Quyển 3 - Chương 38: Màu tím ác mộng (3)



Trước kia Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc chỉ biêt là thân thủ của Phong Ảnh rất lợi hại, hôm nay được nghe những suy luận và phân tích của nàng mới biết được đầu óc của Phong Ảnh cũng ngang ngửa với thân thủ, nhất định không thể khinh thường được.

“Tôi cho rằng mình đã làm rất tinh vi. Lúc đi vào biệt thự, tôi đã dùng thiết bị làm nhiễu tín hiệu để ngăn cản toàn bộ thiết bị giám sát trong biệt thự, mà ngay cả tín hiệu điện thoại cũng hoàn toàn bị gián đoạn, hơn nữa, trước khi rời khỏi biệt thự, tôi đã lau sạch tất cả dấu vân tay trên những đồ vật mình chạm vào… Như vậy, rốt cuộc làm sao cô có thể phát hiện ra sơ hở?” Cho đến bây giờ, Mộc Tử mới lộ ra vẻ mặt không cam lòng, thậm chí trên mặt hắn còn hiện ra một chút hưng phấn, giống như một học sinh ham học đang chờ giáo viên dạy dỗ.

“Hoàn toàn chính xác, cho dù thám tử chuyên nghiệp nhất đến hiện trường chỉ sợ cũng rất khó tìm được sơ hở mà cậu để lại. Thế nhưng tôi đã tìm được.” Phong Ảnh nhìn thấy vẻ mặt này của Mộc Tử, giọng điệu không tự chủ được trở nên đắc ý một chút: “Bởi vì tôi có một thói quen, cũng có thể gọi là cảm giác nguy cơ nên tôi thường xuyên lưu lại các loại dấu vết chỉ có mình tôi mới có thể xem hiểu tại nơi ở của mình, cũng có thể nói đó là ký hiệu.

Như vậy một khi có người lẻn vào đây sẽ rất khó giấu được ánh mắt của tôi. Ví dụ như trong biệt thự của Hà Lệ, tôi đều lưu lại dấu vết thật nhỏ trên toàn bộ công tắc nguồn điện, những dấu vết này bị che khuất, hơn nữa không có bất cứ quy luật nào, trừ khi cẩn thận lau chùi toàn bộ, nếu không rất khó bị xóa đi… Mà khi tôi lẻn vào biệt thự kiểm tra những ký hiệu này, phát hiện ra rằng gần như toàn bộ đã bị lau sạch, đây tuyệt đối không phải là việc làm của Hà Lệ, như vậy, nhất định có người đi vào biệt thự, chạm vào những công tắc này, hơn nữa còn cẩn thận lau chùi chúng để không dể lại dấu vân tay!”

“…” Mộc Tử không khỏi khẽ thở dài, không thể tưởng tượng nổi nói: “Bây giờ tôi bắt đầu bội phục cô rồi, sơ hở của tôi bị cô phát hiện, tôi tâm phục khẩu phục.”

Phong Ảnh thả hai tay trên vai xuống, đặt lên ly rượu trên bàn trà, chậm rãi vuốt nhẹ mép ly, ung dung nói: “Một thói quen thích hợp, những lúc bình thường có lẽ không có tác dụng gì, thậm chí sẽ bị người khác cho rằng là thừa thải, không cần thiết. Nhưng tôi vẫn luôn kiên trì tin tưởng hình thành và duy trì thói quen này, nó sẽ có tác dụng trong một ngày nào đó. Lần này sự thật đã chứng mình sự kiên trì của tôi là có đạo lý đấy.”

Mộc Tử vừa chăm chú lắng nghe vừa dùng ngón tay quấn lọn tóc trên trán, dường như đang suy tư gì đó.

“Tiếp đó, tôi suy đoán cách thức triển khai kế hoạch của cậu sau khi tiến vào biệt thự.” Phong Ảnh liếc Mộc Tử, tiếp tục nói.

“Xin rửa tai lắng nghe.” Mộc Tử khẽ gật đầu, khuôn mặt càng thêm hứng thú.

