“Vừa rồi lúc chiếc Steyr lao vào, nhìn động tác tránh né của cậu thì có vẻ như thân thủ không tệ chút nào, có tập võ à?” Bên trong chiếc Passat màu đen, Tư Đồ Hồng vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đang ngồi phía sau, hỏi.
“Mỗi tuần ít nhất ba lần đi tập thể hình, đây là thói quen từ lâu của tôi.” Mộc Tử nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó, hờ hững trả lời.
“Đúng rồi, vừa rồi làm sao anh tránh được? Em còn tưởng rằng…” Âu Dương Lục Sắc vẫn còn sợ hãi, hỏi.
Cuối cùng Mộc Tử cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn tái nhợt của Âu Dương Lục Sắc bằng một ánh mắt ấm áp, như ánh sáng mặt trời sưởi ấm cho trái đất bị bao phủ bởi băng tuyết. “Anh hiểu rõ cấu tạo của các loại xe, vì vậy khi chiếc Steyr lao đến, anh đã nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất, nghiêng người lăn về phía dưới dưới gầm xe khá cao của chiếc Steyr. Anh chỉ có phương pháp này để có thể tránh né.”
Âm thanh của hắn rất nhẹ nhàng, ánh mắt thật ấm áp, nhanh chóng khiến trái tim đang sợ hãi của Âu Dương Lục Sắc bình tĩnh lại. Vốn là một lần về thăm nhà rất nhẹ nhàng, không nghĩ rằng sẽ phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn đến như vậy, vốn tự dưng bị va chạm với một chiếc Steyr, lại bị cảnh sát tìm đến tận cửa, những biến cố liên tiếp này khiến Âu Dương Lục Sắc có phần khó mà tiếp nhận được, nhưng lúc này, cảm nhận được ánh mắt ấm áp của Mộc Tử, cuối cùng nàng cũng cảm thấy tạm thời nhẹ nhõm. Trong suy nghĩ của nàng, ít nhất bên cạnh còn có Mộc Tử, nam nhân thần bí này có năng lực ứng phó với mọi biến cố…
Âu Dương Lục Sắc tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng, lần về nhà này của bọn hắn đã được định trước sẽ xảy ra rất nhiều sự việc. Vụ tai nạn nho nhỏ này chỉ mới là sự bắt đầu. Đến khi sự việc phát triển đến thời điểm khó có thể giải quyết được, Mộc Tử còn năng lực ứng phó sao…
“Làm sao cậu nhận ra được thân phận của tôi?” Sau một khoảng thời gian ngắn chìm trong im lặng, Tư Đồ Hồng đặt câu hỏi thứ hai.
“Trực giác.” Mộc Tử hờ hững trả lời, “Trước kia tôi có vài lần qua lại khá thân thiết với cảnh sát, trên người các ngươi đều có khí chất và mùi giống nhau.”
“Xem ra trực giác của cậu rất chính xác.” Tư Đồ Hồng giảm tốc độ xe, cười nói, “Đối với sự việc Steyr vừa rồi, cậu có ý kiến gì không?”
“Không có.” Mộc Tử vân vê tóc trên trán, nhanh chóng trả lời, “Chẳng qua chỉ là một tai nạn, có lẽ lái xe là tay mơ, có thể là say rượu, cũng có thể tay lái đột nhiên không nhạy, vân vân, tóm lại có thể sẽ có hơn vạn khả năng, vậy thôi.”
“Vậy cậu có nghĩ đến điều này không, trong vạn khả năng này có bao gồm cả một khả năng, đó chính là có người muốn lấy mạng của cậu đấy! Cho nên muốn dùng phương pháp này để tiêu diệt cậui?” Tư Đồ Hồng vừa quan sát sắc mặt Mộc Tử qua gương chiếu hậu, vừa ung dung hỏi.
“Đó hình như là việc của cảnh sát các anh mà.” Mộc Tử cười nói, “Đối với thành phố này, tôi chỉ là khách qua đường, tôi mới đến đây, trên người cũng không có thứ gì đáng giá, vì vậy sẽ có rất ít người cảm thấy hứng thú với tính mạng của tôi.”
“Mộc Tử!” Tư Đồ Hồng đột nhiên đạp phanh, cùng với tiếng phanh lại chói tai, chiếc Passat dừng lại ven đường. Tư Đồ Hồng lạnh lùng hét lên, đột nhiên xoay đầu lại, hai mắt như bắn điện về phía khuôn mặt của Mộc Tử, “Nói cho tôi biết, cậu gϊếŧ chết Mina bằng cách nào?”
Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người đàn ông đan vào nhau, như hai ngôi sao băng bay với tốc độ cao va vào nhau kịch liệt, mặc dù không có bất cứ âm thanh gì nhưng lại đủ để long trời lở đất. Âu Dương Lục Sắc đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong xe bắt đầu nhanh chóng tăng lên, cái nóng mãnh liệt và đột ngột này có ma lực rất kỳ diệu: cho dù tinh thần ngươi phấn chấn cũng sẽ cảm thấy rùng mình từ đáy lòng. Đây chính là cảm giác đối mặt với một trận chiến tuyệt vời sắp diễn ra! Như vậy, Mộc Tử gặp được Tư Đồ Hồng nhất định là kỳ phùng địch thủ, nhất định là một trận chém gϊếŧ dài lâu, nhất định là một trận đấu sống còn bất tận, vô cùng tuyệt vời, trí tuệ và dũng cảm! Sau này, sự thật đã chứng minh cảm giác của Âu Dương Lục Sắc thật sự chính xác, khi Mộc Tử gặp Tư Đồ Hồng, cũng giống như Tây Môn Xuy Tuyết gặp Diệp Cô Thành, cả hai đều là người sẵn sàng liều lĩnh vì lý tưởng cao thượng trong lòng, khi lý tưởng của hai ngươi mâu thuẫn với nhau, cũng chỉ có chiến đấu…
Đối với những chất vấn đột ngột này của Tư Đồ Hồng, Mộc Tử tỏ ra vô cùng thản nhiên. Hắn dường như không nghe thấy câu hỏi của Tư Đồ Hồng, chậm rãi ấn cái nút chạy bằng điện mở cửa sổ xe ra, cố gắng hít thở không khí trong lành ngoài cửa sổ. Một lát sau, hắn mới từ từ nghênh tiếp ánh mắt sáng ngời của Tư Đồ Hồng.
Khóe miệng Tư Đồ Hồng nhếch lên, dường như chuẩn bị nở một nụ cười, hắn âm thầm đếm trong lòng, theo tình huống bình thường, trong vòng năm giây Mộc Tử sẽ nói với mình rằng: thật xin lỗi, ta nghe mà không hiểu ngươi nói cái gì cả…
Đáng tiếc là Mộc Tử luôn có năng lực ngoài dự đoán của mọi người, hắn nghênh đón ánh mắt của Tư Đồ Hồng, sau đó nhanh chóng dùng một câu hỏi để trả lời: “Anh tìm được chứng cứ gì?”
“Không có.” Tư Đồ Hồng khẽ chớp chớp mắt, thở phào một hơi rồi chậm rãi trả lời: “Thủ đoạn của cậu quả là rất cao minh, rất tỉ mỉ, quả thật tôi không thấy có sai sót gì, cũng không tìm ra chứng cứ xác thực nào… Nhưng có một câu nói rất hay, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, chỉ cần ngươi làm, tôi nhất định có thể tìm được sơ hở, đây chỉ là vấn đề thời gian."
“Cho nên hiện tại anh không có quyền tạm giam tôi.” Mộc Tử nheo mắt lại, cười nói. Giọng điệu tỏ ra hết sức ung dung.
“Tôi vốn không nghĩ đến việc muốn tạm giam cậu. Sở dĩ tôi đến tìm cậu là để bảo vệ.” Tư Đồ Hồng cười nói. “Mộc Tử, tôi nghĩ chúng ta đều là người thông minh, không cần phải giả giờ giả vịt hồ đồ nữa. Tên sát thủ trong chiếc Steyr kia rất không chuyên nghiệp, tin rằng bằng đầu óc của mình, cậu đã sớm nhận ra bọn họ cố tình rồi.”
“Vậy tôi còn phải đa tạ anh rồi.” Mộc Tử vân vê lọn tóc mỉm cười, “Để tôi đoán xem làm sao anh tìm được tôi nhỉ, có phải là Lý Thiên hay không?”
Lý Thiên?
Vẫn luôn yên lặng lắng nghe bên cạnh, thân thể mềm mại của Âu Dương Lục Sắc không khỏi chấn động.
Rõ ràng là Lý Thiên đã tìm được Tư Đồ Hồng...
Bên trong chiếc Passat màu đen, vào thời điểm Hắc Bạch Vô Thường và đối thủ mạnh mẽ mà bọn họ nhất định phải gặp trong đời – Tư Đồ Hồng, đang trải qua lần giao chiến đầu tiên, thì trong một chiếc xe cao cấp ở phía xa, một đôi mắt đang chú ý nghiêm ngặt mọi động tĩnh của bọn họ thông qua ống nhòm.
“Sao bọn hắn lại dừng lại… Vì sao Tư Đồ Hồng không trực tiếp bắt bọn hắn? Nếu như bọn chúng bị tống vào ngục thì có thể sử dụng đám phế vật này để đi đối phó rồi.”
Hơn mười phút đồng hồ trôi qua, thấy chiếc Passat ở xa không có động tĩnh gì, Sở Thiên Hòa chậm rãi đặt ống nhòm xuống, bóp trán rồi lẩm bẩm một mình. Sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Thiên đang ngồi ở ghế sau.
“Tôi đã nói rồi, Mộc Tử làm việc sẽ không lưu lại chứng cứ xác thực cho cảnh sát đâu.” Chứng kiến Sở Thiên Hòa theo dõi hắn, Lý Thiên lạnh lùng nói, “Hiện giờ tôi đã làm theo những gì ông yêu cầu, ông cũng đã tìm được Mộc Tử, vậy ngươi có nên thực hiện lời hứa của mình hay không? Hy vọng bây giờ ông sẽ giao Sở Sở cho tôi.”
“Không! Lý Thiên, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện còn thú vị hơn muốn ngươi đi làm, phải!”