Quyển 1 - Chương 11-2: Giám sát (Phần 2)
Ra khỏi thư viện, Thiên Nhi phụng phịu:
“Xương Uy, anh bóp cổ tay em đau quá…
Xương Uy bấy giờ mới thả tay Thiên Nhi ra:
“Hừ, cô làm tôi xấu mặt quá.”
Thiên Nhi liền cãi:
“Sao chứ! Người xấu mặt phải là cái con đó chứ!”
Xương Uy lườm:
“Cô không thể cư xử đàng hoàng hơn một chút à? Đâu cần phải làm ầm lên như thế.”
Thiên Nhi khoác lấy cánh tay Xương Uy, cười nịnh:
“Ôi đừng lườm em, em đau tim lắm. Đúng là khi nãy em có hơi nóng… Nhưng với cái loại hèn hạ chuyên ném đá giấu tay soi mói đời tư người khác ấy thì không thể nhẹ nhàng với chúng nó được. Em ghét lắm!”
“Hừm.”
“Thôi đi xem phim nào anh, xong đi ăn nhé?”
***
Bóng tối đã phủ xuống ngôi trường.
Mưa rơi lâm thâm, quyện vào hơi sương lạnh lẽo.
Cầm chiếc ô cũ kĩ trên tay, cô gái đeo kính lặng lẽ băng qua khoảng sân trường vắng lặng. Trên má cô vẫn còn lằn những vết đỏ do cú tát khi nãy, miệng thầm rủa:
“Đau quá… Con quỷ cái! Mẹ kiếp!”
Đi vòng qua đài phun nước, cô tới bên một gốc cổ thụ rậm rạp. Đứng dưới tán cây, nơi chỉ có bóng tối, cô bỗng thấy… lạnh người!!
“Sao?” - Một giọng nói u trầm vang lên từ cõi bóng tối.
Bàn tay cầm ô của cô gái đeo kính run run, giọng cô cũng run theo:
“Tôi… bị phát hiện rồi ạ…”
“Vô dụng!” - Một dáng người rất cao lớn đang… lừng lững tiến ra!! Bóng tối quá dày đặc nên không thể thấy rõ hình dạng hắn, chỉ thấy đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô gái đeo kính bước lùi lại một bước, răng đánh lập cập.
Bóng đen lại cất giọng âm u:
“Mi có khai ra ta không?”
Cô gái đeo kính ngước lên, ánh mắt đầy sợ hãi:
“Không, tôi không hề nói gì…”
“…” - Bóng đen chiếu ánh mắt sáng xuống đôi mắt cô gái, như đang dò xét.
Những giây phút im lặng.
Không khí trở nên thật nặng nề.
Cô gái bé nhỏ run rẩy trước bóng đen cao lớn, trong cơn mưa u sầu.
Và rồi bóng đen chợt vung tay lên…
Xoạt!
Những tờ tiền bay tả tơi trong không trung.
“Nhận lấy và biến đi!” - Bóng đen ra lệnh.
Cô gái đeo kính vội vã thu nhặt những tờ tiền rơi vương vãi, không bỏ sót một tờ nào, rồi nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
Bóng đen quay đầu nhìn về hướng khác, khẽ thở dài một tiếng:
“Hừ, ta sẽ… đích thân ra tay!”