"Khanh Nhi, không phải lỗi của muội" Triệu Khánh Lâm xoay đầu nàng, hắn biết nàng luôn cảm thấy có lỗi trong cái chết của nhà hắn nên mới rời đi.
Đêm đó nàng trốn trên thảo nguyên khóc rất nhiều, có lẽ cũng là lần duy nhất hắn thấy nàng yếu đuối như vậy. Dường như nàng đã quên những chuyện nàng nữc nỡ với hắn, nhưng thật tốt, quên cũng tốt.
Cô bé này rời xa một chuyến cũng không phải tệ, nàng cũng đã biết cười, "Khanh Nhi, Muội cười lên trông thật xinh đẹp, haiz ca ca của muội ấy vậy mà chưa bao giờ thấy muội cười"
"Không phải đã thấy rồi sao", "Nha ta thật tò mò là tên nào đã gây ra cột móc lớn đến thế trong cuộc đời nàng" Gia Lỗ Thượng Phong đùa nhưng lời của hắn có vẻ không đúng lúc.
"Vương gia, phòng này có khách ngài không thể vào được..." Bên ngoài tiểu nhị cố ý nói lớn để bên trong nghe thấy. Nàng thần than, chắc chắn là Phong Nguyệt Vô Thần rồi, khốn thật làm sao hắn biết vậy chứ. Nàng nhanh chóng nấp sau bức bình phòng, Phong Nguyệt Vô Thần đúng lúc bước vào.
Tiểu nhị thấy ngăn không được hắn liền lui ra ngoài, Huyền đứng phía sau hắn liền đóng cửa lại.
"Ra đây!" Phong Nguyệt Vô Thần gượng cười vô cùng khó coi, sau một hồi nàng vẫn không chịu ra. Hắn thu lại nụ cười cứng nhắc đó vẻ mặt nguy hiểm, mặc kệ có người trong phòng "Hoặc ngươi ra hoặc ta lôi ngươi ra".
Gia Lỗ Thượng Phong mang vẻ mặt xem kịch vui nhìn ai đó không tình nguyện đi ra. Lam Khanh Khanh không dám nhìn thẳng Phong Nguyệt Vô Thần chỉ cúi đầu xuống đất, nàng toi rồi, chắc chắn toi rồi, hắn vốn dã nghi ngờ nàng rồi còn gì.
Phong Nguyệt Vô Thần đi đến nàng vô thức lui ra sau, có mùi nguy hiểm "Ta cố thể giải thích", hắn mặc kệ nàng nói gì nắm cổ áo lôi nàng đi. Tên nam nhân nào đó còn ngồi cười, Khanh Khanh trừng Gia Lỗ Thượng Phong, hắn chỉ nhúng nhúng vai mặc nang bị ai đó lôi đi. "Khanh Khanh bị hắn bắt đi liệu có bị gì không" Gia Lỗ Thượng Phong lắc đầu "Nàng không có vấn đề bất quá bị ngược đãi chút thôi" xem ra nàng tìm được nam nhân của mình rồi.
Hà Chưởng quản thấy nàng bị Phong Nguyệt Vô Thần lôi ra ngoài kinh ngạc vô cùng cũng chẳng dám can ngăn. Lam Khanh Khanh bĩu môi không can tâm tình nguyệt bị hắn kéo đi, nàng đưa mắt nhìn liền bắt gặp vẻ mặt hả hê của ai đó.
Bạch Mặc Thương vỗ vỗ phiến quạt môi nhếch lên nụ cười vô lại, hắn nhận được tin nàng đến Diệp Hương các liền sang đây, nào ngờ lại thấy cảnh này, thật là.... "Nha Khanh Nhi không biết có bị làm sao không, cứ tưởng hôm nay được gặp muội ấy trò chuyện vài câu" miệng nói thế nhưng khuôn mặt của Diêu Chính Vũ vẫn không giấu nỗi vẻ hả hê
Lam Khanh Khanh trừng bọn họ như nói "các ngươi đợi đấy ta tính sổ sau". Phong Nguyệt Vô Thần trực tiếp ném nàng lên xe ngựa đậu sẵn ngoài đại môn. Nàng chau chau mày "Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc à? Ta là đang bị thương...", "Ngươi là hoa hay là ngọc?" Nàng bĩu môi quay mặt sang chỗ khác.
*
Về đến Bình Tước Cung nàng chẳng thấy Bạch Nhi đâu, hắn không hồi phủ mà trực tiếp đi vào cùng nàng. Nàng thầm than, không có ai cứu nàng rồi...
"Ngươi đến đó làm gì?" Khanh Khanh viện cớ "Ta đi gặp một vị bằng hữu ở đó tình cờ gặp Gia Lỗ Thượng Phong, hắn nói cảm thấy có lỗi nên mời ta ly trà". Nàng chột dạ cúi đầu, "Ngươi chỉ duy nhất không biết nói dối lẫn che giấu cảm xúc". Thôi rồi...
Hắn lại gần nàng, nàng lùi lại ra phía sau đến khi lưng nàng chạm phải thứ gì đó rất cứng. Phong Nguyện Vô Thần một tay chống lên tường một tay ôm lấy eo nàng, môi hắn ghé sát vào tai nàng nói "Ta cho ngươi một cơ hội nữa". Khanh Khanh quay mặt sang chỗ khác, nàng cảm giác vành tai như bị lữa đốt nóng kịch liệt "Ta..."
