Quyển 3 - Chương 30: Kế hoạch gϊếŧ người trong phòng tắm . Thâm nhập



Hà Lệ tiếp tục xem TV, tiếp tục khi khóc khi cười.

Ban đầu, nàng cũng vì việc mất điện khiến mình để lỡ những tình tiết tuyệt vời mà ân cần hỏi thăm những nhân viên tệ hại của cư xá mấy lần, mà khi đắm chìm vào những tình tiết của phim, nàng nhanh chóng đem chuyện nhỏ nhặt chen ngang này ném ra khỏi đầu.

Khi chiếu xong một tập, tranh thủ thời gian của khúc dạo đầu, nàng nhảy xuống khỏi ghế sô pha để lấy ít hoa quả, làm cho mình một khay trái cây tinh xảo, lúc nàng bưng khay trái cây ngồi lại trên ghế sô pha, khúc mở đầu vừa vặn chiếu xong. Tiếp đó là hơn một phút cho thời gian quảng cáo. Hà Lệ thoải mái dựa vào ghế sô pha, vừa ăn hoa quả vừa đợi phim truyền hình bắt đầu chiếu.

Ngay khi thời gian hiển thị trên quảng cáo đếm ngược đến 9, đèn trong phòng đột nhiên nhấp nháy vài cái, sau đó cả gian phòng lại trở nên tối đen như mực! Rõ ràng là bị cúp điện một lần nữa!

F**K!

Hà Lệ không nhịn được văng tục một câu, nàng giận dữ đặt khay trái cây lên trên bàn trà, ngẩng phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mấy căn biệt thự liền nhau đều sáng trưng ánh đèn.

Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mạch điện trong nhà xảy ra vấn đề?

Nghi ngờ, nàng chậm rãi lần mò điện thoại di động trên ghế sô pha, đang muốn mở nắp điện thoại thì một hồi chuông bỗng nhiên vang lên! Toàn bộ thiết bị điện của biệt thự đều đã ngừng hoạt động nên tiếng chuông cửa đơn điệu trở nên vô cùng đột ngột, cực kỳ chói tai trong màn đêm yên tĩnh. Hà Lệ lại càng hoảng sợ, ngơ ngác nhìn về phía chiếc chuông cửa đang liên tục nhấp nháy ánh sáng xanh, sau mấy chục giây tiếng chuông mới vang lên, chiếc chuông này dùng pin độc lập để cung cấp điện nên không phải chịu ảnh hưởng của đường dây trong nhà.

Người nào vậy nhỉ? Bản thân Phong Ảnh có chìa khóa nên không thể nào đứng trước cửa ra vào nhấn chuông cửa…

Mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại, nàng đi đến trước thiết bị đối thoại trên cửa, hỏi: “Ai đó?”

Trong loa truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Ngài khỏe chứ, tôi là nhân viên của cư xá, đường dây của gia đình ngài xuất hiện vấn đề. Tôi đến để bảo dưỡng.”

Nghe thấy một người đàn ông trẻ tuổi muốn vào, Hà Lệ chần chừ một chút, vốn muốn nói không cần sửa chữa cho chúng tôi, hoặc trong ngày mai hãy giải quyết qua loa cho xong chuyện, nhưng nghĩ đến tập phim truyền hình hay tuyệt vừa mới bắt đầu chiếu kia, nàng thản nhiên nói: “Vậy xin chờ một chút.”

Hà Lệ trước tiên đi đến trước cửa sổ, cẩn thận nhìn về phía cổng qua kính một lần, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường có thể thấy một người đàn ông vóc dáng trung bình đứng trước cửa, trên đầu đội một chiếc mũ mà nhân viên chuyển phát nhanh EMS mang theo khi làm việc, trong tay cầm một chiếc hộp lớn, hẳn là hộp dụng cụ.

Hà Lệ thở phào một cái, chậm rãi đi đến phía trước tủ TV để lấy đèn pin.

Sát thủ, là kẻ lợi dụng tất cả mọi dịp, hắn có thể ở bất cứ độ tuổi nào, làm bất cứ nghề nghiệp nào, dưới tình huống ngươi hoàn toàn không dự đoán được, hắn liền đi đến trước mặt ngươi, vươn bàn tay tử thần về phía cổ họng ngươi…

Khi đang cầm đèn pin đi đến trước cửa phòng để mở cửa, trong đầu Hà Lệ đột nhiên hiện ra vẻ mặt nghiêm túc của Phong Ảnh. Nàng không kìm được buông lỏng bàn tay phải đang đặt trên nắm cửa, do dự một lần nữa.

Như vậy, trước tiên có nên gọi điện thoại cho Phong Ảnh hay không?

Hôm nay lúc nào cũng làm phiền nàng, cảm thấy có chút xấu hổ, hơn nữa người kia chỉ là nhân viên sửa chữa của cư xá mà thôi, sát thủ sẽ không trùng hợp hóa trang thành thợ điện như vậy nhỉ?

Thế nhưng mà, ngộ nhỡ thật sự là sát thủ cải trang thì sao?

Nếu như không phải là Benny, có lẽ mình đã bị sớm trở thành một đống thịt vụn tại sự kiện chiếc đồng hồ vàng rồi. Mà bây giờ, Linh Hạ vẫn biệt tăm biệt tích không chút tin tức.

Chỉ cần một ngày chưa tìm thấy Linh Hạ, nguy hiểm của bản thân cũng sẽ không bị xóa bỏ.

Hà Lệ nắm chặt điện thoại, hai tư tưởng đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng cảm giác nguy hiểm hoàn toàn chiến thắng.

Nàng kiên quyết mở điện thoại ra, bấm số của Phong Ảnh.

Chỉ có điều, trong ống nghe sau một lúc trầm mặc truyền đến lại là: Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Liên tục mấy lần đều là như vậy.

Là điện thoại đã tắt máy hay Phong Ảnh đã ngán sự quấy rầy của mình? Bất kể như thế nào thì bây giờ đã không thể nào nghe được ý kiến của Phong Ảnh.

Chẳng lẽ muốn ta chờ thêm mấy giờ liên tục trong biệt thự tối như mực này, một mực đợi đến lúc Phong Ảnh thong thả xong việc trở về? Không thể nào!

Đúng rồi, chiếc mũ mà người đứng tại cổng đang đội… Đúng vậy! Nhìn vào chiếc mũ mà người kia đang đội, đó rõ ràng là mũ mà nhân viên thống nhất đội khi làm việc mà…

Xem ra ta quá đa nghi rồi, cũng chỉ là một người bảo dưỡng mạch điện thông thường nhất mà thôi…

Hà Lệ nghĩ vậy nên không chần chừ nữa, nàng mở cửa, mượn ánh sáng của đèn pin để đi xuống lầu, trực tiếp đi đến trước cổng chính.

Ánh sáng chiếu vào cánh cửa sắt bên ngoài làm nàng tăng thêm một chút dũng cảm, trong lúc được bảo vệ, nàng vừa đi vừa cẩn thận quan sát người ngoài cửa kia.

Dưới vành nón là khuôn mặt của một thanh niên, có thể bởi vì chờ quá lâu nên sắc mặt người thanh niên này tỏ ra không tốt lắm. Vừa thấy Hà Lệ đi ra, hắn không kiên nhẫn được dùng tiếng địa phương ở Sơn Đông trách móc: “Sao lại chậm như vậy chứ? Nếu không ra thì tôi đi đấy…”

Nếu là một sát thủ, làm sao hắn lại có thể tùy tiện để mình nhìn thấy khuôn mặt của hắn, đúng không?

Hà Lệ vừa mở cửa sắt, vừa dùng đèn pin cẩn thận chiếu về phía trước ngực người thanh niên. Đúng vậy, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, là phù hiệu nghề nghiệp của nhân viên trong cư xá.

Cuối cùng nàng cũng yên tâm, mỉm cười khách khí: “Rất xin lỗi, đột nhiên không có ánh sáng nên đi lại không được tự nhiên, khiến anh phải đợi lâu…” Nàng vừa nói vừa để người thanh niên đi vào sân. Trong nháy mắt quay người lại, nàng phát hiện người thanh niên đang nhìn theo bóng lưng của mình và nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Bất cứ người đàn ông nào khi thấy một người mẫu xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành mặc áo ngủ gợi cảm như nàng, khẳng định đều có phản ứng như vậy nhỉ? Trừ khi người này không bình thường, hoặc là người có dụng ý nào đó, sự chú ý hoàn toàn không đặt trên người mình, nói ví dụ như – sát thủ!

Nghĩ đến đây, Hà Lệ càng buông lỏng khúc mắc hơn, dẫn người thanh niên đi vào biệt thự.

“Xin hỏi, cầu dao tổng ở vị trí nào?”

Sau khi đi vào nhà, người thanh niên bật một chiếc đèn pin lớn, vừa mượn ánh sáng từ đèn pin để quan sát sự bày biện trong phòng, vừa nói.

“Ở trong hành lang đằng kia.” Hà Lệ vừa dùng đèn pin chiếu vào vị trí của cầu dao tổng, vừa trả lời. “Xin hỏi anh cần khoảng bao nhiêu thời gian để sửa chữa?”

“Điều này khó nói lắm. Trước hết tôi phải kiểm tra một lần mới có thể kết luận. Đúng rồi, vừa rồi khi cúp điện, cô đang dùng thiết bị điện có công suất rất lớn à? Người thanh niên vừa nói vừa đi đến trước cầu dao tổng, mở nắp nhựa ra.

“Không có! Những thiết điện dùng trong nhà tôi cũng chỉ có những thứ này thôi… Tôi cũng nghi ngờ không biết đây có phải là vấn đề trong nhà hay không? Anh đã cẩn thận kiểm tra tất cả đường dây bên ngoài rồi sao?” Hà Lệ nghĩ đến bộ phim truyền hình bị bỏ lỡ, không vui hỏi.

“Là mạch điện trong nhà cô có vấn đề.” Người thanh niên vừa thuần thục mở hộp để lấy dụng cụ, vừa trả lời không chút khách khí, “Điểm này có thể xác định được!”