Quyển 3 - Chương 15: Lời nói dối trị giá năm vạn. (3)



Gϊếŧ người và làm giải phẫu có rất nhiều điểm tương tự: cả hai đều cần phải cẩn thận quan sát trước khi thực hiện, tỉ mỉ tưởng tượng, suy diễn từng bước một của công việc, mô phỏng bất kỳ tình huống nào có khả năng nảy sinh ngoài ý muốn, vân vân.

Linh Hạ chưa từng gϊếŧ người nhưng hắn quá quen thuộc với việc cầm dao giải phẫu.

Do đó lúc này hắn muốn dùng phương pháp giãi phẫu để hoàn thành sứ mệnh thần thánh của chính mình.

Linh Hạ vừa mới hiểu được chân lý của hạnh phúc, lại nhận được sự gợi ý từ Hắc Bạch Vô Thường, hắn hiểu được thật ra có rất nhiều phương pháp gϊếŧ người để lựa chọn. Cá chết lưới rách, ngọc thạch câu phần chỉ là một trong những phương thức cực đoan mà vạn bất đắc dĩ mới phải áp dụng.

Thế nhưng, mặc dù hắn rất có lòng tin đối với thủ thuật dùng dao của mình thì đối với việc trả thù này cũng không nắm chắc quá nhiều.

Nhưng ít nhất cũng phải thử một lần.

Nếu trời không giúp mình hoặc mình không có được đầu óc thông minh của Hắc Bạch Vô Thường, như vậy sau đó đồng quy vu tận cùng Hà Lệ cũng không muộn.

Với những ý nghĩ như vậy, Linh Hạ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cùng chuẩn bị cho bản thân giống như những lần phải đối mặt với bệnh nan y.

Hắn xuống xe tại nơi cách con thuyền một cái giao lộ, sau đó mang theo một cái va li màu đen cỡ nhỏ đi bộ đến bãi đậu xe ở lối vào cho người vận chuyển. Làm như vậy hắn có thể che đậy tối đa dấu vết hoạt động của mình, che dấu hành tung của bản thân tốt hơn, không để lại bất kỳ manh mối rõ ràng nào.

Tai nạn đơn giản nhất chính là tai nạn xe cộ. Linh Hạ là người có xe, có thể nói là có phần tâm đắc đối với tính năng và cấu tạo của xe con, chỉ cần cắt dây điện, hoặc nới lỏng một cái ốc vít nào đó lập tức có thể gây ra một vụ tai nạn rồi.

Cho nên, ý tưởng đầu tiên của hắn là động tay động chân trên xe của Hà Lệ.

Lúc trước Hà Lệ cùng người da đen đi đến con thuyền là bằng xe của chính Hà Lệ, đêm qua Linh Hạ đã nghiên cứu đối với chiếc BYD màu đỏ của Hà Lệ một cách thấu triệt về cấu tạo và kết cấu của chiếc xe này một lần nữa. Hiện tại, hắn đối với chiếc xe này có thể nói là rõ như lòng bàn tay.

Trong va li đen đã có sẵn dụng cụ, chỉ cần cho hắn một hoàn cảnh an toàn, trong thời gian tối đa một phút hắn lập tức có thể đem thứ này biến thành chiếc xe tử vong của Hà Lệ.

Vấn đề là bốn phía trong bãi đỗ xe đều được lắp đặt camera hiệu suất cao, những cái camera này đều tự động lưu lại hình ảnh 24/24, nó giống như những đôi mắt sắc bén giám sát từng thời điểm, từng góc xó xỉnh trong bãi đỗ xe.

Vì vậy, điều đầu tiên phải làm đó là làm cho bốn cái camera này mất tác dụng, hoặc làm cho bản thân trở nên vô hình để cho chúng nó không cách nào phát hiện ra mình.

