Chương 14: Sẵn Sàng Chiến Đấu 1

Anh Kiệt ngồi tựa lưng vào tường, nàng tay trái cầm cuốn sách.

Không nhanh không chậm mở ra trang giữa của cuốn sách, sau đó nàng tâm thần tập trung bắt đầu thông qua tinh thần giao tiếp nói chuyện với Tot.

‘Tot. ngươi có đó không?’

[Sẵn sàng nhận lệnh, Sir.]

Nàng vừa dứt lời, Tot ngay lập tức sử dụng từng dòng chữ mực đen xuất hiện trên trang giấy trắng để đáp lại câu hỏi của Anh Kiệt.

‘Thần lực của ta làm sao hồi phục được vậy?’

[Sir (Thưa ngài), có hai cách để ngài hồi phục thần lực.]

[Cách thứ nhất là hấp thu ẩn chứa trong thiên địa Thần Lực, nhưng đáng tiếc thế giới này trình độ thực lực chỉ đạt ở mức Đại Cấp 1, nó quá yếu để có thể sản sinh thần lực.]

[Cách thứ hai là dựa vào thiên bẩm Tử Thần của ngài, hấp thu thế giới người hoặc sinh vật sống sau khi chết mang tới Tử Vong Khí.]

‘Theo cách nói của ngươi thì việc ta hồi phục được một chút thần lực… là do trong vô tình ta đã hấp thu từ đau đó xuất hiện Tử Vong Khí?’

[Đúng vậy.]

‘Như vậy thì… một chút Tử Vong Khí này là tới từ đâu?...’

Nghe vậy Anh Kiệt vuốt cằm, hắn nhanh chóng tiến hành tự hỏi.

‘Hmm? Khoan đã.’

‘ ‘người hoặc sinh vật sống sau khi chết’? Đừng nói là.’

Sau đó Anh Kiệt chợt nhận ra điều gì đó, nàng vội vã quay đầu nhìn qua phía cánh cửa, đôi mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía phương hướng của thị trấn.

[Đúng vậy. Sir, Tử Vong Khí mà ngài hấp thu là xuất phát từ nơi đó.]

“…”

Nghe Tot nói vậy Anh Kiệt trầm mặc.

Ngay lúc này, một âm thanh..không phải nói là vô số âm thanh.

Nó từ phương hướng của Thị Trấn vang lên, mang theo vô số kinh khủng lệ khí, vô số sự oán ức không cam lòng, không phục của hàng trăm hàng ngàn người đã chết tập hợp lại.

Cùng một lúc như vũ bão xông tới, thật nhanh tiến thẳng vào tai của Anh Kiệt.

‘KYAAAA!!! Không!!!!’

‘Cứu tôi!!’

‘Làm gϊếŧ tôi đi!’

‘Mẹ ơi!’

‘Quân gϊếŧ ngươi!!!’

‘GRAOOO!!!’

Nó tới thật quá đột nhiên, Anh Kiệt không kịp đề phòng, nàng đau đớn chặn lỗ tai của mình lại.

Nhưng đáng tiếc bất kể nàng có ngăn chặn hay vùng vẫy như thế nào thì những âm thanh thảm thiết đó đều không để sót một tí nào chạy thẳng vào tai nàng.

Chịu không nổi như thế đáng sợ chói tai tiếng kêu, Anh Kiệt nằm cuộn tròn trên giường, nàng toàn thân run rẩy vì cơn đau đớn mà những âm thanh đó mang tới.

Không vì đau đớn vì thể xác mà vì đau đớn về tinh thần.

Ngay lúc ở Anh kiệt sắp không chịu được nổi nửa và muốn phát điên vì những âm thanh này thì Tot lúc này không cánh mà bay bay thẳng tới bên cạnh Anh Kiệt, sau đó nó toàn thân phát ra một luồng ánh sáng chiếu vào người Anh Kiệt.

Theo ánh sáng đó xuất hiện những tiếng kêu đáng sợ đó cũng dần tan biến.

Nhưng ở trước khi nó hoàn toàn biến mất, một âm thanh non nớt của một hài tử vang lên trong đầu Anh Kiệt.

[Làm ơn … cứu chúng tôi.]

Hô Hô Hô Hô

Nằm ở trên giường, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh Anh Kiệt mệt mỏi thở dốc.

‘Cái âm thanh đó…’

Không biết có phải là do thân phận Tử Thần của nàng hay không.

Nhưng Anh Kiệt, nàng, có thể ở bên trong những tiếng gào thét hỗn loạn đó cảm nhận được …

Đến từ tận xương tủy nỗi hận thù.

Nỗi đau đớn.

Thống khổ.

Phẫn nộ.

Cơn oán hận, oán ức của họ.

Và…Sự cầu xin của họ.

Đúng vậy, Họ đang cầu cứu.



Van xin Anh Kiệt, van xin thân là sự tồn tại của cái chết nàng, van xin nàng mang lại sự công bằng cho họ.

Cứu rỗi lấy linh hồn của họ.

‘Đậu Xanh Rau Má. Nếu ngày nào cũng như thế này, không sớm thì muộn mình sẽ điên mất.’

