Nắng ban mai tảng sáng, mặt trời chậm rãi chiếu sáng cả bầu trời phương đông bằng một màu hồng tràn ngập sức sống, khởi đầu một ngày mới!
Bây giờ chúng ta không biết danh tính thật của Linh Hạ, cứ tạm thời gọi hắn bằng nick name là được rồi.
Linh Hạ đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, không khí trong lành phả vào mặt quét sạch cơn buồn ngủ của hắn. Hắn duỗi lưng một cái, vặn vẹo cổ, vận động tứ chi, chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, trong bếp truyền đến tiếng va chạm nhẹ của chậu đĩa, nồi muôi như thường ngày, ngay sau khi hắn rửa mặt xong, thê tử sẽ dọn lên một bữa sáng thịnh soạn trên bàn ăn.
Linh Hạ bất giác nhìn xuyên qua cửa kính phòng bếp, thoáng thấy bóng lưng bận rộn của thê tử ở bên trong, rồi lại yên lặng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hắn rửa xong, một bên dùng khăn mặt trắng lau mặt, một bên ngắm mình trong gương, động tác tay từ từ dừng lại.
Trong gương, mặt của hắn có chút mỏi mệt, trong hai mắt có tơ máu rất rõ ràng, râu ria lởm chởm trên cằm càng khiến hắn tăng thêm vài phần lôi thôi.
Ý? Đây là cái gì?
Hắn cẩn thận bới từng lọng tóc đen, dùng ngón tay sờ nhẹ, rốt cuộc tìm được một sợi tóc bạc trốn trong đám tóc đen. Sau đó là sợi thứ hai, sợi thứ ba. . .
Hắn rốt cục dừng lại, dùng khăn mặt phủ lên trên mặt nhằm che dấu nét mặt méo mó của mình.
"Lão công, anh rửa mặt xong chưa? Có thể ăn cơm rồi đấy!"
Âm thanh ngọt ngào của thê tử vang lên bên ngoài cửa, chẳng biết vì sao, âm thanh này lại giống như là hơi cay, khiến cho thân thể Linh Hạ chấn động mạnh một cái, tiếp theo, hai dòng nước mắt không nén nổi mà tuôn ra. . .
Thê tử tốt biết bao, cuộc sống hạnh phúc biết mấy! Những chuyện cũ ngọt ngào cùng với thê tử biến thành những hình ảnh như ảo như thật, lướt qua rồi hiện lên trước mắt, biến đổi, hòa hợp, nhạt nhòa, sau đó dần dần biến hóa thành hình ảnh một nữ nhân, nữ nhân này có vóc dáng mê người như ma quỷ, có khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh, nhưng mà, trong đôi mắt mắt long lanh của nàng không phải ngàn vạn nhu tình, mà là âm hiểm, oán độc, nguyền rủa!
Nữ nhân mỉm cười hung ác khiến nàng khủng bố giống như ma quỷ. Nàng cười, dùng ngón tay sơn đỏ tươi chỉ về phía mũi Linh Hạ, chua ngoa chửi bới: "Linh Hạ, ngươi tự làm thì tự chịu đi! Dám đùa giỡn thân thể của lão nương, ngươi phải trả giá thật nhiều! Mười vạn đồng kia là cái gì? Lão nương sẽ còn trở lại, mỗi tháng ngươi lo chuẩn bị cho ta mười vạn đồng, nếu không ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt, ha ha. . ."
Thân thể Linh Hạ run rẩy kịch liệt, miệng hít từng ngụm không khí, hắn là bác sĩ, đương nhiên biết rõ điều này chẳng qua chỉ là ảo giác do tâm lý quá căng thẳng. Nhưng mà, ảo giác này thực sự rất chân thật, cơ hồ khiến hắn sụp đổ.
Mắt hắn lờ mờ, cúi đầu xuống, dùng nước lạnh xối điên cuồng xuống đỉnh đầu. Trong lỗ tai, tất cả âm thanh đều là tiếng nước chảy xối xả, giống như là…âm thanh của máu chảy thành sông.
Đúng vậy, chỉ có dùng máu tươi mới có thể chấm dứt! Chỉ có như vậy, mới có thể triệt để thoát khỏi cơn ác mộng này!
Hắc Bạch Vô Thường, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng. . .
Khi ngồi vào bàn ăn, ngửi được mùi thơm của bữa sáng trên bàn, trên khuôn mặt đã cạo sạch râu, Linh Hạ tươi cười.
"Nhanh ăn đi. Cười cái gì?" Thê tử ngồi ở đối diện, nở nụ cười tươi như hoa.
"Trân, thực xin lỗi." Linh Hạ đột nhiên nói.
Nụ cười trên mặt thê tử dần dần biến thành nghi hoặc, sau đó lại khôi phục nụ cười, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đoạn thời gian trước. . . Ặc, anh có chuyện một mực không nói cho em biết." Linh Hạ ấp a ấp úng nói.
"Uh. Mau nói thật ra để lấy công chuộc tội đi a!" Thê tử nhẹ nhàng cười nói, "Hay là nhận được thư tình của một vị y tá xinh đẹp nào đó nha?"
"Không phải." Linh Hạ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Đoạn thời gian trước, khi làm phẫu thuật anh đã sơ ý gây ra thương tích ngoài ý muốn cho một bệnh nhân."
"À? Bệnh nhân kia ra sao? Không có việc gì đi à nha? Đoạn thời gian trước anh luôn về nhà muộn, là vì chuyện này ư?"
Linh Hạ nhẹ gật đầu, sắc mặt trầm xuống nói: "Người bệnh hiện tại đã không có việc gì rồi, chỉ là tình huống nhỏ mà thôi, nhưng mà, anh lén đưa cho người nhà của hắn mười vạn đồng, em cũng biết đấy, anh sắp được thăng chức rồi. . ."
Thê tử rất nhanh ngăn hắn lại, ôn nhu nói: "Tốt rồi. Mười vạn thì mười vạn. Đã làm sai dù sao cũng phải trả giá đúng không… Anh không cần phải lo lắng về tiền bạc, đã có người vợ xinh đẹp là tác giả của anh nữa mà!"
Linh Hạ bị thê tử trêu chọc liền nở nụ cười, hắn không kìm lòng được nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của thê tử, nâng nó lên cạnh môi của mình, trịnh trọng nói: "Trân, sau khi giải quyết hoàn tất chuyện này, anh quyết sẽ nghỉ ngơi một lần thật tốt, chúng ta ra nước ngoài du lịch một chuyến, như thế nào?"
"Tốt!" Nghe đếndu lịch, hai mắt thê tử lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn, "Đi nơi nào?"
Linh Hạ hôn lên ngón tay mảnh khảnh của thê tử, ôn nhu cười cười: "Em thích đi nơi nào chúng ta sẽ đi nơi đó!"
"Hảo lão công! Thật sự là quá tuyệt vời. . . Anh biết không, cả ngày ru rú trong nhà viết lách cứ tựa như chim trong l*иg, ếch ngồi đáy giếng, em sắp buồn bực đến phát điên rồi! Lão công thật vĩ đại. . ."
Hạnh phúc là một thứ rất kỳ diệu. Đại bộ phận thời điểm thật ra ngươi đang ở trong hạnh phúc, nhưng lại rất khó để cảm nhận được nó, mà sau khi ngươi mất nó, nếu nó rơi vào vòng tay của ngươi một lần nữa, ngươi mới có thể cảm nhận được nó một cách sâu sắc, ah, thì ra, ta vẫn ở trong hạnh phúc. . .
Cuộc sống ngọt ngào tuyệt vời như vậy, thê tử xinh đẹp quyến rũ khéo hiểu lòng người như vậy, cuộc sống bình đạm nhưng lại hạnh phúc khiến lòng người say mê biết bao nhiêu, làm cho tim người rung động biết bao nhiêu, làm cho người lưu luyến, vui đến quên cả trời đất biết bao nhiêu! Nhớ ngày đó, ta rốt cuộc vì cái gì mà cảm thấy cuộc sống như vậy là áp lực, nhàm chán, vì cái gì mà cho rằng thê tử không hiểu được tâm trạng của mình, không đủ xinh đẹp gợi cảm, mà lại muốn đi săn, muốn đi tìm kí©h thí©ɧ, thật sự là nực cười, thật là lố bịch. . .
Trong khi hai vợ chồng ngọt ngào thì thầm, cả gian phòng trở nên thật lãng mạn, không khí dường như tràn ngập mùi thơm ôn nhu của hoa hồng, ánh nắng mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên lại vang lên tiếng chim hót, thật là thơ mộng. Linh Hạ cảm thấy bữa sáng hôm nay có mùi vị thật thần kì, hương vị sữa bò thật ngọt ngào, khẩu vị của hắn đã lâu lắm rồi không tốt như vậy. . .
Đây thực sự là một bữa sáng vui vẻ, lãng mạn. Linh Hạ đột nhiên cảm giác được, hạnh phúc, lại trở về rồi.
Ăn xong bữa sáng, thê tử săn sóc giúp Linh Hạ thay quần áo, thắt cà-vạt, đưa túi cho hắn.
Sau khi lưu lại một nụ hôn nồng nàn trên môi thê tử, Linh Hạ mỉm cười cùng nàng cáo biệt, tinh thần sảng khoái đi làm.
Con mẹ mày Hà Lệ, đi chết đi!
Nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Vừa ra khỏi nhà, điện thoại liền vang lên.
Đó là một dãy số lạ lẫm, Linh Hạ bật máy, hỏi: "Ai vậy?"
Đầu bên vang lên âm thanh lạnh lùng của một nam nhân: "Hắc Bạch Vô Thường."