“Trước tiên, thứ tạo thành tổn thương lớn nhất cho Hà Lệ là chùm đèn thủy tinh phía trên bồn tắm, cho nên nhất định cậu phải động tay động chân lên chùm đèn. Sau khi tính toán chính xác về trọng lực và thời gian, cậu đã thay đổi bộ phận bệ đỡ của đèn thủy tinh, khiến nó rơi xuống đúng vào thời điểm Hà Lệ đang mơ màng ngâm mình trong bồn tắm. Vì vậy có lẽ cậu đã tháo vài chiếc ốc vít cố định của bệ đỡ, đúng không? Nếu như khi cảnh sát tiến hành dọn dẹp hiện trường, phát hiện thiếu vài con ốc vít cũng sẽ cho rằng chúng rơi xuống cống thoát nước, như vậy cậu chỉ cần nhẹ nhàng tiêu hủy chứng cứ thôi…

Sau đó, cậu nhất định sẽ nghĩ đến việc sau khi bị mình thay đổi bệ đỡ, đèn thủy tinh sẽ khẽ phát ra vài âm thanh khác thường trước khi rơi xuống, âm thanh này bỗng nhiên vang lên trong phòng tắm yên tĩnh chắc chắn sẽ khiến Hà Lệ cảnh giác.

Do đó, cậu lựa chọn thời điểm Hà Lệ sa vào trạng thái mơ mơ màng màng buồn ngủ, thậm chí là hoàn toàn đi sâu vào giấc ngủ mới khiến cho chùm đèn rơi xuống, đồng thời để che dấu tiếng động là trước khi rơi xuống, cậu đã cố ý xếp lộn xộn vị trí đồ tắm trên kệ, khiến sữa tắm rời vào trong bồn, tạo thành vô số bong bóng… Mặt khác, cậu lo rằng tổn thương do đèn thủy tinh gây ra chưa đủ lớn, vì vậy lại bố trí khiến Hà Lệ ngã một cú chí mạng nữa vào thời điểm nàng tìm cách rời khỏi bồn tắm.

Vì vậy cậu đã động tay động chân lên tấm thảm trên sàn nhà, phương pháp thật ra rất đơn giản, đó chính là lật thảm lên, sau đó cuốn một góc trong đó một chút, như vậy tấm thảm chẳng những đã mất đi tác dụng chống trượt mà còn trở thành đồng lõa của vụ tai nạn. Sự thay đổi rất nhỏ này rất khó bị người khác phát hiện ra…”

Nghe xong suy luận của Phong Ảnh, ngay cả Âu Dương Lục Sắc bên cạnh cũng không khỏi thở dài, suy luận của nàng thật sự quá xuất sắc rồi, quả thật giống như đúc với lời tự thuật của Mộc Tử…

“Về phần làm thế nào tôi phát hiện ra những điều này, tin rằng người có thể đoán được, đúng không? Đúng vậy, mặc dù trong phòng tắm không lắp đặt camera nhưng tôi vẫn có thể cam đoan nó tuyệt đối an toàn. Bởi vì mỗi ngày tôi đều tiến hành kiểm tra cẩn thận tất cả đồ vật trong phòng tắm, trong đó đương nhiên gồm cả đèn treo, còn có thảm!” Sau khi dừng lại một chút, Phong Ảnh tiếp tục nói.

Nói xong những lời này, Phong Ảnh trầm xuống.

Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc cũng không nói thêm gì nữa, ba người đều có tâm sự nên cùng trầm xuống, bên trong gian phòng hoàn toàn trở nên yên lặng.

Trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng đang theo quỹ đạo đặc biệt của nó, cô độc bước từng bước như khiêu vũ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự im lặng này.

Một lúc sau, Phong Ảnh đột nhiên cầm ly rượu trước mặt mình lên, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Âu Dương Lục Sắc và Mộc Tử, ung dung nói: “Hôm nay tôi đến để tạm biệt các cô. Ly rượu này coi như là rượu chia tay.”

Mộc Tử không chạm vào ly rượu trước mặt, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phong Ảnh, dường như nói từng chữ một: “Chúng tôi là sát thủ, cô là vệ sĩ. Chúng tôi vừa mới gϊếŧ chết đối tượng mà cô bảo vệ.”

Phong Ảnh mặt không chút biểu tình trả lời: “Đúng.”

“Thế nhưng cô lại đến tiễn biệt chúng tôi.” Mộc Tử nói tiếp, giọng nói đột nhiên to lên: “Vì cái gì?”

