Chương 3: Trong Bóng Tối Lời Cầu Cứu 1

‘Mình…đã ngủ bao lâu?’

"Bây giờ là lúc nào?"

Anh Kiệt cảm thấy giống như hắn đã trả một giấc ngủ rất dài, rất là dài. Chịu đựng cơ đau đầu truyền tới, Anh Kiệt mệt mỏi ngồi dậy.

‘Hmmm~ Nơi này…là nơi nào?’

Đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, lộ ra không hợp tuổi tác sự mỏi mệt, hai mắt đảo qua nhìn lại, tiến vào mắt hắn không phải hắn ấn tượng trần nhà hay khung cảnh trắng xóa mà hắn biết.

Thứ hắn bây giờ hắn nhìn thấy là một nơi tăm tối, nơi bóng tối trải dài ra vô biên vô tận không có một tia sáng.

Và ẩn núp thật sâu, thật sâu bên trong nơi bóng tối đó.

Anh kiệt trong mơ hồ cảm nhận được trong đó tràn ngập vô cùng vô tận những cảm xúc của tuyệt vọng, của sự đau khổ và bất lực.

Những cảm xúc đấy tiêu cực đến mức nó cho khiến người dù chỉ cảm nhận một chút thôi cũng không cách nào giữ được chính mình mà trở nên điên loạn.

Song, Anh kiệt không hiểu sao, đâu đó…đâu đó ở sâu bên trong những cảm xúc tiêu cực đó…hắn nghe thấy có ai đó đang cầu cứu…tìm kiếm sự trợ giúp của hắn.

[Phải tới đó]

Bất chấp tại nơi chứa đầy sự tuyệt vọng, đau khổ, bất chấp tiếng cầu cứu đó có thể là ảo giác, Anh Kiệt không hiểu sao cảm thấy hắn nhất định phải tiến vào đó, tiến thẳng vào sâu bên trong đó, tiến vào cái bóng tối vô biên vô tận đó, nơi tràn ngập sự tuyệt vọng đó, đáp lời cầu cứu kia.

Nghĩ vậy Anh Kiệt không một chút nào do dự đứng dậy bước đi tiến thẳng vào bên trong, mặc cho bóng tối như một cánh tay khổng lồ vô hình nuốt chửng lấy hắn.

Hự----!!

Khi tiến vào nên trong, thứ đầu tiên Anh Kiệt hắn cảm nhận là một cảm giác khó thở vô lực đến một cách kỳ lạ.

Thật quái lạ, Anh Kiệt rõ ràng cảm nhận được cơ thể của hắn đang hoạt động rất bình thường, không có bị thương, lá phổi hít vào thở ra vẫn rất tự nhiên.

Nhưng tại sao, tại sao, hắn lại cảm thấy miệng của hắn, mũi của hắn, phổi của hắn nó trở nên thật nặng nề, thật sự rất đau đớn, nó rất đau, đau đến mức như thể có ai đó dùng vô số không thể đếm hết thanh kiếm đâm xuyên vào phổi của hắn, cơ thể của hắn và từng chút từng chút xé nó ra thành từng mảnh nhỏ vậy.

Ngay lúc Anh Kiệt không biết phải làm sao với cảm giác kỳ lạ này thì bỗng nhiên cảm giác đau đớn đó đã biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại ở đó vậy.

‘Chuyện gì vậy?’

Không rõ ràng nhìn lòng bàn tay của mình, hắn trong lòng cảm thấy có một thứ gì đó rất lạ lẫm đang chảy ở trong cơ thể hắn và trực giác nói với hắn nguyên nhân thứ cảm giác kỳ lạ kia biến mất là do thứ trong người hắn làm.

Mặc dù không rõ là thứ gì đang ở trong người hắn và nó cũng khiến rất lo lắng khi có một thứ rất lạ lẫm như nó đang chảy trong người.

Nhưng thật lạ làm sao, mặc dù nó rất lạ lắm nhưng hắn một phần nào đó lại cảm thấy nó lại thật quen thuộc.

Giống như thể… thứ này…như thể là một phần của hắn vậy.

‘kỳ quái.’

Tạm thời không rõ thứ này là gì, nhưng hắn biết nó sẽ không làm hại hắn, ít nhất là hiện tại sẽ không hại hắn.

Nghĩ vậy, hắn tiếp tục bước đi.

Và khi hắn càng tiến vào sâu hơn bên trong, thì cái cảm giác tuyệt vọng đó trở nên nhiều hơn.

Từng bước, từng bước, sâu hơn và sâu hơn nữa.

Cho đến khi hắn tiến vào sâu tới mức, những cảm xúc tuyệt vọng đó dần dần dần dần trở nên ngưng thật hơn.

Ngưng thật tới mức, chúng… từ những thứ ‘vô hình’ dần trở thành những thứ ‘hữu hình’.

Rầm!

Theo tiếng động thật lớn truyền tới, Anh kiệt dừng bước, hắn ngước đầu lên nhìn đã tạo ra động tĩnh lớn đó quái vật.

“…”

Hắn im lặng không một lời nào chỉ lẳng lặng đứng nhìn chặn đường của hắn hình dạng cực đáng sợ bóng ma khổng lồ.

Trong mắt hắn thân hình của nó rất to lớn, nó to ít nhất bằng một tòa nhà ba tầng.

Hơn nữa, nó không những to mà vẻ ngoài của nó cũng đáng sợ không kém.

Bóng ma thân mặc áo choàng đen rách nát che chắn toàn thân, khuôn mặt vặn vẹo đen như mực không có đôi mắt, làn da nhăn nheo như xác chết, trên người tản ra một loại khí đen đặc biệt khiến người ta cảm thấy bất lực, sợ hãi, và điên loạn.

Song, bất chấp khi xưa nếu Anh Kiệt hắn mà nhìn thấy thứ này tuyệt đối sẽ hoảng sợ bỏ chạy như bao người khác.

Nhưng Anh Kiệt hắn trong lòng bây giờ không hiểu sao rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức dị thường, hắn hai mắt vô cảm nhìn bóng ma cản đường trước mắt.

Đối diện với bóng ma đáng sợ trước mắt, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn bây giờ là không phải nghĩ làm sao để chạy trốn khỏi nó.

Thứ hắn nghĩ trong đầu bây giờ là nó thật chướng mắt làm sao và nó đang cản trở đường đi của hắn, hắn muốn nó cút ra một bên.

“Tránh ra.”

Một tiếng nhẹ nhàng từ trong miệng hắn thốt lên, một câu đó của hắn nó nghe thật nhẹ nhàng làm sao.

Nhẹ tới mức phải nói là vô lực, hoàn toàn không chút gì gọi là uy hϊếp cảm giác và cái câu nói đó của hắn tuyệt đối đối với một sinh vật hùng mạnh trước mắt như bóng ma nó là một sự xúc phạm không hơn không kém, khiến cho bóng ma khổng lồ phẫn nộ là điều có thể.

“…”

Nhưng lạ làm sao, vốn theo dự đoán phẫn nộ lại không hề xuất hiện, bóng ma thế mà chỉ im lặng nhìn Anh Kiệt.

Sau đó nó theo đúng lời của Anh Kiệt từ từ di chuyển cơ thể khổng lồ của mình tránh ra một bên cho hắn.

Anh Kiệt không nói nhiều lời, tiếp tục tiến tới phía trước.

GROOOAAA-----!!

Song, tại anh kiệt vừa ngang qua người bóng ma, nó bỗng có dị động, theo nó gầm lên một tiếng toàn thân nó biến thành một làn khói màu đen như mực bay về phía Anh Kiệt.

Không biết là do bóng ma ra tay quá nhanh hay là do Anh Kiệt không có đề phòng từ trước, ngay khi bóng ma ra tay hắn không chút nào phản ứng vẫn tiếp tục tiến tới.

Và ngay khi làn khói màu đen bay tới, vốn cho là đòn tấn công không hề xuất hiện mà thay vào đó, làn khói đen ngay tại thời điểm chạm vào người Anh Kiệt thì bỗng nhiên đổi hướng, xoay vòng vòng bao phủ lấy xung quanh người Anh Kiệt.

Anh Kiệt vô cảm liếc nhìn bao vây hắn khói đen một chút, sau đó hắn không chút gọi là sợ hãi, bước ra một bước tiến thẳng về phía trước.

Vù!

Theo Anh Kiệt bước ra khỏi làn khói, vốn bao phủ hắn làn khói cũng biến mất.

Song, không kết thúc tại đó, sau khi bước ra ngoài vẻ ngoài của Anh Kiệt đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn bộ áo thường phục mà Anh Kiệt mặc trên người sau khi chết đã biến mất, thay vào đó là một bộ áo da bám sát người, bên ngoài là áo khoác da ngắn tới eo cùng cổ tay áo dài có tông màu trắng đen với sau lưng áo là biểu tượng hình sao 5 cánh ngược màu trắng, đôi tay mang lên một đôi găng da tay hở ngón đen cùng quần jean đen với quấn quanh ở bên eo vạc áo màu đen bay phấp phới theo gió và một đôi giày ủng da màu đen Martin phong cách.

Cuối cùng ở bên ngoài là che kín toàn thân từ cổ xuống tới chân có áo choàng đen với màu trắng ẩn ẩn như ngọn lửa như khói ở trên áo.

Không chỉ quần áo mà đến dáng vẻ ngoài của hắn cũng đã thay đổi, phần tóc ngắn đen sau gáy nay giờ mọc dài hơn tới cổ, mái tóc mọc dài hơn được vuốt ngược ra sau kết hợp chung với một phần nhỏ phần tóc dài sau đầu buộc lại với nhau và được cố định bởi một sợi dây gân tạo thành ra một búi tóc.

Đôi mắt đen pha trộn chút màu nâu nay đã biến thành một cách phi lý màu đen mực, đen tối đến mức không chút tia sáng nào ở trong đó như là một cái hố đen sâu không thấy đáy, một cái hố đen vô tận hút hết tất cả vào bên trong, cùng với không nào diễn tả được sự lạnh lẽo ở bên trong đôi mắt.

Giống như thể cặp mắt đó đang nhìn người chết vậy khiến người không tài nào dám nhìn thẳng vào mắt đen đó của hắn.

Phần cổ quấn quanh những ký tự cổ kỳ lạ tạo thành một hình vòng cổ, khuôn mặt mang theo một cái mặt nạ có hình dạng là miệng của cái đầu lâu theo phong cách CyperPunk che chắn đi từ phần mũi trở xuống của khuôn mặt chỉ để duy nhất lộ trơn bóng cái trán cùng với đen như mực đôi mắt.

Và không riêng vẽ bề ngoài, mà cơ thể của hắn, đang trải qua từng đợt từng đợt như sóng thần cuồn cuộn, tẩy kinh phạt tủy biến đổi.

Đầu hắn dần truyền tới không hề biết tri thức, song, hắn lại đối với nó không tí gì lạ lẫm, giống như thể đây vốn là tri thức của hắn vậy, hoàn toàn thấu hiểu từng câu từng chữ ở trong đó.

Và cơ thể của hắn…

[Chú Ý, Tử Linh tên Anh Kiệt đã có được sự thuần phục của ‘Đại Tuyệt Linh’, nguyện trở thành bề tôi của mình, Đạt được thủ vệ linh ‘Đại Tuyệt Linh’ Nhất Tinh (Tiến Hóa)]

[Chú Ý, Tử Linh tên Anh Kiệt, được một trong các Giới Chủ Tử Thần phù hộ và ban cho danh hiệu ‘Tử Thần Tập Sự’.]

[Chú Ý, Thông qua danh hiệu ‘Tử Thần Tập Sự’, Tử Linh Anh Kiệt nhận được Set trang bị và Kỹ năng của Tử Thần]

[Đạt được ‘Tử Thần Chiến Phục’ Nhị Tinh (Phong Ấn)]

[Đạt được ‘Tử Thần Tri Thức’ Nhị Tinh]

[Đạt được ‘Tử Thần Thần Binh’ Nhị Tinh (Phong Ấn)]

[Đạt được ‘Thần Lực Cơ Bản’ Nhất Tinh (Thăng Cấp)]

[Đạt được ‘Thần Lực Vận Dụng’ Nhất Tinh (Thăng Cấp)]

[Đạt được ‘Thần Lực Bạo Phát’ Nhất Tinh (Thăng Cấp)]

[Đạt được ‘Tử Thần Chi Đồng’ Nhất Tinh (Phong Ấn)]

[Đạt được ‘Bất Tử Thuộc Tính’ Nhất Tinh (Thăng Cấp)]

[Đạt được ‘Thần Tính’ Nhất Tinh (Thăng Cấp)]

[Đạt được ‘Phản Nhân Quả’ Nhất Tinh (Thăng Cấp)]

[Chú ý, thông qua danh hiệu ‘Tử Thần Tập Sự’, ‘Tử Thần Tri Thức’ và ‘Tử Thần Thần Binh’ và ‘Thần Lực Cơ Bản’ Tử Linh tên Anh Kiệt đạt đủ điều kiện tiến hóa.]

[Chú Ý, Tử Linh tên Anh Kiệt, Chủng Tộc: Vong Linh Không Tinh (Tiến Hóa), tiến hóa thành tộc: Lich King (Vong Linh Vương) Nhị Tinh (Tiến Hóa)]

[Chú ý, Thông qua Chủng Tộc: Lich King (Vong Linh Vương), Vong Linh Vương Anh Kiệt đạt được ‘Vong Linh Ma Thuật’ Nhị Tinh (Thăng Cấp).]

[Chú ý, nhờ vào đặc tính của Set trang bị và Kỹ năng của Tử Thần kết hợp với đặc tính của chủng tộc Vong Linh Vương, đạt được biến dị trở thành ‘Oán Linh Tử Thần’ Nhị Tinh (Phong Ấn)]

[Chú Ý, Thông qua ‘Oán Linh Tử Thần’, ‘Bất Tử Thuộc Tính’ tăng cấp từ Nhất Tinh trở thành Nhị Tinh (Thăng Cấp)]

[Chú Ý, ‘Đại Tuyệt Linh’ dưới sự ảnh hưởng của ‘Oán Linh Tử Thần’, ‘Đại Tuyệt Linh’ đạt được biến dị trở thành ‘Tử Vệ Linh’ Nhi Tinh (Tiến Hóa)]

Sau khi những đoạn thông tin biến mất, một giọng nói quái lạ bỗng nhiên truyền vào trong đầu hắn.

Nhưng chẳng biết tại sao, Anh Kiệt cũng không để ý tới nó, như thể đối với hắn mà nói nó không đáng để quan tâm vậy.

Chẳng rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Anh Kiệt sau khi ký khế ước với tử thần.

Nhưng có thể chắc chắn rằng đã có điều gì đó trong Anh Kiệt đã thay đổi, nhưng nó là tốt hay là xấu thì vẫn chưa thể biết được.

Vì bây giờ Anh Kiệt hắn lúc này đây.

Ngoại trừ tiếng kêu cứu nhỏ bé kia nhỏ bé tới tới mức như thể không tồn tại kia, thì hắn đã không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, đến mức cả bản thân hắn trở nên như thế nào, hắn cũng đã không quan tâm.

Nếu bây giờ hỏi Anh Kiệt hắn tại sao lại như thế để ý âm thanh đó tới vậy, thì hắn chỉ có thể mơ hồ trả lời như thế này.

