“S4N00839”
“S4N00839! Lam Khanh Khanh!”
Lam Khanh Khanh ngẩn đầu, đập vào mắt cô là mảng kiến trúc bằng kim loại được chiếu sáng mờ ảo. Xung quanh cô vừa tối vừa lạnh, khung cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ quay cuồng khiến đầu cô đau như búa bổ.
“Gọi cô đấy! Không nghe sao?!”
Lam Khanh Khanh trong lòng bực bội, giọng điệu lạnh tanh “Có chuyện gì?”
Chỉ huy tổ đội đặc biệt S4 rõ ràng không thích thái độ này của cô nhưng cũng không phàn nàn, chỉ nhàn nhạt đem lời cấp trên truyền xuống “S4N00839, có nhiệm vụ giao cho cô đấy, đến đại sảnh nhận nhiệm vụ đi.”
Chỉ huy rời đi, rất nhanh căn phòng được xây dựng bằng kim loại lạnh lẽo chỉ còn mình Lam Khanh Khanh.
Đây là đâu nhỉ?
Não Lam Khanh Khanh chậm một nhịp mới tiếp thu được tình cảnh hiện tại của mình.
Lam Khanh Khanh, 16 tuổi, là thành viên trong đội sát thủ S4 mã số N00839.
Ah?!
Lam Khanh Khanh ngẩn người, có gì đó không đúng cho lắm, hình như nàng quên cái gì đó rất quan trọng, nhưng mà… Rốt cuộc đã quên cái gì?
Trên người vẫn là một trang phục sát thủ chuyên dụng màu đen tuyền bó sát người phát họa đường cong cơ thể hoàn mỹ không nên có ở một cô bé mười sáu tuổi. Lam Khanh Khanh cũng lười phải chỉnh lí bản thân, cứ như vậy đi ra đại sảnh nhận nhiệm vụ.
Hình như hôm qua nàng vừa có nhiệm vụ mà nhỉ? Sao hôm nay lại còn có nhiệm vụ nữa?! Thật là bóc lột sức lao động mà! Gϊếŧ người không cần dùng sức sao?!
Trong lòng khó chịu, Lam Khanh Khanh mang bộ dáng cả thế giới đều nợ mình ra đại sảnh khiến người của tổ chức đợi ở đại sảnh hoảng sợ không thôi.
Tổ chức của Lam Khanh Khanh nằm ở dưới lòng đất được xây dựng rất kì công, toàn bộ tường ở tổ chức đều là một thứ bằng kim loại có thể chống đạn lạnh tanh như vậy. Đại sảnh hình tròn cũng cùng kiến trúc với phòng nghỉ ngơi của cô, chỉ có điều nơi này rộng hơn rất nhiều, chính giữa đại sảnh còn có một quầy lễ tân, trên quầy lễ tân đặt nhiều màn hình lớn đang hiển thị các chuỗi số liệu, tên và số hiệu khác nhau biểu thị cho từng thành viên của tổ chức.
Lam Khanh Khanh đi đến màn hình hiển thị tên mình “S4N00839, Lam Khanh Khanh.”
Người ở khu lễ tân tiếp đón Lam Khanh Khanh là một cô gái trẻ, cô ấy niềm nở giao cho cô một tập hồ sơ “Chào S4N00839! Nhiệm vụ của cô lần này là tổng giám đốc tập đoàn A, mọi thông tin đều có trên hồ sơ, xin mời đọc kĩ!”
Lam Khanh Khanh đọc qua hồ sơ một lượt, mày liễu chau lại “Các người chơi lớn như vậy à?”
Cô gái mỉm cười rất đúng mực “S4N00839 muốn từ bỏ sao?”
Lam Khanh Khanh nhếch môi “Chơi lớn một chút, ta lại không sợ.”
Ngay lúc Lam Khanh Khanh tính rời đi cô gái đột nhiên gọi cô lại “S4N00839, đồng đội của cô S1N00264 đã tử vong.”
