Quyển 3 - Chương 47: Đuổi gϊếŧ Hắc Bạch Vô Thường (6)



Sở Thiên Hòa...

Mộc Tử đã từng được chứng kiến sự thận trọng và nham hiểm của Sở Tuyết Lâm, nếu dựa theo logic có cha mới có con để suy đoán, vậy thì cha hắn – Sở Thiên Hòa hẳn cũng là một nhân vật rất khó đối phó. Bọn hắn thuộc về loại nhân tài bụng dạ thâm hiểm điển hình, trong tư tưởng của loại người này hoàn toàn không có quan niệm gì về phương diện đạo đức hoặc chính nghĩa, một khi cho rằng chuyện gì đó là đúng, bọn hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, không quan tâm bất cứ hậu quả nào để hoàn thành…

Nhưng điểm đáng sợ nhất của loại người này chính là sự thâm hiểm của bọn hắn, sở dĩ nói thâm hiểm là vì bọn hắn là người có tâm cơ, có đầu óc luôn bình tĩnh và khôn ngoan, có tâm địa nguội lạnh như sắt thép, có nghị lực đáng sợ có thể nằm gai nếm mật. Trở thành kẻ địch của loại người này thật sự là một việc khiến người ta rất đau đầu…

Một mặt, Tư Đồ Hồng bền bỉ quyết tâm truy hỏi, mặt khác thì Sở Thiên Hòa đang nghiến răng nghiến lợi muốn trừ khử bọn hắn thật nhanh, lại thêm một người duy nhất biết rõ bí mật của Mộc Tử, hơn nữa lại bị kẻ địch nắm thóp – Lý Thiên! Khi Âu Dương Lục Sắc nghĩ đến những điều này, nàng cảm thấy mọi thứ thật sự tồi tệ.

Do đó, mặc dù Tư Đồ Hồng đã đưa bọn hắn vào trong thành phố Tân Bắc nhưng khi đi đến trước cửa nhà, Âu Dương Lục Sắc không hề có một chút hưng phấn và vui sướиɠ nào. Trong suốt quãng đường ngồi trên xe, bộ dạng nàng như có tâm sự nặng nề nào đó, trái lại, Mộc Tử lại luôn ung dung, tùy ý nói nhăng nói cuội với Tư Đồ Hồng.

Lúc nhá nhem tối, bên trong ráng chiều muôn màu muôn vẻ, chiếc Passat màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Tân Bắc – siêu thị Thời Đại. Sau khi để lại cho Mộc Tử một tấm danh thϊếp, Tư Đồ Hồng rất lịch sự tạm biệt bọn họ.

“Vào thời điểm cậu thẳng thừng không phủ nhận mối quan hệ giữa mình và vụ án của Mina, tôi đã xác định cậu là một đối thủ đáng để tôn trọng. Nếu cậu không phải là người có dính líu đến vụ mưu sát, nếu như tôi không phải là cảnh sát, tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè rất thân thiết… Nhưng mà! Tôi là cảnh sát, vì vậy tôi phải tiếp tục điều tra, trước khi chân tướng rõ ràng, chúng ta chỉ có thể là đối thủ.”

Mộc Tử tỏ ra rất ung dung, chủ động bắt tay với Tư Đồ Hồng.

“Trước khi anh từ bỏ việc điều tra, tôi biết mình nói gì anh cũng sẽ không tin tưởng. Do đó, tôi lựa chọn sự im lặng. Nếu cuộc điều tra của anh có bất kỳ điểm nào cần tôi phối hợp, cứ mở miệng.”

Vào thời điểm hai ngươi bắt tay nhau, mặc dù bề ngoài là gió êm sóng lặng nhưng Âu Dương Lục Sắc dường như có thể cảm nhận được trên người của hai người đấy phát ra một luồng khi mãnh liệt, cũng có thể gọi là khí thế, hai luồng khí thế đều đang tiềm ẩn để chờ được bộc phát, một khi va chạm dường như có thể gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa.

