Trời chiều ngã về tây, tất cả nhà cao tầng cùng với đường phố nhộn nhịp người xe đều bị mạ lên một tầng sáng rực rỡ lóng lánh, khiến cho cả thành phố như được phủ lên bởi một màu vàng tráng lệ.
Mộc Tử cùng Âu Dương Lục Sắc nhẹ nhàng nắm tay nhau dạo chơi giữa dòng người như dệt trên đường phố.
Dưới những vệt nắng vàng, bóng dáng một cặp đôi hạnh phúc không ngừng di động.
Âu Dương Lục Sắc chợt phát hiện, thời điểm nàng cùng Mộc Tử ở cùng một chỗ, kỳ thật phần lớn thời gian đều là trầm lặng với nhau.
Đối với người đã chính thức rơi vào bể tình đã sớm thấu hiểu ý nghĩ của đối phương, cần gì phải có quá nhiều lời đường mật?
Có đôi khi, trầm mặc là thứ ngôn ngữ tốt nhất. Rất nhiều tình cảm, đạt tới mức độ và chiều sâu nhất định đều cần trầm lặng, chia sẻ trong trầm lặng, thăng hoa trong trầm lặng.
Hiện tại là thời điểm sắp tan tầm, nam nữ áo quần bảnh bao lui tới, những dòng xe hơi cao cấp với nhiều phong cách khác nhau chậm rãi di chuyển làm nổi bật thêm kiến trúc tráng lệ xung quanh.
Nếu như không phải ngẫu nhiên lại xuất hiện những hình bóng màu xám ở ven đường, cảnh tượng trước mắt thật sự sẽ làm cho người sinh ra cảm giác rằng cái thế giới này thật hoàn mỹ.
Những cái...bóng màu xám kia đại diện cho một gương mặt khác của thành phố này, một thứ mà người ta không thể dễ dàng nhận ra, không muốn nhận ra, hơn nữa càng ngày càng không bị người ta nhận ra được.
Bọn hắn chính là tầng lớp yếu nhược nhất trong thành phố này, phần lớn bọn hắn là người bị bệnh nặng, đơn độc không nơi nương tựa, bọn hắn xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, bọn họ là chủng tộc bị vận mệnh vứt bỏ, bọn hắn không cách nào dựa vào năng lực của mình để sinh tồn được.
Cho nên bọn hắn chờ đợi ở ven đường, bỏ qua tất cả tôn nghiêm của bản thân, chìa ra bàn tay khô gầy, mong đợi nhận được một chút bố thí từ đồng loại đi ngang qua.
Bởi vì có những kẻ cặn bã làm ảnh hưởng cho nên thân phận của những người ăn xin bị kỳ thị và nghi ngờ hơn bao giờ hết. Lấy Âu Dương Lục Sắc làm ví dụ, cô dượng lương thiện của nàng đã dạy nàng từ nhỏ rằng không nên tùy tiện thông cảm với những tên ăn mày ở ven đường kia, bọn hắn toàn là những kẻ giả dối, không đáng đồng tình, thậm chí còn thường xuyên kể cho nàng câu chuyện về những kẻ chuyên làm nghề ăn mày, bọn hắn lừa bán trẻ con, tìm cách làm tàn phế tay chân của chúng rồi ép bức chúng đi ăn xin ... Thế nhưng những người lương thiện như nàng mỗi lần đi qua ven đường, chứng kiến những ... con người đáng thương với thân thể tàn tật, bẩn thỉu, gầy giơ xương kia, trong nội tâm của nàng có một cảm giác vô cùng khó chịu … Nàng thậm chí đã vô số lần hy vọng rằng nếu có một ngày nàng có thể kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền, nhất định phải giúp đỡ những ... con người đáng thương này, để cho bọn họ cũng có cái ăn, cái mặc đầy đủ ...
Trong khi Âu Dương Lục Sắc còn đang nghĩ lung tung, có hai mẹ con ở ven đường thu hút sự chú ý của nàng, đó là một phụ nữ chỉ còn một cánh tay, tóc tai bù xù, vẻ mặt nhợt nhạt như sáp đang ôm lấy đứa con chỉ khoảng mấy tháng tuổi, run rẩy quỳ gối ở ven đường, dùng ánh mắt chan chứa hy vọng dõi theo từng người qua đường. Thế nhưng phần lớn người đi ngang qua nàng nếu không phải nhắm mắt làm ngơ thì là khinh bỉ quát: "Lừa đảo", sau đó khệnh khạng bỏ đi.
