Quyển 3 - Chương 26: Triết học của chính mình



Khi thấy thi thể của Hà Lệ được cảnh sát khiêng lên xe, Âu Dương Lục Sắc vẫn luôn trốn bên cửa sổ trên gác xép nhìn trộm mới thở phào nhẹ nhõm một cái. Còn Mộc Tử thì càng khoa trương hơn, xụi lơ ngay trên mặt đất… Sau đó, hắn như ảo thuật gia lấy ra một chai Champagne, muốn chúc mừng một phen. Ngay khi hai người tình chàng ý thϊếp nâng cốc chúc mừng, một phụ nữ vì phẫn nộ mà mặt trở nên méo mó đột nhiên từ ngoài cửa sổ xông vào, nơi này là tầng ba, Âu Dương Lục Sắc không thấy rõ nàng vào bằng cách nào, tóm lại là vô cùng đột ngột xông vào! Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Phong Ảnh một thân màu tím! Mái tóc dài của nàng rối tung, gào thét như một con ác quỷ, giương hai móng vuốt màu đỏ tươi bóp lấy cổ Âu Dương Lục Sắc, sau đó, nàng điên cuồng nhe răng cười, đột nhiên kéo dây kéo của chiếc áo khoác màu tím xuống, lộ ra ngòi nổ buộc trên người! Âu Dương Lục Sắc liều mạng giãy dụa nhưng không làm sao thoát được khỏi sự khống chế của Phong Ảnh, lúc này cũng không biết Mộc Tử đi đâu mất, trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng, Phong Ảnh đột nhiên kéo ngòi nổ, sau đó - ầm! Một tiếng nổ mạnh vang lên, trong mắt Âu Dương Lục Sắc chỉ còn lại một màu đỏ tươi rực rỡ…

Cả người ướt đẫm mồ hôi khi Âu Dương Lục Sắc bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, vẻ giận dữ kinh khủng kia của Phong Ảnh vẫn hiện lên trước mắt, không gạt đi được.

Một bàn tay ấm áp đưa tới, dịu dàng tóc trên trán nàng. Sau đó, nàng nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập sự quan tâm của Mộc Tử.

Hắn không hề ngủ hay bị cơn ác mộng của mình đánh thức?

Âu Dương Lục Sắc lấy quyển sách đặt ở ngực ra, chậm rãi ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Mộc Tử.

“Em mơ thấy Phong Ảnh.” Âu Dương Lục Sắc đỡ ly nước ấm Mộc Tử đưa đến, lòng còn sợ hãi nói.

“Anh biết.” Mộc Tử nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay ngọc của nàng, dịu dàng nói: “Em liên tục gọi tên của cô ta.”

“Em…” Âu Dương Lục Sắc uống một hớp nước nhỏ, thì thào: “Em cảm thấy rất khổ sở, em cảm thấy em đang lợi dụng sự tín nhiệm của Phong Ảnh.”

Mộc Tử không tiếp lời của nàng, hắn trầm mặc trong giây lát, đột nhiên nói: “Vừa rồi anh nhìn thấy Lý Thiên trên mạng.”

Nói xong câu đó, hai người bắt đầu trầm mặc lần nữa.

Trong phòng không bật đèn, hai người cứ như vậy vai kề vai ngồi trong bóng đêm, xuyên qua cửa sổ nhìn lên bầu trời có thể nhìn thấy những ngôi sao lờ mờ làm nổi bật ánh trăng khuyết cô đơn, vẽ lên màn đêm thành một bức tranh cuộn bi thương.

Đã là một giờ đêm. Xem ra đây là một đêm không ngủ…

Âu Dương Lục Sắc khẽ nói: “Mộc Tử, em có một cảm giác rất kỳ quái, cho dù em chỉ tiếp xúc với Phong Ảnh một lần nhưng em cảm thấy chúng em có thể trở thành bạn bè rất thân thiết. Trên người nàng có một sức mạnh thần kỳ, sức mạnh này khiến em tin tưởng chắc chắn rằng chúng em có thể cùng chung chí hướng, có thể cùng chung vinh nhục.