Không có thiết bị làm nhiễu sóng tiên tiến, cũng không có khả năng như những tên thần trộm trong điện ảnh với thân thủ cao cường, võ nghệ cao cường, dùng mấy chiếc phi tiêu là có thể làm vỡ camera. Như vậy cũng chỉ có cách tàng hình chính bản thân mình.

Điều này Linh Hạ đã sớm chuẩn bị xong.

Hắn xách theo va li núp trong một góc tối bên ngoài bãi đỗ xe. Hắn hành động rất nhanh gọn, nửa phút đồng hồ sau, một người mặc chiếc áo mưa đen rộng thùng thình, áo mưa đã có chút rách rưới nhưng mũ vẫn còn nguyên vẹn xuất hiện. Nam nhân với khuôn mặt bị che khuất bởi mũ áo mưa đi rất nhanh đến bãi đỗ xe, người này có vóc dáng mập mạp, cao chừng một mét tám, trong tay hắn mang theo một cái ba lô màu đen tả tơi - bộ dạng điển hình của một kẻ lang thang.

Kẻ lang thang cao to này đi rất tùy hứng nhưng tốc độ cũng rất nhanh, trong chớp mắt đã đi đến giữa bãi đậu xe. Hắn đi đến trước một chiếc xe BYD màu đỏ, ba lô trong tay đột nhiên rớt xuống, hơn một nửa những cái bánh bao hình thù kỳ quái bên trong lập tức rơi đầy trên mặt đất. Kẻ lang thang khom người xuống, bắt đầu nhặt bánh bao trên mặt đất một cách rất nghiêm túc…

Nửa phút đồng hồ sau, kẻ lang thang cuối cùng đã nhặt xong tất cả bánh bao của hắn, hắn đem ba lô vác lên trên vai, nghênh ngang đi ra bãi đỗ xe…

Không tệ, người này không những là một bác sĩ xuất sắc mà còn có chút tiềm chất làm sát thủ. Ít nhất hắn cũng biết áp dụng lý thuyết vào thực tiễn.

Mộc Tử ẩn nấp trên lầu cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của Linh Hạ đang cải trang biến mất trong bóng râm ngoài bãi đỗ xe mới chậm rãi buông ống nhòm trong tay xuống, nở một nụ cười nhẹ trên mặt.

"Lục Sắc, hắn đi đâu vậy?" Mộc Tử cầm lấy điện thoại, nhẹ giọng hỏi Âu Dương Lục Sắc đang giám thị ở cửa sổ đối diện tầng trệt.

"Hình như là lên mái nhà." Âu Dương Lục Sắc hồi đáp."Ah, đúng rồi, bây giờ hắn đang leo lên mái nhà."

"Mái nhà…" Mộc Tử thấp giọng lập lại một câu, hỏi: "Hắn thay lại trang phục lúc trước rồi à?”

"Không có." Âu Dương Lục Sắc hồi đáp, "Chỉ thay đôi giày đế cao kia thôi, cũng chưa thấy cởϊ áσ mưa ra, không thấy ba lô đâu nữa, bây giờ hắn chỉ xách cái va li màu đen kia, đang lặng lẽ trèo lên mái nhà."

"Đã minh bạch." Mộc Tử không kìm lòng được lắc đầu, "Xem ra thằng cha này không chỉ chuẩn bị một kế hoạch duy nhất… Đáng tiếc đều quá cẩu thả."

"Dường như anh khá chắc chắn về việc Linh Hạ không có khả năng thành công?" Âu Dương Lục Sắc nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy. Nếu như không có tên da đen Benny kia hắn còn chút may mắn để có cơ hội thành công, nhưng hiện tại cơ hội của hắn gần như bằng không rồi. Hơn nữa. . ." Mộc Tử ung dung thở dài, cầm ly rượu trên bàn lên trước mặt.

Dưới ánh đèn, rượu vang đỏ trong chiếc ly Bordeaux (1) tỏa ra ánh sáng quỷ dị.

"Hơn nữa như thế nào?" Âu Dương Lục Sắc nghi ngờ hỏi.