Lam Khanh Khanh khự lại, S1N00264? Vương Tường Hải?
“Tam giác vàng nay chỉ còn lại có mình cô, S4N00839 cẩn trọng!”
Lam Khanh Khanh nắm chặt hồ sơ trong tay đi một mạch trở về phòng nghỉ của mình. Nói là phòng nghỉ nhưng cũng chỉ là một căn phòng kim loại lạnh băng chỉ có một chiếc giường kim loại cùng vài bộ trang phục hành động giống y nhau và một chiếc gương.
Lúc này Lam Khanh Khanh đứng trước gương nhìn ảnh phản chiếu của chính bản thân mình, vẫn là dáng vẻ thường ngày vẫn là khuôn mặt thường ngày nhưng tại sao cô lại cảm thấy cảm thân đáng lí ra không phải như thế này?
Còn có Vương Tường Hải vì sao lại chết? Hắn chết khi nào? Hắn… Theo danh nghĩa là vị hôn phu nàng nhỉ?!
Lam Khanh Khanh cảm thấy bản thân điên rồi, ngay cả lúc gϊếŧ sạch Hàm gia cũng không cảm thấy bản thân bị điên. Cô đột nhiên giơ tay tàn nhẫn tát vào mặt mình, năm dấu tay đỏ ửng in trên má phải khiến nàng cảm giác được đây là sự thật.
Cảm giác thật trống vắng…
Cảm giác nàng đã quên cái gì đó rất là quan trọng… Rốt cuộc là cái gì?!
.
Lam Khanh Khanh mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, ngắn buộc lên cao, lúc này nhìn nàng không khác gì nữ sinh cấp ba bình thường.
Lam Khanh Khanh ôm một đống sách đi ngang qua một đám người mặc đồ vest, cô không biết vô tình hay cố ý đυ.ng phải bọn họ khiến cho sách bị rơi xuống đất.
“Ấy, xin lỗi! Xin lỗi!”
Lam Khanh Khanh cuống quýt cúi người nhặt sách lên. Đám người mặc áo vest thấy cô chỉ là một nữ sinh bình thường liền buông bỏ cảnh giác nhặt sách giúp cô.
“Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!”
Cô ôm đống sách đi qua bọn họ, đợi đám người mặc áo vest đi khuất cô ném toàn bộ sách vào thùng rác bên cạnh. Lam Khanh Khanh phủi tay khẽ nhướng mày “Dễ dàng quá nhỉ?”
Lam Khanh Khanh lấy một cái tai nghe không dây đeo lên, mà phía xa, trên bên dưới cổ áo của một trong đám người mặc áo vest lúc nảy có một con chíp rất nhỏ khoáng lóe lên.
.
Lam khanh Khanh kéo màn xuống ngăn cách cửa sổ sát đất có thể trông thấy bên ngoài xuống. Cô làm như không nhìn thấy giám đốc tập đoàn A đầy thê thảm nằm dưới đất đi qua tủ đựng văn kiện tìm kiếm đồ.
Giám đốc tập đoàn A bị cô bắn hai phát súng vào chân không thể đứng dậy được, cô lại tiêm thêm thuốc gì đó cho ông ta khiến ông ta không thể nói chuyện cũng không thể động đậy chỉ có thể trợn mắt nhìn cô đang tìm đồ.
Lam Khanh Khanh làm nhiệm vụ luôn không hề cố kị bất cứ thứ gì, dựa vào việc cư nhiên xử lí đối tượng nhiệm vụ tại nơi cộng cộng như công ty đã chứng minh điều ấy.
Cô không một chút lo lắng, ung dung tìm kiếm từng ngăn tủ đựng đủ loại văn kiện, cuối cùng thứ cô muốn cũng đã tìm được, nằm trong một két sắt âm tường.