[Ta chỉ cảm thấy ta… cần phải đáp lại lời cầu cứu đó…nếu không … ta có lẽ sẽ mất điều gì đó rất quan trọng.] kiểu như vậy đó.

Híc! Híc! Làm ơn… Híc! Làm ơn…ai đó..ai đó làm ơn…giúp tôi…cứu tôi với…Híc…làm ơn.

Lắng nghe phía trước truyền tới nghẹn ngào cầu cứu âm thanh, Anh Kiệt bước chân bất tri giác nhanh hơn một chút.

Khi tới gần, Anh Kiệt nhìn thấy một từ tuyệt vọng hình thành bóng đen nhỏ bé đang nằm dưới đất khóc.

[Yếu]

Đây là ấn tượng đầu tiên mà bóng đen đó mang lại cho Anh Kiệt.

Phải nói sao nhỉ?

Nếu so với tất cả các bóng đen khác mà hắn gặp được trên trên đường đi, thì cái bóng đen này.

Hay còn gọi là Tuyệt Linh (Tuyệt của Tuyệt Vọng, Linh của Linh Hồn) thì nó quá nhỏ và quá yếu, thậm chí còn yếu hơn cả vừa mới sinh Tuyệt Linh gấp 3 lần.

Thân hình gầy gầy nhỏ bé, nó quá gầy, gầy tới mức nó không khác gì người bị bỏ đói cả tháng vậy gầy gò.

‘Giống như con Tuyệt Linh này chưa từng được ‘ăn’ vậy.’

Mang theo chút kỳ lạ làm sao mình biết được những thứ này, Anh Kiệt đành xem như đây là do cái thứ gọi là ‘Tử Thần Tri Thức’ trong đầu hắn mà tên Tử Thần kia truyền cho tri thức vậy, Anh Kiệt lắc đầu tiền lên phía trước tiếp cận nhỏ bé Tuyệt Linh kia.

Bịch Bịch.

Nghe thấy tiếng bước chân tiếp cận, Tiểu Tuyệt Linh lo sợ sợ hãi ngẩn ngẩn đầu.

Và khi nó nhìn lên đập vào mắt nó, là một thân hình khổng lồ cao cả hàng chục mét toàn thân bảo phủ toàn thân bằng một cái áo choàng đen cùng khói đen.

Bên trong khói đen là ẩn chứa vô số như ẩn như hiện bóng đen hình người đang đau đớn gào thét với cái đầu là một cái nhìn giống như cười nhưng không phải là đang cười cái đầu lâu.

Cùng với trên người tản ra nồng nặc tới mức khiến vạn vật không cách hô hấp tử vong khí tức.

‘Tử…Tử…Tử….Tử Thần ---!!!!’

Thân là một Tuyệt Linh vừa nhìn thấy hình dáng của thực thể này một khắc, nó liền lập tức nhận ra đứng trước mặt nó là kẻ nào.

Sợ hãi không nói lên lời nhìn trước mắt vị chúa tể to lớn, mang theo kính sợ chi tâm, nó run rẩy ngước nhìn như có thể nhìn xuyên thấu qua linh hồn của nó đen tối và trống rỗng hốc mắt.

Đối diện như thế đáng sợ tồn tại, Tuyệt Linh không biết phải làm sao cho phải, nó chỉ còn cách có thể ngơ ngát ngước nhìn mà thôi.

[Là ngươi sao? chính ngươi là thứ đã kêu gọi ta?]

Nhìn nhỏ tiểu Tuyệt Linh như thế ngơ ngác nhìn hắn, Anh Kiệt trong lòng im lặng suy nghĩ.

[To Be Continued]

.........................................

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay thì hãy cho một LiKe, Yêu Thích Hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì hãy comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Cảm ơn mọi người, Love You All

Ps. Tác là người rất thích đọc comment chê thích gì cũng được tác sẽ đọc hết để tác có thể tiếp thu ý kiến của mọi người.