"Hơn nữa rất có thể Linh Hạ sẽ rơi vào tay Benny." Mộc Tử nheo hai mắt lại cẩn thận nghiên cứu chất lỏng trong ly, sau đó đột nhiên uống một hơi cạn sạch, lạnh lùng nói.

"Vì cái gì? Anh… Anh lại là làm sao mà biết được? Anh. . . Anh ra đứng ở trước cửa sổ cho em" Âu Dương Lục Sắc trước tiên giật mình, sau đó giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, giọng nói bắt đầu trở nên gấp gáp…

Mộc Tử ngoan ngoãn đi đến phía trước cửa sổ, một tay nâng ống nhòm lên.

Âu Dương Lục Sắc đang đứng trước cửa sổ tại tầng trệt đối diện hắn, nàng cũng nâng ống nhòm nhìn chằm chằm hắn.

"Mộc Tử, lời nói vừa rồi của anh rốt cuộc có ý gì? Em nhắc nhở anh, mặc dù Linh Hạ thất tín, hơn nữa đã xóa bỏ giao dịch của chúng ta, thế nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để anh trả thù hắn! Nếu như lần này chúng ta không mời mà tới là vì trả thù sự thất tín của Linh Hạ, em… em sẽ không tiếp tục ở lại nữa, em tuyên bố rút lui!"

Giọng điệu của Âu Dương Lục Sắc bỗng trở nên mạnh mẽ quyết liệt, xuyên qua điện thoại, gần như làm hai lỗ tai Mộc Tử chấn động ù ù.

Mộc Tử lắc đầu cười khổ, xem ra Lục Sắc hiểu lầm mình rồi.

"Em cũng đã gặp Benny, em cảm thấy hắn là người như thế nào?” Mộc Tử không trực tiếp trả lời nghi vấn của Âu Dương Lục Sắc mà bỗng nhiên thay đổi chủ đề của câu hỏi.

"Benny. . ." Âu Dương Lục Sắc khựng lại, trả lời không tự tin lắm: "Em chỉ thấy hắn vài lần ở khoảng cách xa… Xem trang phục của hắn cùng với bộ dạng mỗi lần đi ra đều là tiền hô hậu ủng (2), em nghĩ rằng hắn hẳn là một phú hào (3), hoặc là quan to?"

"Hắn là phú hào, hơn nữa không phải là một phú hào đơn giản." Mộc Tử bỗng nhiên khẳng định rất chắc chắn. Dừng một lát, trong khi Âu Dương Lục Sắc đang im lặng tiêu hóa những lời nói của hắn, hắn đột nhiên tiếp tục nói: "Lục Sắc, nhìn anh."

Thế là, trong màn đêm của thành phố Trung Hải, trên một chiếc thuyền sân bay sang trọng xuất hiện một cảnh tượng: hai người cách nhau một hồ nước, cầm trong tay hai cái ống nhòm nhìn chằm chằm vào nhau trong bóng đêm.

"Lục Sắc, đôi khi anh cảm thấy thật ra em vẫn chưa hiểu hết con người anh." Mộc Tử nặng nề nói, "Hiện tại anh có thể nói cho em biết, lần này anh tham gia vào chuyện này không phải vì trả thù Linh Hạ mà là tới cứu hắn một mạng đấy…"

-----o Chú thích o-----

(1) - Dạng ly này có thân hình bầu, thu hẹp ở miệng, đáy thân kéo dài xuống dưới chân giống như một cánh hoa tulip. Với cấu tạo này, hương thơm của rượu sẽ dễ dàng hướng lên mũi khi người uống lắc nhẹ và nếm.

2) - Trước mặt có người hô, sau lưng có người ủng hộ.

Theo thông lệ thời xưa, khi các vị quan lớn đi ra ngoài, phía trước có lính la hét bảo dân chúng tránh đường, phía sau có quân lính đi theo bảo vệ.

(3) - Người giàu và có thế lực trong một địa phương (cũ).