Lời chưa nói môi nàng đã bị phủ bởi bờ môi ướŧ áŧ của hắn, hắn luyến tiếc dời đi, chẳng tính là hôn chỉ là chạm qua nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Lam Khanh Khanh ngẩn ra, tròn mắt nhìn hắn. Phong Nguyệt Vô Thần phì cười gõ trán nàng một cái "Ngươi đối với nam nhân khác đều như vậy sao?". Nàng hồi thần mỉn cười nguy hiểm "Ta không có, chỉ là lần đầu tiên bị người khác cưỡng hôn..." lời tiếp theo không cần nói nàng đã giơ chân đá.
Phong Nguyệt Vô Thần né liền buông nàng ra, Khanh Khanh rút chủy thủ đánh đến. Dù gì nàng cũng là nữ tử bị hắn trêu đùa thì thôi đi đằng này nụ hôn đầu bị mất như thế, bởi một tên vô sỉ. Hắn đánh rớt chủy thủ trên tay nàng, không bao lâu đã chế ngự được nàng, chung quy nàng không phải đối thủ của hắn.
Lam Khanh Khanh bị hắn ném lên giường, nàng muốn ngồi dậy liền bị hắn ngăn lại. Tư thế này của họ có hơi kì cục, nếu có ai đó bước vào ngay lúc này chắc chắn họ sẽ nghĩ theo hướng đó, một nam một nữ nằm trên giường thì làm cái quái gì?
Phong Nguyệt Vô Thần dùng ánh mắt khiêu kích nàng, Khanh Khanh vẫn không khuất phục cố gắn cựa quậy. Tay hắn đặt bên hôn nàng càng siết chặt, thân thể hai người càng sát nhau. Khanh Khanh cắn môi "Được được, ta sai...ta sai rồi" nàng vốn là nữ tử cái loại đυ.ng chạm da thịt này... cảm thấy có gì đó rất khó chịu. Không phải là loại cảm giác lúc trước bị hắn ôm, cũng không phải loại chán ghét lúc Diêu Chính Vũ đùa bỡn, cảm giác này nàng chưa bao giờ thấy qua
Phong Nguyệt Vô Thần buông nàng ra, Khanh Khanh ngay lập tức ngồi dậy lui vào trong. Hắn nhẹ nỡ nụ cười không có ý đứng đậy vẫn một mực ngồi đó "Ngươi không có chuyện muốn nói? Hay nói cách khác ngươi là có chuyện giấu ta". "Ta giấu ngươi rất nhiều chuyện, ngươi lại muốn biết cái gì? Thân phận của ta?" Nàng biết nếu nàng nói ra tất cả về nàng hắn khẳng định sẽ tức giận nhưng nếu hắn tự điều tra ra được chắc chắn hắn sẽ bâm thây nàng cho chó ăn
"Vậy ngươi nói xem ngươi giấu ta bao nhiêu chuyện?" Khanh Khanh suy nghĩ "Ngoại trừ việc ta vào phủ ngươi trộm ngọc Uyên Ương là thật còn lại ta đều giấu ngươi". Nhắc đến chuyện đấy nàng lại phì cười, hắn chau mày nâng cằm nàng lên "Ngươi lại nghĩ cái gì?". Khanh Khanh lấm ba lấm bắp "Ta..Ta không có", hắn "Hừ" một tiếng, nàng nghĩ gì hắn lại không biết sao?
Thấy hắn đứng lên dường như muốn rời đi Khanh Khanh liền leo xuống giường. Phong Nguyệt Vô Thần đột nhiên dừng bước suýt chút khiến nàng va vào lưng hắn. Hắn quay lại đầu có chút cuối xuống "Ngươi nói xem, thân thể ta ngươi cũng đã thấy vậy có nên chịu trách nhiệm không?"
Lam Khanh Khanh ngẩn ra, đen mặt "Ngươi...vô sỉ", "Vậy ngươi nói xem nữ tử đêm khuya vào dục phòng nam nhân đang tắm là ý gì đây?". Nàng hất cằm chối cãi "Ta là không cố ý, còn ngươi...biếи ŧɦái, khuya như vậy còn đi tắm, hay ngươi lúc đó vừa chơi đùa cùng nữ nhân xong..."
"Xin lỗi ta không cố ý" Lam Khanh Khanh cùng Phong Nguyệt Vô Thần trừng mắt về phía Bạch Nhi, sớm không đến muộn không tới lại ngay lúc này đi vào. Không phải cô là nghe được hết rồi chứ?
Lam Khanh Khanh đẩy hắn ra thẹn quá hóa giận kéo Bạch Nhi đi "Bạch Nhi cô giỏi lắm lại dám bán đứng ta", Bạch Nhi vội biện minh "Ta không có... là Vương Gia uy hϊếp ta".
Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ rời đi. Đợi hắn đi xa Bạch Nhi mới cười tà hỏi "Khanh Khanh không phải hai người...", "Tốt ngươi còn lại đánh trống lãng xem ta trừng trị ngươi thế nào" nàng nhéo tai Bạch Nhi kéo vào trong