Lam Khanh Khanh tặc lưỡi, không chút khó khăn phá được bảo mật mở két sắt ra. Cô nhìn vài tập tài liệu, một con chíp dữ liệu cùng vài thứ linh tinh, sau khi kiểm kê qua vài lần quyết định lấy hết. Dù sao cô cũng lười lật từng cái xem, quyết định lấy hết vậy.
Lúc Lam Khanh Khanh đi ngang qua tổng giám đốc tập đoàn A đang dở sống dở chết thì dừng lại “Có người bảo tôi chuyển lời này đến cho ông ‘Hai phát súng ở chân đều trả lại ông, tính mạng của ông tôi tạm thời không cần. Việc gì cũng có nhân quả, quãng đời sau này ông cứ yên tâm ở trong tù hối lỗi đi!’.”
Lam Khanh Khanh đã chuyển lời của bên thuê xong cũng không nói gì thêm. Cô quan sát bên ngoài một lát rồi đi ra, từ cửa sổ tầng cao nhất của tập đoàn A nhảy xuống mặt đất.
Vốn dĩ công phu bay nhảy của Lam Khanh Khanh đã rất tốt lại còn có dụng cụ chuyên nghiệp hỗ trợ, chẳng mấy chốc cô đã từ tầng bốn mươi mấy an toàn đáp đất.
Lam Khanh Khanh nhìn thoáng qua tập đoàn A một cái rồi rời đi.
Xong nhiệm vụ, Lam Khanh Khanh không vội trở về tổ chức. Cô theo thói quen mỗi lần xong nhiệm vụ đi đến một hội sở thuộc sản nghiệp của tổ chức bàn giao nhiệm vụ đã hoàn thành.
Lam Khanh Khanh thay trang phục, đi đến quầy rượu gõ bàn, người tiếp cô làm một chàng trai khá trẻ tuổi. Chàng trai thấy cô liền cười vui vẻ “Lam Khanh Khanh, hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
Cô không nóng không lạnh trả lời “Đã bàn giao rồi.”
“Vậy hôm nay cũng ở lại chơi đùa một đêm chứ?”
Lam Khanh Khanh nhận lấy ly rượu vang từ tay chàng trai trẻ nhưng không nói gì. Nàng nhìn chất lỏng óng ánh dưới ánh đèn, không khỏi cảm thấy trống rỗng.
Trước đây còn ở Hàm gia, mỗi lần làm xong nhiệm vụ đều phải vội vã trở về trách bọn họ hiềm nghi. Dù có bị thương suýt mất mạng cũng chỉ có thể tự mình xử lí trong căn phòng nhỏ… Hiện tại không cần rồi, Hàm gia đã không còn, cô bé suốt ngày chạy theo cô gọi là chị cũng không còn.
Không biết là vì sao Lam Khanh Khanh cảm thấy đáng lí ra không phải như thế này.
Chàng trai trẻ thấy Lam Khanh Khanh không có phản ứng với mìmh cũng không giận, đem cho cô một bình rượu cô thường uống rồi đi tiếp khách khác.
Lam Khanh Khanh không nhớ rõ bản thân đã uống bao nhiêu, đến khi thần trí mơ hồ mới đi đến phòng nghỉ trong hội sở. Đáng ghét! Tửu lượng của cô vẫn kém như vậy! Bình rượu kia còn chưa hết cô đã say!
Sau khi cô rời đi chàng trai trẻ mới đến dọn dẹp, nhìn thấy bình rượu đã vơi đi một nửa thì thoáng kinh ngạc “Kì quái, tửu lượng của cô ấy tốt lên khi nào vậy nhỉ?!”
Nhớ mấy hôm trước chỉ vài ly đã say, lần này liền uống nửa bình?!
Chàng trai trẻ cũng chỉ thắc mắc một lúc cũng không có ý tìm hiểu sâu.
.
Ngày hôm sau Lam Khanh Khanh tỉnh dậy đầu đau như búa bổ. Cô phiền lòng xuống giường tự thu thập bản thân.