Theo góc độ quan sát của Âu Dương Lục Sắc, hai nam nhân này cao không chênh lệch nhau lắm, bởi vì khá gầy còm nên Tư Đồ Hồng có vẻ cao hơn một tí, nhưng nếu nói về khí thế hiện nay, Mộc Tử hoàn toàn áp đảo Tư Đồ Hồng. Âu Dương Lục Sắc nghĩ đến tình huống trước mắt, thật sự không rõ sự tự tin mãnh liệt kia rốt cuộc là đến từ đâu vậy…

Nhìn theo chiếc xe con của Tư Đồ Hồng biến mất ở đầu phố, Mộc Tử mỉm cười vân vê tóc trên trán, sau đó nắm bàn tay của Âu Dương Lục Sắc, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, nếu mau chóng mua xong đồ thì hẳn là có thể về nhà kịp giờ cơm tối.”

Nói xong, hắn kéo nàng đi về phía cửa siêu thị.

“Anh thậm chí còn không phủ nhận một câu nào! Trong khi đó Tư Đồ Hồng hoàn toàn không có bất cứ chứng cớ nào, chỉ là nghi ngờ lung tung, vô căn cứ.” Âu Dương Lục Sắc vừa đi bên cạnh vừa cau mày nói.

“Nếu đổi lại là những người khác, cho dù có là cảnh sát với cấp bậc cao hơn Tư Đồ Hồng đến đây chất vấn anh, anh chẳng những phủ nhận, thậm chí còn vu cáo hắn hãm hại.” Mộc Tử nhanh chóng trả lời, “Nhưng hắn lại là Tư Đồ Hồng. Trong thời gian ngắn giao phong với hắn, anh đã xác định rằng phủ nhận với một người như vậy, hoặc áp dụng bất cứ thủ đoạn chống chế nào đều là một sự sỉ nhục trí tuệ đối với anh và hắn.”

Âu Dương Lục Sắc như hiểu như không khẽ gật đầu, nàng là một thiên tài máy vi tính, chương trình của máy vi tính mặc dù rất phức tạp nhưng dù sao cũng là do con người tạo ra, cuối cùng cũng bị khống chế bởi tư tưởng của con người. Mà các mối quan hệ giữa người với người thì phức tạp hơn nhiều so với các chương trình máy vi tính, nàng là người có tâm tư khá đơn thuần, vì vậy, đối với rất nhiều phương thức xử lý của Mộc Tử trong phương diện các mối quan hệ giữa các cá nhân, nàng đều không hiểu nổi, cũng lười suy nghĩ…

“Thế nhưng chúng ta làm sao bây giờ? Theo như lời của Tư Đồ Hồng, Sở Thiên Hòa đã phát điên vì cái chết của con trai, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua khi chưa gϊếŧ được chúng ta đấy! Nhưng Tư Đồ Hồng cũng chẳng có chứng cứ xác thực để bắt hắn, như vậy… Chúng ta chỉ có thể ngồi chờ sát thủ đến tìm chúng ta lần nữa hay sao?” Âu Dương Lục Sắc dừng bước, kéo Mộc Tử lại, sắc mặt tái nhợt hỏi.

Dưới ánh đèn neon, ánh mắt của Mộc Tử hơi chớp chớp một chút, sau đó trên khuôn mặt lại hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng, hắn dịu dàng ôm lấy chiếc eo thon của Âu Dương Lục Sắc, tiếp tục đi về phía cửa ra vào của siêu thị, vừa đi vừa nói: “Đầu tiên, nếu Sở Thiên Hòa giống như như con trai mình thì hắn là một nhân vật cực kỳ khó đối phó, nhưng hiện tại chúng ta chẳng cần lo lắng gì về hắn đâu.”

"Vì sao?" Âu Dương Lục Sắc nghi hoặc.

“Như em đã nói đấy, hắn đã phát điên rồi. Cho dù đầu óc của một người có bình tĩnh và sáng suốt đến đâu đi chăng nữa, một khi đã bị khống chế bởi sự cực đoan nào đó thì hắn nhất định trở thành một người đầu óc rối loạn, đối với một kẻ đầu óc rối loạn, chúng ta cần gì phải sợ hắn? Em xem, Sở Thiên Hòa muốn sai khiến Lý Thiên tìm cảnh sát để vạch trần chúng ta, rồi sử dụng sức mạnh của mạng lưới cảnh sát để tìm ra tung tích của chúng ta, sau đó thuê sát thủ đuổi gϊếŧ chúng ta. Hành động này của hắn đã chứng minh rằng đầu óc hắn đã hoàn toàn rối loạn, nếu là Sở Thiên Hòa, anh tuyệt đối sẽ không làm ra những quyết định ngu xuẩn như vậy.”

