Chương 9: Đó Là Sứ Mệnh Của Tôi.

‘Xem ra quá trình chuyển sinh đã thành công’

Cảm nhận một loại xa lạ nhưng lại cực kỳ quen thuộc sức nặng truyền cảm giác truyền tới Anh Kiệt lập tức suy đoán hắn đã thành công.

‘Thành công vào lần thử đầu tiên, vận khí coi như không tệ lắm’.

Biết được điều đó Anh Kiệt tâm trạng coi như có chút vui vẻ.

Không bao lâu Anh Kiệt liền cảm thấy giác quan của hắn đang dần dần hồi phục trở lại.

“Hmmmm~”

Sau khi lấy được được tri giác, Anh Kiệt mạnh mẽ mở mắt ra, một tia nắng mặt trời hoảng đến đôi mắt khó chịu.

Mơ mơ màng màng nhắm mắt mở mắt, một lúc sau đôi mắt của hắn cuối cùng thích ứng được ánh sáng chiếu vào.

Đôi mắt sau khi hồi phục, liền tiến vào mắt hắn là màu trắng tường, màu trắng giường, màu trắng vải màn.

Dù tầm mắt còn có chút mơ hồ, nhưng vẫn đủ để hắn có thể phán đoán ra được nơi này là một căn phòng bệnh.

Hắn giãy giụa nằm dậy, đôi mắt không quên đảo qua đánh giá chung quanh.

Căn giường của hắn dựa vào ở một góc tường, chung quanh còn có 10 cái cùng hắn tuổi tác theo hắn đánh giá không sai biệt lắm 17 18 tuổi thiếu nữ.

‘Hm? Đám người này…hình như… có cái gì đó…không được tự nhiên?’

Mà lúc này anh kiệt bỗng chú ý.

Là 10 người trẻ tuổi này có một cái gì đó mang tới cho hắn một cảm giác rất là lạ lạ, rất không..thích hợp.

Quan sát một hồi, Anh Kiệt liền nhận ra những người này, mặc dù ăn mặc quần áo bệnh nhân.

Nhưng lạ thay họ lại không giống như một người bị bệnh hay bị thương cả.

Mà vẻ ngoài của họ ngoại trừ giống như do không đủ ăn mà nhìn rất gầy gò ra thì xem không giống như bị thương hay bệnh gì cả.

Nhìn như thế có nhiều như thế người trẻ tuổi khỏe mạnh cùng ở trong một căn phòng bệnh.

Anh Kiệt theo bản năng cảm nhận có gì đó không được bình thường.

‘Nhìn tình huống có chút ngoài dự đoán.’

Đối mặt với tình huống này, Anh Kiệt bản năng vươn tay vuốt cằm tiến vào quá trình tự hỏi của mình.

Tuy nhiên, Anh Kiệt còn chưa kịp làm thì sự khác lạ đến từ cánh tay của hắn thu hút sự chú ý của hắn.

‘Tinh tế trắng nõn’

Khoảnh khắc hắn nhìn vào cánh tay của mình, trong đầu hắn liền hai từ này.

Cánh tay thon dài tinh tế trắng nõn như tuyết, đầu ngón tay đã kiều lại thon, u bàn tay thấm vào ở trong ánh sáng, tinh tế cơ hồ liền hoa văn đều nhìn không thấy.

“…”

Nhìn như thế xa lạ bàn tay, Không biết phải nói gì cho phải Anh Kiệt theo bản năng nắm chặc rồi lại mở bàn tay vài lần.

Xác định đây chính là tay của mình, Anh Kiệt khóe mắt hơi giật giật, trong lòng mơ hồ xuất hiện một cảm giác bất an.

Mang theo không hiểu được căng thẳng, hắn cúi đầu nhìn nhìn, đập mù mắt hắn là một thân hồng bạch hai sắc vải thô váy trang phục bệnh nhân.

‘Và nó… nhìn cực kỳ giống cái bộ trang phục mà cô nữ tính gần hắn nhất đang mặc.’

Nghĩ vậy hắn đôi mắt vô thần ngước đầu lên, nhìn qua bên cạnh hắn ngồi cuộn người sát vào một góc thiếu nữ.

“…”

Nhìn bộ trang phục hắn đang mặc nhìn không khác gì cái của nữ tính này… à không.. phải nói là không khác bộ trang phục tất cả nữ tính đang mặc ở đây.

Không những vậy, do quá trình hắn cúi đầu, trên đầu hắn rơi xuống một chùm màu đen tóc mái dài rơi xuống hấp dẫn hắn chú ý.

“Ha…ha…ha..”

Như một thằng điên cười nhẹ một cái, ngay lập tức một tiếng cực kỳ dễ nghe thanh thúy nữ hài tử thanh âm tiến vào tai của hắn.

Khoảnh khắc âm thanh dễ nghe êm tai đó vừa lọt vào thẳng tai của hắn, một lượng lớn gân xanh lập tức nổi lên bao phủ đầy cổ, trán và tay của hắn.

Với trí lực hơn người của mình, Anh Kiệt hắn không cần thiết làm ra mấy hành động dư thừa, bất nhã, ngu xuẩn nào nữa, để xác nhận xem tình hình bây giờ của mình.

Ví dụ như …

Đưa tay vào giữa đùi để xác nhận chẳng hạn?

Vì hắn đã biết, hắn đã bị lão Tử Thần chơi xỏ rồi.

[Để con có thể đi với Tuyệt Linh đó hai ngươi cùng một thể cùng nhau đi tới Nhân Giới.]

[Hai ngươi cùng một thể cùng nhau đi tới Nhân Giới.]

[Hai ngươi cùng một thể]

[Hai ngươi…Một thể…]

‘Tử Thần…ông… cứ chờ đó.’

Anh Kiệt cuối cùng đã nhận ra cảm giác quái quái đó rốt cuộc đến từ đâu lúc lập giao kéo với Tử Thần.

Hiểu rõ điều đó đôi mắt đen u tối lộ ra không tài nào che giấu được sát ý, Anh Kiệt hắn thề sau khi trở về hắn phải gϊếŧ chết tên khốn Tử Thần này cho bằng được.

Lúc này bên ngoài có một người phụ nữ tuổi tầm 30 40 hai tay mang theo một cái lớn rổ, thần sắc vội vã tiến vào phòng bệnh, ánh mắt có chút vội vàng, giống như là đang tìm người.

Nàng cùng Anh Kiệt liếc nhau, liền rời đi.

Sau đó nàng đi qua một căn phòng khác, Anh Kiệt thông qua phản chiếu của cửa kính nhìn thoáng qua.

Hắn liền thấy bên trong đều là tuổi tác không kém hắn là bao đám thiếu nữ, bất quá phục sức cùng trang điểm đều cùng hắn với những vị thiếu nữ ở đây kém quá lớn.

Tất cả trên người đều là ngăn nắp sạch sẽ và rất khỏe mạnh, hẳn là địa vị tương đối cao hài tử mới có thể ở trong phòng nghỉ ngơi.

Người phụ nữ sau một hồi tìm kiếm lại thất vọng lắc lắc đầu, nàng ta quay người trở lại căn phòng của Anh Kiệt, tiến lại gần hắn mở miệng nói một đoạn ngoại ngữ hắn không hiểu, rồi nàng đặt trong tay rỗ lớn xuống dưới đất sau đó vội vàng rời đi.

Anh Kiệt nghe không hiểu nàng vừa nói cái gì.

Có lẽ là chiếu cố đám người này đi.

Trong đầu nghĩ vậy Anh Kiệt vươn tay mở cái rỗ ra, hắn liền nhìn thấy một lượng lớn ổ bánh mì không nhân, bên cạnh là một chén bơ sữa, ngửi rất thơm.

Thấy bên trong rỗ là đồ ăn, bụng của hắn lập tức vang lên “Cô ~ cô……” đói bụng âm thanh báo cho hắn cơ thể này đang rất đói.

‘Trước tiên lấy một cái vừa ăn vừa suy nghĩ vậy.’

Nghĩ vậy Anh kiệt không do dự vươn tay lấy một cái mở miệng ăn.

Lúc này nằm bên cạnh hắn thiếu nữ tựa hồ ngửi được mùi hương của đồ ăn, nàng mở bừng mắt, nhìn đến Anh Kiệt trong tay ổ bánh mì và bên cạnh hắn cái rỗ, cái bụng nàng liền kêu ồ ồ lên.

Thiếu nữ lớn lên rất thanh tú, chính là khuôn mặt có chút có vẻ gầy ốm tái nhợt, và cùng với một chút thẹn thùng đỏ ửng đều không rõ ràng.

Thiếu nữ vốn muốn chạy tới lấy một cái ăn, nhưng sau khi nhìn thấy thần sắc lạnh lẽo vô cảm cộng thêm đôi mắt đen đến dọa người của Anh Kiệt nàng ta liền do dự.

“…”

Anh Kiệt không nói, hắn đưa qua đi một cái bánh mì.

Nhìn cái màu nâu nhạt dài tới eo tóc dài, màu lam nhạt màu mắt nữ hài này, Anh Kiệt không hiểu sao đối nàng ta thực ngoài ý muốn hảo cảm.

“Сесил ( tiếng Nga: Cecil ) …” Thiếu nữ nhỏ giọng gọi một tiếng, rồi nàng ta nuốt nước miếng, hai tay tiếp nhận lấy ổ bánh mì ăn ngấu nghiến.

Mặc dù thiếu nữ nói rất nhỏ nhưng đối với chỉ cách nàng không tới nửa mét Anh Kiệt mà nói là quá đủ.

Nghe thấy quen thuộc như vậy âm thanh, Anh Kiệt cái tai theo bản năng giật giật.

“…”

Anh Kiệt không trả lời, hắn cầm cho mình một ít đủ để lấp đầy bụng hắn bánh mì, mặt khác toàn bộ đều cho những thiếu nữ còn lại và còn để lại rất nhiều.

Quay lại cái giường của mình, Anh Kiệt vừa ăn hắn vừa nghĩ.

‘Xem ra … đây thực sự là cơ thể của cô ta…’

Nhận ra điều đó, Anh Kiệt vươn tay cầm lấy để ở bên cạnh giường hắn cái gương nhỏ, nhìn vào trong gường ảnh ngược phản chiếu ra hắn thân ảnh.

Trong gương hắn, có thật dài tóc đen như thác nước rũ ở sau đầu, ngũ quan tinh xảo, đẹp đến như là tranh vẽ bước ra tiên tử, hắn da thịt thủy nộn như ngọc, cánh tay tinh tế, cơ thể lả lướt vóc dáng thân hình đồng hồ cát mà vô số nữ tính đều mơ ước.

Đại khái là do đôi mắt hắc của hắn quá mức kinh hãi hoặc cũng thể là do trên người hắn tản ảm đạm khí chất.

Làm cho hắn mất đi một phần như tiên nữ hòa ái dáng vẻ. trở thành cao lạnh như băng.

Thuộc loại chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn cảm giác, khí tràng quá mạnh không dễ tiếp cận.

‘Hơ! Có chút không ngờ đó.’

Nhìn như thế xinh đẹp nữ nhân trong tấm gương, Anh Kiệt hắn tự tận tâm thưởng thức dáng vẻ của bây giờ mình, cùng với thay đổi một chút ấn tượng của mình về Cecilia

Nhưng cũng chỉ thế thôi, không hơn.

Thưởng thức xong bộ dáng bây giờ của mình, Anh Kiệt bỏ cái gương xuống, hai mắt nhắm lại cảm nhận một chút cơ thể của mình.

‘Tsk. Tuyệt!... không thần lực.’

Cảm nhận trong người hắn, không phải nói là… trong người nàng hoàn toàn trống rỗng không một tí Thần Lực nào Thần Hạch.

‘Không thần lực…không có thông tin nào.’

Anh Kiệt buồn bực gãi đầu, hoàn cảnh của nàng bây giờ phải nói là rất không lạc quan.

Trong lúc Anh Kiệt suy nghĩ nên làm thế nào thì thiếu nữ kia sau khi ăn xong phần của mình, nàng tâm trạng lúc này trông rất vui vẻ.

“#$%^&”

Nàng ta mở miệng nói gì đó với Anh Kiệt, sau đó nàng ta xoay người đem những cái bánh mì đó cho những thiếu nữ khác.

“…”

‘Tiếp tục như thế này không phải là cách … ra ngoài quan sát một chút vậy.’

Anh Kiệt không để ý, nàng ăn xong còn lại ổ bánh mì, cảm nhận sức lực của mình đã hồi phục phần nào, nàng liền ở các thiếu nữ giật mình ánh mắt mở cửa đi ra ngoài.

Bước ra bên ngoài, Anh Kiệt quan sát một lúc thấy không ai canh gác ở đây, nhìn có vẻ họ không sợ bọn họ đám trẻ này bỏ chạy.

‘Quá đáng nghi...quá đáng nghi…’

Quan sát trống rỗng đại sảnh, Anh Kiệt vuốt cái cằm mềm mại của mình tự hỏi, nàng cất bước tiến lại gần cửa sổ.

Thông qua cửa kính, nàng liền thấy nơi này có vẻ như là một cái thị trấn nhỏ nào đó.

Lối kiến trúc xây dựng rất đều thực cổ xưa tự nhiên, dựa theo phong cách tây âu.

Còn căn nhà mà hắn đang đứng thì rõ ràng là từ gạch ngói tạo thành, phần bức tường còn có quấn quanh một chút cây mây cành lá, ở trên các ngôi nhà cũ phủ đầy thảm cỏ xanh, dây mây thì càng leo lên thẳng căn nhà này ống khói.

Theo hình thức phong ở xung quanh Anh Kiệt đánh giá thì nó có lẽ là một căn Phương tây trung cổ biệt thự.

Không xa duy nhất căn nhà này là duy nhất và lại có vẻ đặc biệt bắt mắt nhất, một căn hiện đại phong cách nhà lầu, độ cao khoảng hai ba tầng và cũng là kiến trúc cao nhất ở đây.

Và nơi đó có treo một cái đỏ thẫm giá chữ thập, nhìn có vẻ là bệnh viện.

Nếu không phải vì cái nhà lầu đó, thì thông qua các ngôi nhà trung cổ xung quanh, Anh Kiệt có lẽ đã nghĩ mình đã chuyển sinh nhầm tới thời đại trung cổ mất rồi.

‘May thay … Là nó không phải.’

‘Nhưng mà … nếu nơi đó chính là bệnh viện…thì nơi này là gì?’

Thấy như thế bắt mắt màu đỏ chữ thập ở tòa nhà bên kia, Anh Kiệt không hiểu cúi đầu nhìn đang mặc trên người nàng trang phục bệnh nhân.

“…”

Trong lòng mang theo nghi vấn, Anh Kiệt vươn tay mở cửa sổ, một hơi nhảy thẳng ra ngoài.

Bịch!!

Bước chân vừa rơi xuống, một tiếng ‘bịch’ nhẹ vang lên từ phía dưới chân nàng truyền tới.

Anh kiệt cuối đầu, nàng liền nhìn thấy là tuyết.

Phủ đầy mặt đất, cao tới cẳng chân của nàng tuyết.

“…”

Thấy vậy Anh Kiệt nhăn mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nàng rõ ràng là đang đi chân trần nhưng mà tại sao…

‘Mình lại không cảm thấy gì…một chút cảm giác lạnh lẽo cũng không.’

Hô---!

Miệng thở ra bị đông lạnh không khí, nàng không rõ nhìn cơ thể của mình.

Rõ ràng bên ngoài đang rất lạnh lẽo, như cơ thể của nàng lại chẳng cảm thấy gì, như thể…

‘Cái giá lạnh ở bên ngoài không hề tồn tại vậy.’

Đối mặt với không ngừng ập tới việc nằm ngoài dự tính của mình như thế này, Anh Kiệt hắn trong lòng không thích một chút nào.

“Tsk.”

Khó chịu chậc một tiếng, Anh Kiệt cất bước tiến thẳng về thị trấn.

Hắn hi vọng nơi đó sẽ cho hắn một manh mối nào đó.

……………

Tiến vào thị trấn, Anh Kiệt liền có dự cảm không lành.

Rõ ràng ánh nắng tươi sáng, thời điểm mặt trời lên cao nhất.

Nhưng kỳ lạ trên đường phố lại không người nào đi lại, hai bên cửa hàng cũng đều đóng cửa.

Lại nhìn kỹ hơn, nàng liền sẽ phát hiện rất nhiều nơi bị tàn phá cùng rất nhiều lỗ đạn, thậm chí có cùng loại dã thú vuốt trảo vết tích.

Tựa hồ nơi này có dã thú tập kích?

Không rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì, Anh Kiệt quyết định cho đến khi nàng tìm hiểu rõ mọi chuyện, nàng sẽ không tiến vào bên trong thị trấn.

Nghĩ vậy Anh Kiệt liền xoay người hướng về phía bệnh viện mà đi.

Khoảnh khắc Anh Kiệt rời đi, nàng không biết tại một ngôi nhà không xa đó, đã luôn có một đôi mắt luôn quan sát nàng.

…………………

Sau một hồi đi đường, khi tới gần bệnh viện, Anh Kiệt tinh mắt phát hiện dưới lầu đang có mấy chục toàn thân vũ trang nặng binh lính tụ tập ở bên nhau.

Và trong đó có một vài tên trên tay cầm một ít bánh mì linh tinh đồ ăn ở trong bệnh viện chạy ra.

‘Nơi đó cũng là nơi lưu trữ vật tư?’

Thấy vậy Anh Kiệt suy nghĩ, sau đó hắn bỗng chú ý một điều kỳ lạ đó là đám binh lính đó hoặc là trên mặt hoặc bên eo luôn luôn có mặt nạ phòng độc.

‘mặt nạ phòng độc? Ở đây phát sinh dịch bệnh gì sao?’

“@##%!”

Trong lúc Anh Kiệt đang tự hỏi thì có một binh lính phát hiện đứng ở trên đường phố Anh Kiệt, tên đó lập tức cầm súng chỉ về hướng Anh Kiệt nổ súng.

‘Trời đυ.!!?’

Nhìn thấy hai mắt tên lính không che giấu được sát ý, Anh Kiệt cả kinh, nàng nhanh chóng xoay người chạy thẳng về phía cái cây lớn gần đó.

Đùng! Đùng!

“Đậu Xanh Rau Má!! Tên này bị sao vậy?”

Núp dưới gốc cây, cảm nhận thân cây truyền tới chấn động, Anh Kiệt trong lòng không thể tin được.

Bị tiếng súng đánh động, còn đang ăn cơm đám lính lục đứng lên chạy thật nhanh về hướng tiếng súng.

Thấy đồng đội tới, tên lính nổ súng dừng lại xoay người nói chuyện với đồng bạn.

Bên tai không nghe được tiếng súng.

Chỉ có tiếng bước chân không ngừng truyền tới.

Nhận thấy đây không phải nơi mà hắn muốn tới là tới, Anh Kiệt thật nhanh chạy đi.

Trong lúc chạy, Anh Kiệt vội vàng chạy tới không xa nơi này cửa hàng, nhưng buồn thay…

Ngay khi nàng mở ra cái cửa, đập vào mắt nàng chính là một tên cao lớn binh lính!

Với thân hình cường tráng của mình hoàn toàn che chắn mất trong phòng ánh sáng cộng thêm trên mặt mang theo mặt nạ phòng độc.

Anh Kiệt trong lúc nhất thời không thấy rõ tên lính này trông như thế nào.

Nhưng mà Anh Kiệt cũng không có tâm tư nhìn xem hắn trông như thế nào, bây giờ thứ nàng chú ý tới chính là kia tối om họng súng đặt ngay trên trán của nàng.

“Haha… Chào đằng đó.”

Cười nhẹ một tiếng, Anh Kiệt thân mình run lên từ từ lùi ra sau.

Nhưng rồi, nàng liền cảm thấy chân mình giống như dẫm phải cái gì đó, thật nhanh quay đầu lại, đập vào mắt lại là một tên lính khác.

Và nàng đang dẫm lên chân hắn!

‘Ái chà… Đám này tốc độ nhanh vãi lìn.’

“&#%……”

Chưa kịp nghe hiểu đám này nói gì, thì nàng đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy tóc!

“Ahh!”

Cảm nhận cơn đau trên đầu truyền tới, Anh kiệt gào lên.

Không để ý Anh Kiệt tiếng kêu, tên lính đột nhiên tung ra một quyền thật mạnh nhắm vào bụng nàng.

Bộp!

Hộc!!

Theo một quyền đó đánh vào người, Anh Kiệt ngã trên mặt đất, nàng đau đớn ôm lấy bụng.

Tên lính đó giống như cảm thấy vẫn chưa hả dạ, hắn mở miệng nói gì đó.

Mặc dù Anh Kiệt không nghe hiểu hắn nói gì, nhưng từ giọng điệu của hắn thì biết chẳng tốt đẹp gì.

Sau đó tên đó nhấc chân một cước đá vào mặt Anh Kiệt.

Bộp!!

……………

Thấy thiếu nữ đã bất tỉnh sau một cước đó, tên linh ánh mắt nhìn thiếu nữ như xem súc vật lạnh nhạt, là một thứ gì đó kinh tởm vậy, tên lính xoay đầu nhìn đồng bọn nói.

“Mang ‘thứ này’ đi…và chắc chắn không có lần sau.”

“Vâng!”

Đứng bên cạnh hai tên lính nghe vậy đáp, sau đó chúng vội vã chạy tới bên cạnh thiếu nữ chuẩn bị mang nàng đi.

“Ahhh lạnh!!”

Còn chưa kịp mang thiếu nữ đi, khoảnh khắc đôi tay trần của chúng nắm lấy thân thể của nàng, một cảm giác lạnh bất thường truyền tới làm chúng giật mình theo bản năng buông tay.

“Sao vậy?”

Nghe thấy tiếng của hai tên lính, vốn đang định rời đi tên kia quay đầu hỏi.

“Thưa ngài! Cơ thể của nữ nhân này…nó lạnh…lạnh như xác chết vậy.”

Hai tên lính đứng nghiêm, kể lại cảm giác của mình lại cho tên đó.

Nghe vậy hắn nhăn mày nhìn nằm dưới tuyết thiếu nữ một chút rồi hắn nói.

“Có lẽ là do không mặc áo lạnh nên cơ thể mới lạnh vậy thôi…các người mang theo găng tay rồi mang nó đi.”

Nói xong hắn xoay đầu rời đi.

Sau khi hắn rời đi, hai tên lính im lặng nhìn nhau rồi cúi đầu có chút do dự nhìn nằm dưới tuyết thiếu nữ.

………………

Tại một nơi không gian bốn phương tám hướng đều tối đen như mực, nơi được gọi là không gian tinh thần.

Ngay tại trung tâm của không gian, Anh Kiệt đã khôi phục lại hình dạng nam nhân của mình và trên thân hắn đang mặc trang phục tử thần.

Hắn lúc này đang thông qua một tấm giống như hình chiếu tấm kính nhìn ở bên ngoài hai tên lình hai bên nắm hai bên tay kéo lấy thân thể của hắn và cecilia như kéo một túi rác.

Khiến cho chân và đầu gối của hắn (nàng) trầy rách cả da, miệng vết thương không ngừng chảy ra máu trộn lẫn với một ít đá cùng cỏ trên đường đi.

“…”

Dù không nói lời nào, nhưng Anh Kiệt hắn bây giờ đang cực kỳ cực kỳ phẫn nộ, cái trán của hắn theo sự phẫn nộ của hắn nổi đầy gân xanh.

“Thế… Cô còn muốn trốn đến bao giờ hả…

…Cecilia?”

Im lặng ghi nhớ sỉ nhục này trong lòng, hắn quay đầu nhìn vào bên trong không gian đen như mực nói.

Song, đối mặt với câu hỏi của Anh Kiệt, ở thật sâu thật sâu bên trong không gian tinh thần, nơi Anh Kiệt không thể nào dễ dàng tìm thấy.

Đã khôi phục diện mạo Cecilia không đáp lời.

Nàng chỉ ngồi đó, ngồi cuộn người ôm gối ở đó.

Nàng đang sợ hãi.

Sợ hãi trước những thứ đó, trước hiện thực, trước nơi đã mang tới cho nàng tuyệt vọng, đau khổ.

Nơi… đã đẩy nàng phải lựa chọn cái chết để giải thoát.

“…”

Thấy nữ nhân đó không đáp lại, Anh Kiệt thất vọng lắc đầu.

“Cô biết không … đã có một nhà triết học nói thế này…”

‘Bạn có thể trốn tránh hiện thực, nhưng bạn không thể trốn tránh hậu quả của việc trốn tránh hiện thực.’

“Bất kể cô có thích nó hay không … nếu cô mà chỉ biết trốn tránh… thì chăng có gì sẽ thay đổi cả…”

“Không một thứ gì… sẽ thay đổi….”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về hình chiếu tiếp tục quan sát thế giới bên ngoài.

Nghe những lời nói đó của Anh Kiệt, Cecilia ngẩn đầu, nàng do dự, tự hỏi nhìn về hướng của hắn.

“Vì sao?”

Anh Kiệt không quay người lại, hắn im lặng một lúc rồi hắn nặng nề nói.

“Bởi vì … tôi hiểu điều đó hơn ai hết.”

“…”

Nghe xong, Cecilia nàng run run nói.

“Làm ơn…giúp tôi.”

“Tất nhiên…đó là sứ mệnh của tôi.”

.........................................

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay thì hãy cho một LiKe, Yêu Thích Hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì hãy comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Cảm ơn mọi người, Love You All

Ps. Tác là người rất thích đọc comment chê thích gì cũng được tác sẽ đọc hết để tác có thể tiếp thu ý kiến của mọi người.