Anh Kiệt đau đầu vuốt ve cái trán, một lúc sau nàng từ từ nhắm mắt lại.

Khi mà nàng một lần nữa mở mắt, không gian xung quanh thay đổi, hắn lập tức trở lại không gian tinh thần của mình.

“Cecil… Cecilia Stones.”

Anh Kiệt hai mắt vô cảm đảo qua đảo lại quan sát không gian tinh thần, hắn mở miệng nhẹ nhàng gọi lấy tên của Cecilia.

“…”

Ngồi trong không gian tinh thần Cecilia, không trả lời, cúi đầu úp mặt vào đầu gối giống như đang trốn tránh không muốn nghe thấy Anh Kiệt.

“Cô biết ta tại sao tới đây…Ra đây.”

“Ngay bây giờ.”

Anh Kiệt hắn chậm rãi nói, hắn nói rất nhẹ nhàng, rất từ tốn.

Nhưng nếu bây giờ nhìn vào con mắt của hắn bây giờ thì liền biết tâm trạng của hắn bây giờ rất là không được tốt.

“…”

Nghe thấy lời của Anh Kiệt cũng như ẩn ẩn đâu đó sự tức giận trong đó, Cecilia nàng lúc này càng thêm im lặng.

Vì nàng lúc này không biết làm sao phải đối mặt với Anh Kiệt. Nhất là khi hắn đang trong tình trạng không ổn định.

Nhìn Cecilia không trả lời, Anh Kiệt nhăn mày, hắn nói.

“Được thôi. Cô có thể ở đó, Không cần phải đi ra.”

“Nhưng ta muốn biết.”

“Rốt cuộc là chuyện gì? Cô đang giấu ta điều gì?”

“Ta cần câu trả lời.”

Cecilia vẫn không trả lời, nàng đang sợ, nàng sợ Anh Kiệt sau khi biết tất cả, biết nàng đã không…không còn ‘trong sạch’, sợ hắn sau khi biết điều nàng đã bị vô số kẻ ‘sử dụng’ vô số đêm thì sẽ không thích nàng nữa.

Sợ hắn biết nàng chỉ vì cái nhìn của hắn về nàng mà đã không nói cho hắn biết chuyện đã sắp sửa xảy ra, để mặc cho bạn bè nàng một lần nửa chịu đựng số phận đau đớn đó mà trở nên chán ghét nàng.

Nàng không muốn.

Nàng muốn không điều đó xảy ra, nàng không muốn hắn ghét nàng.

Nàng thật sự … thật sự không muốn.

“Cecil …Haizz---!”

Thấy Cecilia vẫn không có ý định trả lời hắn, Anh Kiệt thở dài.

Sau đó, trải qua một hồi suy nghĩ, Anh Kiệt nói.

“Cecilia, nghe này, ta thực sự không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô trong đời trước.”

“Nhưng lần này. Nó thì khác.”

“Nỗi sợ hãi của cô… ở đây, vào lúc này đây…nó vẫn và chưa từng xảy ra.”

“Bạn bè của cô, mẹ của cô, cha của cô. Họ vẫn còn đây. họ đang ở đây. Bên cạnh cô.”

“Cecilia. Cô còn nhớ cái lúc đó không? Lúc ở Hắc Giới. Nơi mà ta tìm thấy cô.”

“Lúc đó ta đã hứa với cô…là sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện của cô.”

“Vì vậy hay tin tưởng ta. bất kể là cô bị như thế nào. Thành ra như thế nào. Đã trải qua những gì đi nữa thì Ta không quan tâm.”

“Đơn giản là vì ta sẽ không phản bội cô. Ta sẽ giúp cô.”

“Nhưng ta không thể giúp được cô, nếu như cô không tin tưởng và hợp tác với ta.”

Sau khi nghe xong những lời của Anh Kiệt, Cecilia yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn về phía Anh Kiệt.

Một lúc sau, giống như đã suy nghĩ kỹ càng nàng chậm rãi đứng dậy, từ từ rời khỏi nơi này xuyên qua nơi luôn che giấu nàng bóng đen tiến lại gần Anh Kiệt, nàng nói.

“Có thật không?”

Thấy Cecilia cuối cùng cũng ra ngoài, Anh Kiệt nhếch miệng cười, rồi hắn nói.

“Hừ! phải nói không hổ là cô Cecilia …Vừa mở miệng là hỏi một câu hỏi ngu ngốc.”

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

“Tên khốn nạn!”

Bị Anh Kiệt nói như thế, vốn đang rất cảm động từ lời nói của hắn Cecilia lập tức nổi đóa, làm cho nàng vô tình cảm thấy Anh Kiệt giống như thể một tên tra nam đi lừa gạt tình cảm của mình vậy.

“Trả lại cảm xúc của ta đây!!!”

Thế là nàng không chút do dự phóng người lao tới tung ra một quyền nhắm vào mặt Anh Kiệt.



Như thể biết Cecilia sẽ làm vậy, Anh Kiệt lách người tránh sang một bên thành công tránh thoát được một quyền của Cecilia, sau đó hắn nói.