Sắc mặt tái mét, thân thể còn đang run lên hiển nhiên là do quá đói, nếu như đó cũng là lừa đảo … những người lừa đảo này cũng quá chuyên nghiệp rồi a? Những ... người mắng nàng là lừa đảo chẳng lẽ thực sự không có một chút năng lực quan sát hay sao? Âu Dương Lục Sắc bất đắc dĩ nghĩ đến, liền bất giác sờ vào túi áo bên phải, khá tốt, hôm nay mang không ít tiền. . . Hầu như là đồng thời, Mộc Tử kéo tay của nàng nhanh chóng đi đến chỗ hai mẹ con ...
Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, sau khi tan tầm không lâu, mặt trời liền vội vã lặn xuống phía tây, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, buổi tối ở Trung Hải lại vội vàng bắt đầu.
Linh Hạ gọi điện thoại cho Trân báo cho nàng biết hắn có chút việc, tối muộn mới về nhà. Sau đó, hắn lái ô-tô theo hướng ngược lại với đường về nhà lao vun vυ"t đi. Ráng chiều muôn hình muôn vẻ dần dần sáng lên, khiến cho cả con đường như bừng sáng, tràn ngập không khí lãng mạn đầy màu sắc. Trên đường phố, người đến người đi phi thường náo nhiệt, rất nhiều đôi lứa hoặc dựa sát vào nhau, hoặc thân mật nắm tay nhau , hoặc liếc mắt đưa tình, khiến người ta hâm mộ vô cùng. Trên người họ dường như đang phát ra từng vầng sáng kiều diễm, Linh Hạ nhìn họ đến xuất thần, dường như thấy được hình ảnh của chính mình cùng Trân ngày xưa.
Đã có một thời gian sau khi mình tan việc, cùng Trân vui vẻ nắm tay nhau đi dưới ráng chiều, dạo bước dưới bóng đêm trên đường phố, tâm sự với nhau về những việc đã trải qua trong ngày, sau đó là những lời ngon tiếng ngọt. Khi đó, cả thế giới dường như tràn ngập những điều ngọt ngào, hạnh phúc cùng vô ưu vô lự. Thế nhưng giờ này cho dù là lái xe, đi dạo bằng ô tô bốn bánh, lại cảm thấy mệt mỏi hơn nhiều so với đi bộ khi đó.
Tâm mệt mỏi, cho nên thân mệt mỏi.
Linh Hạ bỗng nhiên có cảm giác như nghẹn ở cổ họng, đôi mắt của hắn đã bắt đầu mơ hồ.
Nhưng hắn không hề giảm tốc độ xe, hắn nhanh chóng tỉnh lại từ trong cơn mê man ... mà bắt đầu.
Hắn xoa nhẹ đôi mắt, thẳng eo lên, nhìn qua những bảng chỉ đường, tăng tốc tốc độ xe.
Tất cả những ác mộng đều bắt đầu từ một nữ nhân tên là Hà Lệ đấy, như vậy, cũng chỉ có nàng mới có thể chấm dứt.
Hắn thừa nhận chính mình đã phạm sai lầm, khi đó không chịu được sự cám dỗ mà trầm mê trong sắc đẹp của Hà Lệ. Hắn cũng sẵn sàng trả giá thật nhiều vì điều này, đó là cho nàng tiền: mười vạn – gần như tương đương với một năm tiền lương của hắn. Hắn quyết định cai thuốc, kiêng rượu, tìm một vài công việc bán thời gian để nhanh chóng dùng tiền lương bên ngoài lấp vào số tiền kia nhằm tránh không bị Trân phát hiện. Hắn nghĩ rằng như vậy là ổn rồi. Nhưng mà, Hà Lệ, nữ nhân này quá ác độc, quá tham lam, nàng tựa như một con sói đói khát, mười vạn, mới chỉ là bắt đầu, nàng còn muốn mười vạn thứ hai, mười vạn thứ ba, cho đến lúc làm hắn táng gia bại sản, thân bại danh liệt. . .
Như vậy, cứ như vậy kết thúc a. Chỉ một lần duy nhất, đưa cho Hắc Bạch Vô Thường hai mươi vạn để hắn đem chuyện này chấm dứt hoàn toàn, hắn đã cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi rồi. . .