Thế nhưng! Thế nhưng em lại đang tiếp cận nàng vì mục đích riêng, lợi dụng nàng, hơn nữa, nếu chúng ta thành công gϊếŧ chết Hà Lệ, trên thực tế chính là hủy diệt nàng! Nghĩ đến những điều này làm em sợ hãi, chột dạ, chỉ sợ lần gặp mặt tiếp theo với Phong Ảnh, em không có cách nào tiếp tục tiến hành kế hoạch…”

“Mộc Tử, chúng ta lựa chọn đích con đường này, đến cùng là đúng hay sai? Chẳng lẽ chúng ta nhất định sẽ không có tình bằng hữu, không có tình hữu nghị, sống cuộc sống vĩnh viễn chỉ có hai người chúng ta?”

Không biết từ bao giờ ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi bên trong căn phòng bằng ánh sáng trắng bạc.

Mộc Tử chăm chú nhìn ánh trăng thê lương kia, không nói gì thật lâu. Hắn biết khi mở miệng cũng sẽ thấy khó có thể bình tĩnh…

Bạn bè!

Một từ thật ấm áp, thật thân thiết!

Đời người có một tri kỷ là đủ, huống chi có cả đống bạn thân, ba ngày tụ tập thành nhóm nhỏ, năm ngày tụ tập thành nhóm lớn, khi vui vẻ có cả đám bạn chia vui, khi phiền muộn có một đám bạn chia sẻ, bạn bè, có thể làm cho cuộc sống càng thêm phong phú, càng thêm tuyệt vời. Có ai trời sinh thích cô độc, quen nếp cô đơn, không thích cuộc sống vô cùng náo nhiệt, sôi nổi này đâu chứ?

Thế nhưng mà! Mỗi một lựa chọn của cuộc đời đều giống như hai mặt của tiền xu, nhận được và mất đi thường hay đối lập nhau.

Từ đầu chúng ta đã lựa chọn con đường không giống người thường, chúng ta đã quyết định dung phương thức không giống người thường này để thể hiện giá trị cuộc sống của chúng ta, vì thế, chúng ta nên chuẩn bị việc mất đi một vài thứ gì đó, ví dụ như tình bạn!

Đây là sự công bằng.

Lục Sắc, bây giờ em cảm thấy mình lợi dụng sự tín nhiệm của Phong Ảnh, em cảm nhận được nỗi buồn không thể có được tình bạn, chẳng lẽ anh không cảm thấy sao?

Thế nhưng mà, em còn nhớ những con đường chúng ta đã đi qua không, những công việc chúng ta đã làm, những con người mà chúng ta đã giúp đỡ hoặc gϊếŧ chết kia không. Nếu lúc trước anh lựa chọn ổn định ở thành phố Ngô Đồng, an phận làm một người làm thuê ở Ngưng Hương các, vậy thì em tưởng tượng những sự việc sau đó sẽ như thế nào?

Nếu như anh không ra tay, Ngưng Hương sẽ tiếp tục chịu sự uy hϊếp của Lưu Kiệt, sau đó ông chủ sẽ tìm người gϊếŧ chết Ngưng Hương, như vậy, vốn là một cặp vợ chồng có thể vui vẻ hạnh phúc như bây giờ sẽ bị âm dương chia cách, mà đầu sỏ gây ra – Lưu Kiệt lại có thể ung dung tự tại, phong lưu khoái hoạt bên ngoài! Nếu như anh không ra tay, đại gia người Hoa hiện tại – Lý Thiên sẽ luôn bị thế lực của Sở Tuyết Lâm áp chế không ngóc đầu lên được, cuối cùng nếu không phải suy sụp tự sát thì cũng bị Sở Tuyết Lâm tìm cách tống vào trại giam rồi chết oan trong ngục! Nếu như anh không ra tay, người mẹ kế ác độc thích hư vinh của anh bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường của một vị quan lớn hoặc phú ông, lừa gạt qua loa con mèo vừa mắc câu, vừa nóng lòng hướng đến mục tiêu kế tiếp! Nếu như anh không ra tay, cô bé sinh viên đáng thương – Lâm sẽ chôn sâu sự nhục nhã trong nội tâm của chính mình, hoặc sẽ bộc phát trong lặng lẽ, công bố sự tình với Văn Tuấn cho mọi người biết, thế nhưng vậy thì sao? Làm vậy chỉ đem lại kết quả duy nhất là Lâm lập tức bị ép buộc đình chỉ hoàn toàn việc học, danh dự mất sạch, bị đuổi ra khỏi cổng trường, công sức gian khổ học tập vài chục năm bị hủy hoại trong chốc lát, mà kẻ gây ra tội ác tày trời – Văn Tuấn - thì lại có thể dùng thủ đoạn của mình để nhẹ nhàng xóa sạch tất cả bất lợi, sau đó tiếp tục làm xằng làm bậy, lại làm cho càng nhiều nữ sinh bị lừa gạt, làm nhục thê thảm hơn nữa!