“Ta chờ cô ở bên ngoài.”

Không để Cecilia có cơ hội tung thêm một quyền, hắn thân hình lập tức biến mất trong không gian tinh thần, để lại vừa giận vừa thấy buồn cười Cecilia.

“Hahaha.. anh đúng thật là…”

“Một tên chết tiệt mà.”

Khuôn mặt đẹp nhẹ nhàng nở một nụ cười trên môi, Cecilia ôn nhu nói.

…………………………

Ở thế giới hiện thực. Lúc này linh hồn đã quay lại cơ thể Anh Kiệt, nàng nằm ở trên giường sử dụng tinh thần giao tiếp tiến hành nói chuyện với đang ở trong Không Gian Tinh Thần Cecilia.

[…là vậy sao.]

Một lúc sau, sau khi lắng nghe hết đầu đuôi câu chuyện Cecilia, Anh Kiệt nàng chậm rãi nói.

Mặc dù trong giọng của hắn không nghe ra cái gì, khiến cho người ta nghĩ hắn là một kẻ vô cảm không cảm thấy gì sau khi nghe xong câu chuyện như vậy thương thiên hại lý, trời đất bất dung.

Nhưng nếu bây giờ ta nhìn kỹ vào khuôn mặt đẹp của nàng ta lúc này, thì ta có thể thấy được đang nổi đầy khắp nơi gân xanh, và thỉnh thoảng run rẩy một chút cơ thể cùng với lạnh lẽo như vạn năm hàn băng ánh mắt.

Thì ta biết Anh Kiệt lúc này đây đang rất phẫn nộ.

Nàng hận không thể ngay lúc này tìm tới bọn chúng gϊếŧ sạch hết tất cả và mang linh hồn chúng ngày ngày tra tấn.

Nhưng nàng biết. Vẫn chưa được, chưa tới thời điểm.

Vì nàng biết chỉ với chút ít thần lực có trong người bây giờ, thì hắn không có cách nào gϊếŧ sạch hết nguyên cả một binh đoàn gần 50 người với trang bị đầy đủ lính đánh thuê được.

Tất nhiên. Đối với Anh Kiệt dù có hay là không có thần lực đi nữa. Thì đám lính này cũng không thể nào gϊếŧ được nàng.

Nếu nàng quyết tâm bỏ chạy thì không ai trên đời này có thể giữ lại được nàng.

Nguyên nhân khiến nàng phải kiên nhẫn chờ đợi là vì nàng còn một điều cần lo lắng là một khi trận chiến giữa nàng và chúng bắt đầu thì mẹ của Cecilia là Shana và đám cô gái ở đây sẽ bị liên lụy.

Đám cô gái thì không nói, riêng Shana lỡ như mà gặp chuyện không may, thì mọi thứ coi như chấm dứt.

Nhiệm vụ thất bại, hắn bị cưỡng chế mang trở về Địa ngục.

‘ít nhất là trước trận chiến.. phải đảm bảo sự an toàn của Stones phu nhân và đám cô nàng trước.’

‘Sau đó…thì chỉ còn mình và chúng.’

Nghĩ vậy Anh kiệt híp mắt nàng lập tức liên lạc trong người Cecilia.

[Cecilia, còn bao lâu nửa là bọn chúng sẽ ra tay với cô và đám cô nàng này.]

[hmmm…chắc là…Hai ngày nữa đi?]

Trong Không Gian Tinh Thần Cecilia không chắc chắn lắm trả lời.

Nàng nói như vậy là vì chính nàng không nhớ rõ lắm thời gian ác mộng xảy ra là lúc nào.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ là nó sẽ xảy ra đâu đó trong khoảng thời gian này tôi.

Và đồng thời đó nàng trong lòng đâu đó có chút nhẹ nhõm và vui vẻ vì Anh Kiệt hắn không có chán ghét nàng như nàng nghĩ.

Điều này khiến nàng yên tâm rất nhiều.

‘Hai ngày…sao?’

Khác với Cecilia lúc này suy nghĩ lên trời xuống đất, thì thứ Anh kiệt nàng để ý hơn chính là số thời gian mà Cecilia nói cho hắn.

‘Vậy là mình còn có khoảng chừng hai ngày hoặc ít hơn để chuẩn bị.’

‘Hơn nữa…nếu theo những gì Cecilia kể lại, thì đó cũng là ngày …’

“Grrr.”

Không biết nghĩ tới điều gì, Anh Kiệt mỏi mệt dụi mắt, sau đó hắn vươn tay mở ra đặt bên cạnh Tot.

‘Tot.’

[Kẻ bề tôi sẵn sàng nhận lệnh]

‘Ta muốn hỏi ngươi vài điều’

[Ngài có thể hỏi tôi bất cứ điều gì, Sir]

‘Ta muốn biết…’

[To Be Continued]

.........................................

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay thì hãy cho một LiKe, Yêu Thích Hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì hãy comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Cảm ơn mọi người, Love You All

Ps. Tác là người rất thích đọc comment chê thích gì cũng được tác sẽ đọc hết để tác có thể tiếp thu ý kiến của mọi người.