“Anh có ý gì?” Âu Dương Lục Sắc cố sức huy động từng tế bào não một của mình nhằm nỗ lực khiến tốc độ suy nghĩ của mình có thể vượt qua bước chân của Mộc Tử.

“Nếu là Sở Thiên Hòa, anh tuyệt đối sẽ không lựa chọn việc cùng lúc khiến cảnh sát chú ý và lại còn thuê sát thủ để giải quyết vấn đề. Bản thân điều này đã là một quyết định khá nguy hiểm, khá ngây thơ. Vậy anh sẽ làm như thế nào đây? Anh nghĩ rằng phương pháp đơn giản nhất chính là lợi dụng Lý Thiên, anh sẽ ép Lý Thiên bịa đặt vài chuyện hoặc tìm một vài người làm chứng giả, như vậy là có thể mượn tay cảnh sát trì hoãn, giam giữ chúng ta, sau đó anh sẽ dùng một khoản tiền lớn để mua chuộc và hối lộ nhân viên cảnh sát, khiến chúng ta phải trực tiếp chịu án oan, nếu không được thì cũng có thể thuê sát thủ thần không hay quỷ không biết gϊếŧ chết chúng ta lúc đang bị tạm giam, ví dụ như hạ độc vào thức ăn, gây ra tai nạn giao thông khi đang trên đường bị áp giải, vân vân, như vậy không chỉ có thể đẩy hết trách nhiệm lên người cảnh sát, mà còn có thể khiến cảnh sát từ bỏ điều tra, lại càng không lần theo mình…”

Âu Dương Lục Sắc lắng nghe phân tích của Mộc Tử, vẻ mặt không ngừng thay đổi. Đến khi cuối cùng hắn cũng dừng lại, nàng nhịn không được cảm thán nói: “Hắc Vô Thường, anh còn đáng sợ hơn Sở Thiên Hòa vạn lần.”

“Hy vọng đây không phải là lời nói móc anh.” Mộc Tử sờ sờ cái mũi xinh xắn của Âu Dương Lục Sắc, cười nói, “Người là động vật phức tạp nhất, nguyên nhân chính là vì con người có suy nghĩ, chỉ cần có thể duy trì đầu óc bình tĩnh và nhạy bén, chúng ta không cần e ngại bất cứ kẻ địch nào… Hiện giờ, điều duy nhất chúng ta phải làm chính là hưởng thụ sự vui vẻ khi được về nhà, đồng thời chuẩn bị thật tốt để ứng phó với những người bạn sát thủ kia – Tư Đồ Hồng đã lưu lại số điện thoại cho chúng ta, rất thuận tiện để báo cảnh sát đấy. Về phần Sở Thiên Hòa… Anh căn bản không xem hắn là đối thủ. Hắn không có tư cách.”…

Mộc Tử nói, cho dù bất cứ lúc nào sát thủ cũng có thể xuất hiện, chỉ cần bọn hắn có thể kéo dài thời gian vài phút, Tư Đồ Hồng sẽ lập tức đến hỗ trợ. Hơn nữa, lúc gϊếŧ người, một sát thủ chân chính tuyệt đối không giống như trong những bộ phim điện ảnh kia, giữa ban ngày ban mặt múa đao động thương trước mắt bao nhiêu người, vì vậy, chỉ cần cố gắng luôn ở những địa điểm đông người, cơ hội ra tay của sát thủ sẽ trở nên rất ít ỏi…

Nhưng đôi khi hắn cũng tính sai đấy, hắn không tính toán đến một điểm, đó là sự điên cuồng của Sở Thiên Hòa đã đạt tới cực hạn, điều này khiến hắn đã bước một bước mà người ta không thể tưởng tượng nổi trong chuyện báo thù này – Sở Thiên Hòa gần như đã thế chấp toàn bộ tài sản, đồng thời thuê ba đợt sát thủ, hơn nữa, ba đợt sát thủ này không hề đều ngu ngốc như vậy…

Trong khi Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc điên cuồng mua sắm tại siêu thị Thời Đại, bọn hắn cũng không hề nghĩ rằng đợt truy sát lần thứ hai lại có thể đến nhanh như vậy.