“Thứ nhất, bây giờ tôi không có bất cứ chứng cớ xác thực nào cả, dù đem các người đến đồn cảnh sát cũng không giải quyết được chuyện gì. Tiếp đó, tôi đánh giá rất cao…

Thật ra, tôi cảm thấy mình rất hâm mộ các người. Tôi đang đề cập đến những việc các người đang làm.” Phong Ảnh chậm rãi đứng lên, cầm ly rượu đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trên đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ, dường như đắm chìm vào một kỷ niệm sâu sắc: “Ngày hôm đó, khi cùng uống rượu với Âu Dương Lục Sắc, tôi đã nói với nàng rằng tôi từng có một tình yêu rất lãng mạn, tôi và hắn đến với nhau là vì có chung lý tưởng và sự nghiệp, bởi vì cần thiết nên chúng tôi đã từng cùng nhau nghiên cứu rất nhiều phương pháp gϊếŧ người…

Nhưng mãi cho đến hôm nay, tôi mới từ chỗ các người biết được thế nào là phương pháp gϊếŧ người cao minh. Nếu lúc trước chúng tôi nghĩ được phương thức như vậy, có lẽ đã có một kết quả khác…”

Mộc Tử nhìn chằm chằm về phía sau lưng Phong Ảnh, càng cảm thấy người phụ nữa này thật thần bí khó dò.

Nàng nói vì lý tưởng chung của mình, nàng và người kia cùng nhau nghiên cứu rất nhiều phương pháp gϊếŧ người! Vậy thì lý tưởng của bọn nàng phải…

“Tôi nghĩ rằng mình có thể hiểu như thế này, những việc tôi và Lục Sắc đang làm chính là thực hiện đã từng là lý tưởng của cô. Có phải vậy hay không?"

Phong Ảnh trầm mặc một chút, chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên một nụ cười hiếm thấy, nụ cười này tựa như một cơn gió xuân lướt nhẹ qua khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái, dễ chịu.

“Đó đều là những chuyện của quá khứ rồi, tôi đã không còn nhắc lại… Hôm nay tôi đến chỉ là để tạm biệt hai người mà thôi.” Nói xong, Phong Ảnh nâng ly rượu lên, cười nói: “Sau khi uống xong chén rượu này, chúng ta mỗi người đi một con đường khác nhau, nếu một thời khắc nào đó trong tương lai chúng ta có duyên gặp lại, hy vọng hai người sẽ không biến cố chủ của tôi trở thành mục tiêu.”

Nói xong, nàng uống một hơi cạn sạch ly rượu, đặt nó xuống bàn trà, mỉm cười nhìn Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc trước mặt.

“Chúng tôi đều là chiến sĩ.” Mộc Tử nâng ly rượu lên, nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, như tự nói với mình: “Chúng tôi đều có được lý tưởng cao cả của chính mình, chúng tôi vẫn luôn vì lý tưởng này mà cố gắng. Mặc kệ người khác đối xử như thế nào, chúng tôi nhất định phải bước tiếp con đường đã chọn.”

“Vậy hãy nâng ly tạm biệt nào.” Phong Ảnh thản nhiên nói.

“Nếu lý tưởng của chúng ta cũng giống nhau, tại sao lại không xem ly rượu này là rượu đoàn viên?” Mộc Tử bỗng nhiên ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Phong Ảnh, giọng nói của hắn thậm chí vì kích động mà run rẩy.

“Tôi thừa nhận lý tưởng của chúng ta là giống nhau.” Phong Ảnh không nghênh đón ánh mắt tha thiết của Mộc Tử, nàng chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng: “Đáng tiếc là lý tưởng của tôi đã sụp đổ vào năm năm trước rồi… Thế nhưng! Hai người thì khác, các ngươi nhất định có thể đi tiếp!”

Nói xong những điều này, Phong Ảnh ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lục Sắc đầy thâm ý, sau đó đột nhiên quay người, vươn người trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ đã mở!

Đây là lầu ba!

Âu Dương Lục Sắc kêu lên một tiếng hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến phía trước cửa sổ, nôn nóng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không gian ngoài cửa sổ chìm vào trong trạng thái u ám nhất trước bình minh, tất cả đều tối đen như mực, chỉ còn lại những cơn gió lướt qua.

Mộc Tử đứng yên tại một chỗ, hắn uông một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Phong Ảnh...

Nếu ai đó trở thành kẻ địch của cô, vậy thì đối phương đã tự biến nó trở thành ác mộng tàn khốc nhất của mình…

Sau đó, hắn dựa người lên ghế sa lon, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Đây là lần đầu tiên Hắc Bạch Vô Thường cùng Phong Ảnh gặp nhau, cũng là lần đầu tiên chia tay nhau.

Nhưng một câu cuối cùng của Mộc Tử đã thật sự linh nghiệm.

Sau này, Phong Ảnh thật sự có một biệt danh như vậy: màu tím ác mộng.