Lam Khanh Khanh không tính ở lại hội sở, ngay sáng đó liền rời đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nếu tổ chức không phân nhiệm vụ mới thì đám lính đánh thuê như Lam Khanh thanh có ít nhất hai ngày nghỉ ngơi. Cô cũng không tính trở tổ chức khắp nơi đều lộ ra vẻ lạnh băng và kiềm nén ấy, quyết định đi loanh quanh một chút.
“Mweo~”
Lam Khanh Khanh nhìn xuống chân liền thấy một cục bông màu trắng như tuyết đang ngẩn cái đầu nhỏ dùng đôi mắt màu mực nhìn cô.
Mèo?
La khanh Khanh nhìn xung quanh, ở đây cách hội sở không xa, ban ngày nơi này ít người đến đáng thương. Nhìn con mèo này cũng không giống mèo hoang, sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?!
Lam Khanh Khanh thoáng cảm thấy con mèo này có chút quen nhưng cô cũng không chắc lắm bản thân đã gặp ở đâu. Cô cũng không phải loại người ham thích động vật nhỏ có lông gì đó, trước ánh mắt đáng thương của mèo nhỏ liền rời đi không chút do dự.
Cục bông trắng kia lại như không hiểu ý đi theo Lam Khanh Khanh, thỉnh thoảng còn kêu “Mweo mweo” vài tiếng thông báo cho người phía trước biết nó còn ở phía sau.
Lam Khanh Khanh bị cục bông trắng kêu đến phiền “Ngươi muốn gì đây hả? Đi theo ta làm gì?”
Cục bông trắng không biết nói chuyện cũng không kêu tiếng nào nhìn cô chằm chằm.
Lam Khanh Khanh nhíu mày “Kì quái!”
Ngay lúc cô quay đầu liền nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt cô. Lam Khanh Khanh kinh ngạc không thôi, cư nhiên có người đến gần cô lại không cảm nhận được!
Người đối diện có thể nhìn ra nam nhân, trên người từ trên xuống dưới mặt áo bào màu đen tuyền, đầu trùm cái mũ áo choàng lớn che nửa mặt. Nam nhân mở miệng “Khanh Khanh, đã lâu không gặp.”
Lam Khanh Khanh hơi kinh ngạc vì đối phương biết tên cô. Cô cảm thấy giọng nói này khá quen nhưng lại không nhớ nổi bản thân đã nghe thấy ở nơi này. Cô mang theo đề phòng hỏi “Ngươi là ai?”
“Là bạn cũ của nàng.”
Lam Khanh Khanh nghiêng đầu, cô còn không có kết bạn thì làm gì có bạn cũ cơ chứ?!
“Khanh Khanh, nàng không nhớ ra ta cũng không sao. Còn nhớ rõ Phong Nguyệt Vô Thần không?”
Tim Lam Khanh Khanh đập mạnh một cái, cô cảm nhận được lòng ngực đau xót. Vì sao lại như vậy?
Phong Nguyệt Vô Thần… Là ai?
“Khanh Khanh, vì chút trục trặc nàng bị thế giới kia bài trừ, có lẽ nàng không nhớ những chuyện sảy ra ở thế giới kia nữa. Nhưng ta vẫn muốn hỏi nàng, nàng có muốn trở về không? Trở lại làm một tam vương phi của Phong Nguyệt Vương Triều?”
Lam Khanh Khanh thoáng hoảng hốt, cô dường như thấy được một số hình ảnh nhưng hình ảnh kia chạy qua quá nhanh, cô không thể nắm bắt được. Đáng lẽ đối với một người xa lạ đột nhiên đến trước mặt mình nói lung tung thì cô phải nên đề phòng nhưng lúc này cô lại hơi tin tưởng y.
“Vì sao ta phải trở về?”
Nam nhân trầm mặc “Nơi đó có bằng hữu của nàng, người yêu nàng nhất cũng có người nàng yêu nhất, còn có hai đứa trẻ của nàng và phu quân nàng.”