Hắn không biết Hắc Bạch Vô Thường sẽ dùng phương pháp gì để thủ tiêu Hà Lệ, nhưng mà, trong khoảng thời gian hắn tiếp xúc với Hắc Bạch Vô Thường, hắn đã hiểu được sơ bộ về sát thủ bí ẩn này, tên sát thủ tự xưng là Hắc Bạch Vô Thường này, cũng có thể là một tổ chức sát thủ, phương pháp gϊếŧ người của bọn hắn không giống người thường, thủ pháp gϊếŧ người của bọn hắn là sắp đặt một tai nạn ngoài ý muốn, dùng tai nạn thần không biết quỷ không hay để gϊếŧ chết con mồi, không hề để lại dấu vết, không lộ ra một chi tiết nhỏ, giúp bản thân cùng cố chủ hoàn toàn nằm ngoài sự nghi ngờ của cảnh sát. Hắn thực sự cảm thán đối với phương pháp gϊếŧ người có phong cách rất riêng này của Hắc Bạch Vô Thường …
Đây cũng là nguyên nhân hắn hạ quyết tâm dù cho tiêu tốn hai mươi vạn cũng không hề tiếc, quyết định nhờ Hắc Bạch Vô Thường giải quyết chuyện này.
Hắn hận Hà Lệ, nhưng không muốn cùng nàng đồng quy vu tận. Hắn chỉ muốn tận mắt thấy nàng chết, như vậy hắn mới có thể tiếp tục sống một cuộc sống tốt đẹp cùng với Trân …
Ô tô lướt qua vài khu phố, nhanh chóng đi đếntrước một tòa cao kiến trúc đồ sộ, tráng lệ. Đây là một con tàu cực lớn, chiếm diện tích ước chừng 3000 mét vuông, có ba tầng, bên trên tầng trệt treo đèn led với màu sắc rực rỡ, dưới ánh đèn, bức tường màu vàng dường như lộng lẫy, tráng lệ hơn. Bốn phía được bao quanh bởi hồ nước, những cơn sóng lăn tăn trên mặt nước càng làm tăng thêm vài phần huyền bí. Đúng vậy, đây chính là địa điểm lúc trước Lâm đến để giao tiền cho Mộc Tử, là biểu tượng của thành phố Trung Hải - tàu sân bay Trung Hải! Hiện tại đang là hơn bảy giờ tối, đúng là thời gian của cuộc sống xa hoa trụy lạc về đêm của thành phố Trung Hải, không ít dân chơi đứng rải rác dưới vòm thuyền hoặc là trên khoang thuyền thưởng thức cảnh đêm đẹp lung linh kia. Trong phòng KTV (Karaoke television) ở tầng trên, âm nhạc phát ra từ những dàn loa cao cấp lan qua những cửa sổ, như vang vọng trên mặt hồ.
Đây là một nơi đặc biệt, Linh Hạ chia những người có thói quen đến nơi này vui chơi làm hai loại. Có rất nhiều người, đại bộ phận những người đó đến đây vui chơi, nhưng trên cơ bản có thể để xác định bọn họ là hai loại người hoàn toàn bất đồng, thế giới của bọn họ, cũng hoàn toàn bất đồng: trong lầu và ngoài lầu. Người trong lầu đa số quần áo bảnh bao, đôi khi họ có hứng thú đi ra ngoài để thưởng thức cảnh đêm, nhưng người ở ngoài có thể cả đời cũng không có khả năng tiến vào trong lầu, đi vào những căn phòng cao cấp để hưởng thụ loại cảm giác xa xỉ này …
Linh Hạ đánh xe đậu ở bãi đỗ xe gần lối ra, sau đó đi bộ đến cửa đại sảnh tầng một, tựa trên lan can đối diện cửa ra vào, châm một điếu thuốc.
Trong lầu cùng ngoài lầu, hắn thuộc về loại nào đây?
Với mức lương một năm mười lăm vạn, lẽ ra trong xã hội này mình hẳn thuộc về tầng lớp có thu nhập bậc trung rồi, nhưng mà, nếu muốn trở thành thành viên trong lầu là điều không khả thi. Phải biết rằng, loại phòng bình thường nhất trên thuyền giá cũng đã là 300 đồng một giờ.
Tuy nhiên, hắn khác với những người ngoài lầu, bởi vì mới cách đây không lâu, hắn đã từng tiến vào trong lầu, hưởng thụ những phục vụ xa hoa kia. Hơn nữa điều này không chỉ là một lần.
Khi đó, bên cạnh hắn luôn có một cô nàng mà bất kì nam nhân nào nhìn thấy đều phải ái mộ, nàng là người mẫu xinh đẹp nhất của thành phố Trung Hải, tên của nàng là Hà Lệ.