Vì sao toàn thân không có chút sức lực nào, dường như từng đốt ngón tay đều mất đi cảm giác?
Vì sao mí mắt cũng trở nên nặng nề vô cùng, ngay cả việc mở to mắt cũng trở nên khó như với lên trời?
Mơ hồ có thể nghe được những âm thanh nói chuyện không rõ ràng, dường như đến từ một nơi xa tận chân trời góc biển, nhưng vừa như ngay bên tai mình.
Mộc Tử cố gắng phân biệt những âm thanh mơ hồ trong bóng đêm kia, dần dần phát hiện ra đó là âm thanh của một người đàn ông, chỉ có điều âm thanh này thật là kỳ quái, giống như là Lý Thiên, lại giống như là Tư Đồ Hồng, sau khi nghe một cách cẩn thận lại giống như âm thanh của một người hoàn toàn xa lạ.
Mộc Tử muốn mở to mắt nhìn xem rốt cuộc bọn hắn là ai, muốn mở miệng hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng hắn không làm được. Trước mắt hắn chỉ có màn đêm, màn đêm này không dày, cũng không hoàn toàn che phủ mọi thứ, nó như một tầng sương mù mờ đυ.c che đi ánh mắt, chính xác mà nói là hỗn độn. Mộc Tử đã bị bao phủ bên trong sự hỗn độn khiến người ta uể oải, không có phương hướng, không có mục tiêu, không thể làm bất cứ điều gì.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao phải như vậy? Đây là nơi nào?
Mấy câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu, khấy động những tế bào não và thần kinh não đang tê liệt, như thủy triều mãnh liệt xông vào con đê yếu ớt.
Đầu Mộc Tử như muốn nứt ra.
Sau đó, dường như ánh sáng mặt trời đã chiến thắng những đám mây hỗn độn dày đặc, một tia sáng nhàn nhạt xuất hiện phía chân trời, tiếp đó không ngừng lớn lên, lại lớn lên, Mộc Tử kinh ngạc khi phát hiện một phụ nữ hiền hậu và dịu dàng đang đứng trên những sợi tơ ánh sáng đó, mỉm cười vẫy tay với mình.
Tiếp theo, hắn nghe thấy một âm thanh vẫy gọi thật quen thuộc.
Cảnh tượng này thật quen thuộc, cuối cùng Mộc Tử cũng nhớ ra khi còn nhỏ, hắn ham chơi đến quên cả thời gian ăn cơm chiều, mẹ đứng ở góc đường dưới ánh hoàng hồn, đó chính là tiếng vẫy gọi hắn về nhà ăn cơm…
Đó là… Đó là người mẹ thân yêu của hắn! Đó là mẹ hắn trước khi bị bệnh nan y! Mẹ vẫn còn trẻ như vậy, hiền hậu như vậy…
Hắn muốn reo hò, hắn muốn nhảy lên, hắn muốn nhào vào lòng mẹ như lúc còn nhỏ, thế nhưng hắn không làm được, hắn còn không có một chút sức lực để có thể điều khiển.
Hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn mẹ đứng dưới ánh nắng.
Trong không trung, mẹ đang trôi về phía mình, dường như mẹ có ma lực của tử thần, vung tay lên lập tức có thể làm dịu cơn thủy triều mãnh liệt kia, khiến Mộc Tử khôi phục bình tĩnh trong nháy mắt.
Sau đó hình ảnh của mẹ bắt đầu nhạt dần, bắt đầu thay đổi, dáng người trở nên cao hơn, khuôn mặt trở nên trẻ hơn, cuối cùng, hoàn toàn biến thành hình dáng của một người khác.
Người này có nụ cười mê người, có đôi mắt long lanh như đầm Hoa Đào khiến người ta như say như mê, có dung mạo tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành.
Âu Dương Lục Sắc! Là Âu Dương Lục Sắc của hắn!
Bốn chữ này tựa như âm thanh rền vang của một quả boom khổng lồ, oanh tạc toàn bộ hỗn độn, ánh sáng và ảo giác trước mặt thành bụi phấn!
Sau đó… Những hình ảnh bắt đầu từ Ngô Đồng - vô tình gặp được trên phố, Tân Nam – ôm nhau nồng nàn trong cơn mưa, cửa cư xá – hét lên “Mộc Tử chờ chút!” hiện lên như những cánh bướm tung bay trong gió, một bàn tay bé nhỏ ôm chặt vòng eo trên chỗ ngồi phía sau của xe motor, ánh mắt hoảng hốt của cô khi đứng tại cửa ra vào, khuôn mặt đỏ bừng vì say của dượng trong phòng ăn, trò đùa gian xảo mà dí dỏm của người ấy… Sau đó, khung cảnh đột nhiên thay đổi, biến thành khuôn mặt trắng bệch như giấy khi bị truy sát trong taxi, và rồi, đôi mắt nhỏ nhưng sắc bén của tên râu quai nón, thân thể bị trói chặt tay sau lưng trên ghế, thuốc ngủ chí mạng, laptop rơi ra từng mảnh, tiếng giầy cao gót ma sát trên mặt đất khẽ vang lên…
Một màn rồi một màn, như là những khung cảnh rời rạc của một bộ phim xuất hiện rồi trình chiếc trong bộ não rối loạn của Mộc Tử, sau đó chậm rãi tụ lại và hòa quyện với nhau, dần dần nối liền thành từng đoạn từng đoạn tình tiết sinh động và chi tiết.