Lam Khanh Khanh im lặng, ở nơi đó cô có bạn bè, còn có cả gia đình cô sao?
Cô cảm thấy có chút ấn tượng nhưng lại không thể nhớ rõ “Vậy phải làm sao mới có thể trở về được?”
“Nhắm mắt lại.”
Lam Khanh Khanh không chút do dự nhắm mắt lại, nếu lúc này đối phương muốn gϊếŧ cô cô cũng không phản ứng kịp.
Nam nhân giơ tay ra, từ không trung xuất hiện một cuốn sách bìa được bao bộc bằng bạc tỏ ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt. Có thể nhìn thấy trên bìa cuốn sách mơ hồ ba chữ ‘Nghịch Xuyên Thư’.
Nam nhân niệm cái gì đó, luồng ánh sáng màu lam bao bọc lấy Lam Khanh Khanh, chỉ trong một chớp mắt thân ảnh nàng dần mờ ảnh.
Lúc ý thức cô dần mất còn nghe thấy lời nam nhân vang vọng lại “Khanh Khanh, bảo trọng, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Lời y vừa dứt thân ảnh Lam khanh Khanh liền biến mất, mà ở trong một trang nào đó trong cuốn sách hiện lên vài dòng chữ cùng một bức hình luôn chuyển động không ngừng.
Nam nhân thở dài gấp sách lại gọi cục bông trắng vẫn còn ngồi dưới đất nhìn hắn “A Tuyết, đi thôi.”
.
Lam Khanh Khanh choàng mở mắt, nàng ngơ ngẩn nhìn đỉnh màn treo lụa mỏng. Nàng cảm giác được tim đập thật nhanh, cứ như sẽ nhảy ra khỏi lòng ngực bất cứ lúc nào.
Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn bên cạnh, Phong Nguyệt Vô Thần vẫn còn đó, phu quân của nàng vẫn còn ngủ bên ngối nàng như trước. Khoảng thời gian xuyên về hiện đại cứ như giấc mộng vậy, một giấc mộng hoang đường nhưng lại là nỗi sợ hãi của cả nàng và Vô Thần.
Khanh Khanh dịch người đến bên cạnh Phong Nguyệt Vô Thần, ôm chằm lấy hắn, chậm rãi xiết chặt vòng tay.
Lúc Khanh Khanh tỉnh lại Phong Nguyệt Vô Thần cũng đã tỉnh, chỉ là không ngờ nàng chủ động như vậy có chút thụ sủng nhược kinh. Cánh tay đặt ngang hông nàng khẽ động, ôm chặt lấy nàng “Không ngủ được sao?”
Khanh Khanh hàm hồ “Ừm” một tiếng lại ở bên tai hắn nhẹ giọng gọi tên “Thần.”
Phong Nguyệt Vô Thần vỗ về nàng “Làm sao vậy?”
“Ta mơ thấy ác mộng.”
Phong Nguyệt Vô Thần lấy làm lạ “Còn có điều gì có thể dọa được nàng sao?”
Khanh Khanh không rõ ràng “Ừ” một tiếng.
Phong Nguyệt Vô Thần cũng không truy cứu thêm, hắn vỗ nhẹ lưng nàng “Ngoan ngủ đi, đã có ta ở đây rồi.”
Có chàng ở đây thật tốt…
Ác mộng… bởi vì ở đó không có chàng cũng không có ta, chỉ có một Lam Khanh Khanh sống vì thù hận, chỉ có một Lam khanh Khanh bị mắc kẹt trong bóng tối không thấy được một chút ánh sáng, không thấy được một chút hi vọng.
“Thần, Cảm tạ chàng!”
Cảm tạ chàng vì đã ở đây, bên cạnh ta.
Cảm tạ vì chàng đã xuất hiện trong cuộc đời ta.
Cảm tạ chàng, vì tất cả!!!
Chúc mừng »Tử Thần Vương Phi« tròn 3 tuổi!!! Cảm ơn các nàng đã ủng hộ!!!