Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Thần Thiết Kế Sư

Quyển 3 - Chương 58: Cái chết của Hắc Bạch Vô Thường (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »


Lần thứ hai tỉnh lại, Mộc Tử phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe khách cỡ lớn, ánh đèn trong xe sáng trưng, một lão già tóc hoa râm ngồi lặng lẽ hút thuốc phía đối diện với hắn, khói thuốc lượn lờ khắp xe, mùi thuốc lá gay mũi nồng nạc.

Nhìn thấy Mộc Tử tỉnh lại, lão già nhả ra một làn khói, âm trầm cười nói: “Ngươi làm lãng phí thời gian của ta.”

Mộc Tử mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của lão, hắn không đếm xỉa đến từng cơn đau nhức dữ dội truyền đến từ sau ót, đứng lên một cách khó khăn, thất tha thất thểu lao về phía cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa, vô luận như thế nào cũng không mở ra. Tiếp đó, hắn không chút do dự nhào về phía cửa sổ xe, điên cuồng đập lên cửa sổ kính.

“Trò chơi này thật là thú vị nhỉ?” Lão già cười lạnh, nói: “Ta vống có thể nhân lúc ngươi hôn mê mà một súng bắn nát đầu ngươi, cảnh tượng bộ não đỏ trắng văng tung tóe khắp nơi chắc chắn rất mê người… Nhưng mà, ngươi biết vì sao ta không làm như vậy không?”

Mộc Tử vẫn giống như không nghe thấy lão nói gì. Sau khi phát hiện đập cửa sổ xe không có hiệu quả, hắn bắt đầu dùng đầu đập, cái cửa kính xe kiên cố này hiển nhiên đã được gia cố đặc biệt, vô luận đập như thế nào cũng chẳng hư hao một sợi tóc, nhưng Mộc Tử lại không có ý định từ bỏ, hắn đập bằng trán, máu tươi tuôn ra như nước, chảy vào trong con mắt nhưng giống như hắn căn bản không có cảm giác đau đớn, vẫn tiếp tục dùng đầu đập phá cửa sổ xe như cũ.

Rầm, rầm! Rầm!!

Âm thanh va đập vào kính dường như khiến lão già cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Hắn ngây ngất bên trong âm thanh này, khẽ nhắm mắt lại. Một lát sau, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, hét lên bằng một âm thanh nghiêm nghị: “Tiểu tử! Ta tên là Sở Thiên Hòa!”

Cuối cùng thì Mộc Tử cũng nghe thấy giọng nói của lão, động tác va đập vào kính lập tức được dừng lại, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Hòa rồi lạnh lùng nói: “Tôi đã biết! Ông muốn gϊếŧ tôi, tự nhiên muốn làm gì cũng được, nhưng Âu Dương Lục Sắc không hề có liên quan đến chuyện này, xin ông thả cô ấy ra!”

“Hừ hừ, ta biết! Khi ngươi tìm cách đối phó với con trai ta, ngươi cùng nha đầu kia căn bản không quen biết nhau, điều này thì người bạn Lý Thiên của ngươi đã nói với ta, một chữ cũng không sót!” Khi nhắc đến Lý Thiên, Sở Thiên Hòa tỏ ra vô cùng hưng phấn, bắt đầu hoa chân múa tay vui sướиɠ, “Trở lại với vấn đề vừa rồi, sở dĩ ta không một súng tiêu diệt ngươi chính là vì muốn hưởng thụ quá trình của trò chơi này! Lúc trước, khi ngươi dùng âm mưu quỷ kế của mình tống con trai ta vào ngục, ngươi có biết cảm giác của ta như thế nào không? Ta lo lắng, ta bàng hoàng, ta chạy vạy khắp nơi, ta quỳ xuống chân những quan chức chịu trách nhiệm tuyên án! Thế nhưng thì sao chứ, đến cuối cùng, ta chỉ có thể ngồi trong tòa án trơ mắt nhìn con trai mình bị xét xử, bị tuyên án, bị áp giải vào nhà lao! Ngươi có biết đó là loại cảm giác gì không? Đương nhiên là ngươi không biết đúng không? Vào thời điểm khi con trait a bị tuyên án, ngươi nhất định đang cùng Lý Thiên nâng cốc ăn mừng thắng lợi đúng không?”

Mộc Tử nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Hòa đang sa vào trạng thái điên cuồng, hắn không định nói bất cứ lời nào, bởi vì hắn biết trong lúc này, bất luận là điều gì cũng không hề có chút tác dụng trước mặt một người điên.

“Vì vậy! Vì vậy ta quyết định khiến cho tình cảnh lúc ấy mà còn tồi tệ hơn xảy ra trên người của ngươi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy người mình yêu nhất chết trước mặt mình, còn ngươi thì chỉ có thể bất lực! Ha ha… Còn nữa, càng tuyệt vời hơn chính là các ngươi một người cũng không được sống, sau khi chứng kiến người mình yêu chết đi, người bạn tốt nhất của ngươi sẽ đích thân tiễn ngươi về tây thiên! Không phải các ngươi là bạn vong niên ư (1), không phải các ngươi có nạn cùng chịu sao, ta muốn quan sát thật cẩn thận vẻ mặt của Lý Thiên khi tự tay đưa các ngươi lên tây thiên, ha ha…”