Nhớ ra rồi, trước tác dụng đang nhanh chóng phát huy của dược tính, cơn buồn ngủ đến như ma quỷ đánh úp, hắn dùng hai tay đã bị trói sau lưng run rẩy nắm chặt lấy những ngón tay thon dài của Âu Dương Lục Sắc, trong tiếng bước chân từ từ đến gần của tử thần, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại…
"Lục Sắc!"
Dường như muốn đem toàn bộ tình cảm trong l*иg ngực nổ tung ra, Mộc Tử điên cuồng hét lên một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, hắn đột nhiên mở đôi mắt đỏ tươi ra, bật dậy trên giường bệnh!
Sau đó, hắn thấy rõ xung quanh là bốn bức tường trắng trong phòng điều trị của bệnh viện, trên cổ tay mình cắm ống truyền dịch, còn có Tư Đồ Hồng và một bác sĩ khoác áo trắng đang giật mình nhìn mình.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Làm tôi giật cả mình.” Thấy Mộc Tử tỉnh lại, Tư Đồ Hồng nở nụ cười trên khóe miệng, khẽ cười nói.
"Lục Sắc! Âu Dương Lục Sắc thế nào? Cô ấy ở đâu? Nàng đang ở đâu?" Mộc Tử liều lĩnh xoay người nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi.
“Trái ngược với cậu, bạn gái cậu hấp thu lượng thuốc nhiều hơn nhiều so với cậu, nhưng đó là do sức khỏe của cô ấy không tốt bằng cậu, cho nên thời gian để tỉnh lại có thể phải chậm hơn một chút… Tuy nhiên cậu cứ yên tâm đi, may mắn là hai người đến kịp lúc, chúng tôi đã hoàn thành công việc rửa ruột và điều trị, cô ấy đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.” Người khoác áo trắng bên cạnh Tư Đồ Hồng chậm rãi đút tay vào túi áo rồi nói.
“Cô ấy đang ở bên cạnh, cô và dượng đang chăm sóc cô ấy.” Thấy Mộc Tử vẫn không yên lòng, Tư Đồ Hồng vội vàng nói thêm.
“Tôi muốn gặp cô ấy! Tôi muốn gặp cô ấy!” Mộc Tử la lên, vùng vẫy muốn nhảy xuống khỏi giường, không ngờ rằng vừa cử động một tý, trước mắt đột nhiên tối sầm xuống, thân thể không tự chủ được ngã xuống dưới giường, Tư Đồ Hồng thấy thế liền vội vàng vươn tay đỡ lấy, dìu hắn trở lại trên giường.
“Cô ấy rất tốt, cậu không cần lo lắng, đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ thu xếp cho hai người nằm cùng một phòng bệnh. Hiện giờ thân thể của cậu vô cùng yếu, không nên di chuyển.” Bác sĩ chậm rãi nói.
Mộc Tử nằm trên giường, phát hiện mình không còn chút sức lực nào để ngồi dậy. Hắn bất đắc dĩ thở dài, ngực phập phồng vì dùng sức quá mức. Cuối cùng hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Thật xin lỗi, là sai lầm của tôi.” Âm thanh áy này của Tư Đồ Hồng vang lên bên tai, “Tôi có việc gấp cần ra ngoài nên lén phái hai người bên ngoài căn nhà của cậu, không nghĩ rằng lại dễ dàng bị sát thủ đánh lạc hướng như vậy, may mà hai người không có việc gì… Tuy nhiên, điều tôi vẫn luôn tò mò chính là tin nhắn SOS gửi đến tôi trước khi hai người bất tỉnh. Rốt cuộc làm sao có thể gửi đi được?”
Tín hiệu SOS…
Mộc Tử nhíu mày, cố gắng lục lọi trí nhớ về khoảnh khắc trước khi bất tỉnh.
"Lục Sắc, đừng ngủ… hãy kiên trì."
Dược tính đang nhanh chóng có tác dụng, cơn buồn ngủ cuồn cuộn kéo đến, lúc đầu chỉ như những sợi tơ, nhưng sau đó từ từ dâng trào mãnh liệt.
Cho dù biết rằng tai vạ khó tránh nhưng Mộc Tử vẫn quyết tâm cùng Âu Dương Lục Sắc tiếp tục kiên trì, mỗi một giây đồng hồ kiên trì trôi qua là thêm một phần hy vọng sống sót…
Đây là lần đầu tiên Hắc Bạch Vô Thường hoàn toàn lâm vào với tuyệt cảnh, những thanh niên như bọn hắn rốt cuộc sẽ làm sao để vượt qua kiếp nạn này?