Quyển 3 - Chương 18: Lời nói dối trị giá năm vạn. (6)



Linh Hạ đã lựa chọn ra tay trên sân thượng, như vậy nhất định sẽ chọn dùng vật rơi từ trên xuống.

Phía trên cửa vào đại sảnh của tàu sân bay khảm nạm một chiếc đồng hồ tròn khổng lồ màu vàng, trên mặt đồng hồ hiển thị múi thời gian chuẩn của bốn thành phố lớn: Bắc Kinh, Sydney, Băng Cốc, Solomon (1), đường kính của mặt đồng hồ chừng sáu mét, một nửa được khảm lên trên mái nhà bằng phẳng. Kế hoạch của Linh Hạ chắc chắn là phải động tay động chân lên chiếc đồng hồ nặng 300kg này. Chỉ cần sử dụng một công cụ nào đó trong chiếc vali hắn luôn mang theo bên người, nới lỏng một cái ốc vít cố định nào đó trên đồng hồ, hoặc trực tiếp dùng sức phá hỏng một bộ phận nào đó của đồng hồ, như vậy có thể bố trí tại thời điểm Hà Lệ đi đến cừa đại sảnh, một bộ phận hoặc toàn bộ chiếc đồng hồ sẽ từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng đè nát Hà Lệ…

Nghe Mộc Tử nói, Âu Dương Lục Sắc tưởng tượng đến tình cảnh huyết nhục bay tứ tung, không kìm lòng được rùng mình một cái. Sau đó, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một điểm rất trọng yếu, vì vậy vội vàng thấp giọng hỏi: “Dù kế hoạch của hắn thành công, nhân lúc Hà Lệ chết thảm, hiện trường loạn cả lên, Linh Hạ cũng có thể thừa dịp rời khỏi đấy… Nhưng đối với sự việc này, cảnh sát nhất định sẽ nhúng tay vào, dó đó dấu vết có người phá hư sẽ rất khó dấu diếm được con mắt của cảnh sát đúng không? Nói như vậy, cho dù Benny không ra mặt, cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng đưa Linh Hạ ra vành móng ngựa.”

“Đúng vậy. Đây chính là chỗ sơ hở của kế hoạch này.” Mộc Tử hơi bất đắc dĩ nói, “Nhưng trong thời điểm này, Linh Hạ cũng giống như Lý thúc Lý Thiên ngày đó, hắn đã bị thù hận làm mờ mắt, đã không thể suy nghĩ một cách tỉnh táo rồi.”

“Có lẽ ý định của hắn căn bản chính là cá chết lưới rách.” Âu Dương Lục Sắc thở dài một cách yếu ớt.

“Cá chết lưới rách…” Mộc Tử vừa vân vê tóc trên trán vừa nói một cách bất đắc dĩ: “Thật khiến cho người khác lo lắng cùng bi ai chính là dù cá chết rồi nhưng lưới vẫn như cũ, hoàn toàn không tổn hao gì…”

“Như vậy chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn Linh Hạ rơi vào tay Benny sao?” Âu Dương Lục Sắc lo lắng.

Mộc Tử trầm ngâm một lát, đứng lên hoạt động tứ chi, đột nhiên nói với Âu Dương Lục Sắc: “Trò hay sắp bắt đầu rồi…”

Đúng chín giờ sáng.

Dưới sự vây chặt của vệ sĩ cùng nhân viên khách sạn, Benny ôm Hà Lệ xinh đẹp như một bông hoa từ trong phòng của hắn đi ra, bước từng bước mạnh mẽ xuyên qua hành lang tráng lệ, hướng về phía đại sảnh lầu một.

Trải qua một đêm mây mưa, Benny cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, đặc biệt là kể từ sau khi có được người mẫu xinh đẹp động lòng người này bên cạnh, hắn cảm thấy dường như mình bắt đầu trẻ lại, nhuệ khí một thời nhưng vì năm tháng trôi qua mà hao tổn đang trở lại trong thời gian ngắn. Xem ra công hiệu của mỹ nhân tốt hơn nhiều so với rượu ngon, cao lương mỹ vị, nhân sâm tổ yến…

Nghĩ đến đây, bàn tay đang ôm chiếc eo nhỏ của Hà Lệ siết chặt thêm một chút trong vô thức.

Sáng sớm hôm nay, nhân viên trên thuyền đã thông báo cho Benny biết, để bày tỏ sự tôn trọng và đón chào hắn, khách sạn quyết định mời hắn hoàn tất nghi lễ thả chim bồ câu hôm nay.

Trên tàu sân bay có nuôi mấy trăm con chim bồ câu, tất cả những con chim bồ câu này đều có lông màu trắng như tuyết, đúng 9h10’ mỗi sáng, trong tiếng nhạc nghiêm trang sẽ để người chuyên trách khởi động nút cửa l*иg chim bồ câu, thả toàn bộ bồ câu trong một lần duy nhất.

Khi đó, cảnh tượng mấy trăm con bồ câu tranh nhau tràn ra không trung giương cánh bay lượn, trời xanh cùng chim bồ câu trắng vô cùng tráng lệ, đây gọi là nghi lễ thả chim bồ câu, cũng là một trong những hoạt động tiêu biểu của tàu sân bay vào khoảng 9h10’ mỗi ngày, thu hút rất nhiều người dân đến đây xem.

Đương nhiên khi khách sạn Phương thiết đãi lãnh đạo cao cấp đến thị sát, hoặc đối với loại khách quý vừa có quyền vừa có tiền như Benny, để tỏ lòng tôn trọng đối với bọn hắn sẽ đặc biệt mời bọn hắn chủ trì nghi lễ thả chim bồ câu. Với tư cách là khách sạn cao cấp nổi tiếng quốc tế, điều đặc biệt này của tàu sân bay khiến cho rất nhiều du khách có hứng thú, có thể có may mắn chủ trì nghi lễ thả chim bồ câu là một trong những điều kiện để thỏa mãn lòng hư vinh của rất nhiều du khách.

Nhưng đối với loại người như Benny, địa vị cùng tiền tài của hắn đều dựa vào bản thân hắn một đao một súng liều mạng mà ra, do đó, đối với tên những thứ phù phiếm này, hắn không còn hứng thú nữa. Sống cuộc sống liếʍ máu trên đầu đao (2) trong một thời gian dài, hắn đã tôi luyện được trái tim tĩnh lặng như nước từ lâu. Chỉ cần có tiền cùng quyền thế, bất luận đến nơi nào, bất luận trong trường hợp nào cũng đều sẽ được hưởng thụ sự tôn trọng, đây chính là quy tắc ngầm của thế giới này.

Do đó đối với việc có thể tham gia nghi thức thả chim bồ câu, hắn cũng không quan tâm nhiều.

Đó là lý vì sao khi hắn biết việc khách sạn Phương mời hắn chủ trì nghi lễ thả chim bồ câu, cũng không biểu hiện ra bao nhiêu hưng phấn và kích động, trái lại, người vô cùng kích động lại là Hà Lệ ở bên cạnh.

Do đó hắn không chút do dự quyết định nhường cho Hà Lệ chủ trì nghi thức thả chim bồ câu, khi đó, Hà Lệ kích động như một mỹ nữ xà, quấn chặt lấy người hắn, điên cuồng hôn lên khuôn mặt to béo đen như mực kia…

Càng ngày hắn càng yêu mến mỹ nữ phương đông xinh đẹp, cá tính này rồi, sự nhiệt tình của nàng, sự mềm mại của nàng, thậm chí sự sùng bái hư vinh cùng với sự tinh nghịch bướng bỉnh như một đứa bé của nàng làm hắn muốn ngừng cũng không được…

Thông qua những tìm hiểu trước đó, Linh Hạ đã biết được việc khách sạn Phương quyết định mời Benny chủ trì nghi lễ thả chim bồ câu, dựa trên sự hiểu biết của hắn đối với Benny và Hà Lệ, thật ra cũng không chỉ của riêng Benny mà là của toàn bộ những người đàn ông, hắn cũng đoán được rằng Benny nhất định sẽ mang Hà Lệ đi cùng đến chỗ chủ trì nghi lễ thả chim bồ câu.

Do đó, chỉ cần đến 9h10’, Hà Lệ và Benny nhất định sẽ đi đến cửa đại sảnh của khách sạn. Nếu đúng như vậy, hắn sẽ thực hiện kế hoạch báo thù của mình.

Giống như những gì Mộc Tử đã suy đoán, Linh Hạ sẽ nhân cơ hội ban đêm, dùng công cụ trong vali của hắn động tay động chân trên chiếc đồng hồ lớn bằng vàng phía trên đại sảnh, quả thực hắn muốn chiếc đồng hồ màu vàng sẽ rơi xuống đúng lúc Hà Lệ đi qua, đè nát Hà Lệ thành những mảnh vụn. Về phần có thể làm hại đến những người vô tội khác hay không, hắn căn bản không quan tâm. Huống hồ trong mắt hắn, Benny, những thủ hạ diễu võ dương oai bên cạnh Benny, thậm chí là những nhân viên khách sạn thấy tiền sáng mắt, khúm na khúm núm như vịt lẽo đẽo theo sau Benny và Hà Lệ, những kẻ này đều là rác rưởi, chết cũng chưa hết tội.

Giờ phút này, hắn đang trốn trên sân thượng, trốn sau lưng chiếc đồng hồ bằng vàng, quần áo màu đen cùng cái bóng của đồng hồ dung hòa thành một thể, chỉ có một đôi mắt sáng nhấp nháy, xuyên qua khe hở của đồng hồ, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm vào động tĩnh tại cửa đại sảnh.

Trên trán của hắn, từng giọt mồ hôi chảy xuống.

Đương nhiên hắn cũng biết kế hoạch của mình quá sơ hở, nhưng hắn không phải là Hắc Bạch Vô Thường, hắn không có tinh lực, cũng không có thời gian để nghiên cứu một kế hoạch mới hoàn mỹ hơn, do đó hắn chỉ có thể mạnh tay đánh cược một lần.

Trong mấy ngày này, hắn đã làm xong nhiều công tác chuẩn bị. Nếu kế hoạch gϊếŧ người thành công và hắn có thể trốn thoát trước khi bị cảnh sát hoài nghi, hắn sẽ mang theo Trân, sử dụng vé máy bay đã mua từ trước cao chạy xa bay đến nước Mĩ, biến cuộc du lịch ngọt ngào này thành một cuộc đào tẩu, sau đó sẽ vĩnh viễn không trở lại nơi này nữa. Mà ngộ nhỡ nếu kế hoạch thất bại, trước khi cảnh sát bắt được, hắn sẽ dùng phương thức cực đoan sau cùng, cùng Hà Lệ cá chết lưới rách cùng đến chỗ chết, như vậy còn có thể để lại cho Trân một khoản tiền bồi thường bảo hiểm tai nạn.

Két, két, két...

Bởi vì cách đồng hồ quá gần, âm thanh kim đồng hồ chuyển động vô cùng rõ ràng. Mỗi một âm thanh chuyển động vang lên lại làm cho trái tim hắn đập nhanh hơn một chút.

Bởi vì nghi lễ thả chim bồ câu sắp bắt đầu, đám đông xung quanh dần dần xúm lại, tạo thành một vòng lớn bên cạnh lan can đối diện với cửa đại sảnh.

Cạch! 9h9’!

-----o Chú thích o-----

(1) – Nguyên tác là của 6 thành phố lớn, nhưng tác giả chỉ liệt kê 4 thành phố nên mình tự sửa lại cho hợp lý.

(2) – Nguyên văn: “Đao khẩu thiểm huyết”. Thông thường người ta thường nói là “Đao đầu thỉ huyết”, thè lưỡi liếʍ vết máu trên lưỡi đao.

+ Ví von sự nguy hiểm vô cùng.

Trong truyền thuyết, người thợ săn sẽ chôn mũi đao nhọn dính máu dê ở nơi tuyết phủ rét buốt, sói đói sẽ liếʍ máu dê trên mũi đao, cùng lúc đó, một thanh đao lạnh lẽo sẽ cắt đứt huyết quản của con sói. Máu sói và máu dê trộn lẫn vào nhau làm con sói không hề phát hiện, tiếp tục ăn lấy một cách đáng thương, cho đến khi máu trong cơ thể chảy ra quá nhiều, con sói hôn mê bất tỉnh.

+ Ví von sự tàn nhẫn vô cùng.

Thời kỳ Ngũ hồ loạn hoa trong truyền thuyết, có một quốc vương ngoại tộc rất thích gϊếŧ người Hán, thè lưỡi ra liếʍ máu người trên những lưỡi đao dùng để gϊếŧ chết người Hán, ví von sự tàn nhẫn, tàn khốc vô cùng.

Bonus: Ngũ hồ loạn hoa, là thời kỳ Đông Tấn của Trung Quốc thua trận, nhiều liên minh các bộ lạc du mục của người Hồ thừa dịp vương triều Tây Tấn ở Trung Nguyên suy yếu, nhân cơ hội biên giới phía nam trống không để lập thành quốc gia của người Hồ, cùng chính quyền Trung Hoa giằng co. “Ngũ hồ” chỉ dân tộc Hung Nô, dân tộc Tiên Bi, dân tộc Hạt, dân tộc Khương, dân tộc Đê – năm liên minh các bộ lạc du mục của người Hồ. Hơn trăm năm sau, các tộc ở phương bắc và người Hán tại khu vực Hoa Bắc (bao gồm Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân) thành lập mấy chục quốc gia lớn nhỏ, mạnh yếu khác nhau, mở ra thời kì Ngũ hồ thập lục quốc.