RẦM!!!
Trái bóng lao thẳng vào một thân cây trong vườn, một cú va chạm khủng khϊếp, và… thân cây gãy răng rắc ra làm đôi, rào rào đổ xuống.
“Vẫn… mạnh như xưa…” - Hainiido đứng chết lặng.
Xuyên Sơn khẽ lắc đầu:
“Hic, cái cây này bao lần phải trồng lại rồi.”
Hiên Hạ bụm miệng cười khúc khích, trong khi Huệ Nha vẫn chăm chú vẽ mưa, chẳng để tâm đến điều gì khác.
Irivy đã bước đến, tay trái xách theo một lô những túi giấy lớn, cô tươi cười:
“Đông đủ quá nhỉ. Tôi có quà cho mọi người đây.”