Sau đó, sau đó chúng ta trở lại trong câu chuyện này. Nếu chúng ta vì tình hữu nghị, không đi lợi dụng Phong Ảnh, vì thế buông tha cho kế hoạch em đang tiến hành, như vậy, hậu quẩ sẽ như thế nào? Chúng ta sẽ không có biện pháp kéo dài thời gian Phong Ảnh trở lại biệt thự, cũng sẽ không có biện pháp hoàn thành lời hứa với Linh Hạ! Kế tiếp, bằng năng lực của Benny, trước sau gì cũng sẽ tìm được tung tích của Linh Hạ, rồi Hà Lệ tiếp tục cuộc sống lầm lỡ như ký sinh trùng của nàng, Linh Hạ và Trân, liệu…

Cho đến bây giờ, Âu Dương Lục Sắc chưa thấy Mộc Tử kích động như vậy bao giờ.

Dường như có liên quan đến việc thiếu thốn tình yêu của cha mẹ từ nhỏ, Âu Dương Lục Sắc chứng kiến Mộc Tử vẫn luôn luôn tự mình cố gắng như vậy, tỉnh táo, bình tĩnh hòa nhã, dường như đã không có bất kỳ sự việc nào trên thế giới này có thể thật sự làm hắn thất bại, không có bất kỳ sự việc nào có thể làm hắn suy sụp, không có bất kỳ sự việc nào có thể ngăn cản hắn. Nhưng vào hôm này, lần đầu tiên nàng gặp một Mộc Tử kích động như vậy. L*иg ngực của hắn điên cuồng phập phồng, lúc nói chuyện thì khua tay múa chân, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí trở thành tiếng la hét…

Chúng ta lựa chọn con đường này, chúng ta thay đổi tất cả, chúng ta đã nhận được kết quả chúng ta muốn. Vì vậy, chúng ta nên chuẩn bị đầy đủ tâm lý mất đi vài thứ gì đó, mất đi vài thứ rất bình thường đối với người khác nhưng chúng ta mãi mãi cũng không cách nào có được, ví dụ như tình bằng hữu, ví dụ như tình hữu nghị…

Mộc Tử ôm thật chặt Âu Dương Lục Sắc vào trong ngực, dường như muốn cùng nhau hòa thành một thể vậy.

Lục Sắc, chúng ta cũng không phải là triết gia, có thể con đường chúng ta đi chính là con đường hoàn toàn bất đồng với bất cứ kẻ nào khác, cho nên nhất định chúng ta phải có triết học của chính mình.

Nói xong câu đó, Mộc Tử ngã sấp xuống giường, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Âu Dương Lục Sắc ngơ ngác nhìn Mộc Tử đang bình tĩnh lại, dường như bị hành động khác thường của hắn làm sợ hãi.

“Còn không đến một tuần nữa là đến thời gian lần tiếp theo gặp gỡ Phong Ảnh, Mộc Tử, chúng ta hãy chuẩn bị thật tốt, mau chóng chấm dứt chuyện này đi.”

Rất lâu sau, nàng dựa vào ngực Mộc Tử, dịu dàng nói.

Lời tác giả: Các chương vừa rồi là những chi tiết chăn đệm để chuyển tình tiết, trình bày con đường hình thành tư tưởng của Mộc Tử, đôi khi có chút nặng nề, mong mọi người theo dõi tiếp những chương sau - Kế hoạch gϊếŧ người trong phòng tắm: Vạch kế hoạch.