Sau khi nói xong, Sở Thiên Hòa một cước đá ngã chiếc ghế ngồi trước mặt, tiện tay kéo một phát, lôi từ bên dưới lên một người bị trói thật chặt, miệng thì bị dán băng keo. Mộc Tử không kìm được nhíu lông mày một cái, bởi vì hắn phát hiện người bị lôi ra kia chính là Sở Sở mới chỉ có bảy tuổi! Dễ nhận thấy Sở Sở đáng thương đã sợ hãi đến mức rối loạn thần kinh rồi, đôi mắt long lanh như nước lúc này trở nên đờ đẫn, không hề có chút sức sống nào…

Sở Thiên Hòa móc một khẩu súng từ bên hông ra, chỉa vào trên ót Sở Sở, sau đó tiện tay bấm cái điều khiển từ xa, cửa xe vô thanh vô tức mở ra, hắn quay đầu ra lệnh cho Mộc Tử: “Xuống xe!”

Trên thực tế, không đợi hắn nói xong, Mộc Tử đã lao lên nhảy xuống xe, xông vào màn đêm mà cuồng phong đang rít gào ngoài xe.

Gió càng lúc càng mạnh, cát sỏi trên đê bay toán loạn, đập lên mặt Mộc Tử.

Mộc Tử lấy tay che mắt, nhìn thấy cách xe tải không xa có một chiếc Steyr đang đỗ trên đê, đầu xe hướng ra ngoài, hai phần ba thân xe đang nghiêng ngả tại bờ kè, bất cứ lúc nào chiếc xe cũng có thể thuận thế rớt xuống con đê. Mà ở đầu chiếc Steyr đang treo một chiếc đèn sáng trưng, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy một người đang bị trói hai tay vào cái cây bên cạnh đầu xe, người này vừa nhìn thấy Mộc Tử liền điên cuồng hét lên: “Mộc Tử! Mộc Tử!”, đó đúng là Lý Thiên! Mà ở trên cành cây bên trên thân xe còn có một người bị treo lơ lửng, áo khoác trắng tinh điên cuồng phấp phới theo gió, chính là Âu Dương Lục Sắc!

"Lục Sắc!"

Mộc Tử như một người cuồng loạn hét lên, hắn bất chấp tất cả mà xông tới, ba chân bốn cẳng leo lên trên chiếc Steyr, chạy đến trước mặt Âu Dương Lục Sắc, nhưng hắn phát hiện hai tay của Âu Dương Lục Sắc đang bị treo lơ lửng phía trên, dựa vào chiều cao của mình căn bản không có biện pháp tháo dây thừng cho nàng, hắn thẹn quá hóa giận nhảy loạn lên cho dù không thể nào với đến nút thắt bên trên. Ngoài miệng của Âu Dương Lục Sắc cũng bị dán băng keo, nàng không thể nói tiếng nào nhưng cả người không ngừng dốc sức giãy dụa, hai chân đá loạn lên, dường như không cho Mộc Tử đến gần, hoặc là dùng cách này để xua đuổi hắn. Mũi giày của nàng ngẫu nhiên có thể chạm vào trần xe Steyr, Mộc Tử bỗng nhiên phát hiện tại vị trí mà mũi giày mà Âu Dương Lục Sắc có thể chạm đến có một vài dấu vết méo mó không rõ ràng, nhưng vừa nhìn là hắn lập tức nhận ra đó là một chữ cái bất quy tắc: P!

Chiếu theo trò chơi đoán chữ mà bọn hắn thường xuyên chơi trước đây, chữ cái này đại biểu cho một ý nghĩa, đó chính là: chạy!

Âu Dương Lục Sắc tốn công tốn sức thì ra là muốn biểu đạt ý này, nàng muốn Mộc Tử hãy từ bỏ nàng, muốn hắn nhanh chóng rời đi một mình!

Chỉ có điều, Lục Sắc, làm sao anh có thể làm như vậy? Làm sao anh có thể bỏ rơi em mà đi một mình?

Mộc Tử rít lên một tiếng, cơ thể ra sức nhảy lên, hai tay mạnh mẽ chụp lên nút thắt trên cổ tay Âu Dương Lục Sắc, không có dao, cũng không kịp dùng tay tháo nút thắt, hắn không chút do dự há miệng, dùng răng cắn thật mạnh lên sợi dây! Rất nhanh, máu tươi từ trong miệng chảy ra, mặc kệ nó tiếp tục cắn, một chiếc răng văng ra, mặc kệ nó, tiếp tục cắn!...

Sở Thiên Hòa đứng trước đầu chiếc Steyr, hưng phấn thưởng thức tình cảnh vô cùng thảm thiết này, thậm chí hắn còn đặc biệt chuẩn bị một cái camera, một tay cầm súng lục kê trên đầu Sở Sở, một tay cầm camera, vô cùng thích thú quay lại cảnh tượng này.

“Thế nào? Loại cảm giác này không tệ nhỉ? Cuối cùng thì ngươi cũng có thể cảm nhận được cảm giác bất lực này đúng không?” Hắn vừa quay phim vừa cười ha hả. “Lý Thiên! Ngươi có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bạn ngươi không? Tất cả những điều này đều do tự tay ngươi làm ra đấy! Có phải lúc này ngươi đang vô cùng hưng phấn không, ha ha ha…”

~~o0o~~

Chú thích:

(1) - Vong niên: chỉ không câu nệ tuổi tác, bối phận. Bạn vong niên: người có tuổi không tương đương nhau kết tình bạn sâu sắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »