Chương 12: Một Đêm Khó Ngủ

Thời gian dần dần trôi qua, khi mặt trời lặn dần xuống biển cho tới khi chỉ còn những ráng chiều ở phía đường chân trời.

Nằm ở trên giường của mình, Anh Kiệt trong lòng không ngừng suy tư về cuộc đối thoại sáng sớm hôm này.

………………………

Lúc đó, khi Anh Kiệt nàng không biết nên nói gì với Iluna.

Thì trong lúc này bên cạnh Anh Kiệt một có bộ tóc đỏ nữ sinh hướng nàng đáp lời.

Mái tóc của nàng giống như ngọn lửa mái tóc cuộn đặc biệt bắt mắt.

Ngay cả đôi mắt cũng là màu đỏ, Anh Kiệt nhìn sang nàng thời điểm, nàng ta luôn là phù cái má nhỏ của mình, cau mày, vẻ mặt kiệt ngạo khó thuần bộ dáng, dáng đi đường rất có lực, có chút nam tử khí phái.

“Cecilia ngươi vừa rồi vì cái gì mà chạy ra ngoài? Ngươi biết bên ngoài đám binh lính đó đến cả nữ hài cũng sẽ đánh sao?”

Nàng bực bội chống nạnh nói, giống như đang trách tội ‘Cecilia’ nàng tự mình chạy ra ngoài.

Anh Kiệt thông qua qua ký ức mà hắn có được từ Cecilia, hắn liền biết cô nàng này cũng là một trong những người bạn của Cecilia, Myvis.

Anh Kiệt nói.

“Ta muốn xem bên ngoài là tình huống như thế nào…”

Nhưng lời còn chưa nói xong, liền đã bị nàng ta cắt lời.

“Nói đừng đi ra ngoài, liền thành thật ở lại cũng không được sao?!”

“Nếu như ngươi bị nhiễm bệnh truyền nhiễm, mẹ của ngươi sẽ rất khổ sở đó, có biết không?”

“Và Ta không muốn ngươi gây thêm phiền toái cho ta!”

Nàng lời nói có chút khắc nghiệt, nhưng Anh Kiệt còn cảm thấy đâu đó có một chút sự tức giận bất bình oán giận.

Nhưng nó không nhắm vào hắn, mà có vẻ là ở trong miệng nàng ta nói binh lính.

Cùng với một sự quan tâm lo lắng với nàng, hay nói đúng hơn là với Cecilia.

Sau đó Anh Kiệt bỗng cảm thấy kỳ lạ, trong người nàng, không hiểu sao lại có một loại cảm giác…

Ấm áp?

‘Kỳ lạ … chẳng lẽ là bởi vì Cecilia khi sống rất khuyết thiếu loại này ấm áp sao?’

‘Là đến từ tình bạn ấm áp…hay là…thứ gì khác…?’

Đối mặt với cảm xúc kỳ lạ này, Anh Kiệt không chút hoang mang, hắn bình tĩnh phân tích từ ly từng tí những cảm xúc đó.

Sau đó hắn nhìn Myvis nói.

“Tôi đã hiểu, không có lần sau.”

‘Đây có thật là Cecilia không?’

Nhìn cách ‘Cecilia’ đáp lại như thế khác biệt so với mọi khi, Myvis nhăn mày.

“Coi nào Myvis! Đừng nói như vậy được không?”

“Cecilia cậu ấy không có ý xấu, cậu ấy cũng vì lo lắng cho cô Shana nên mới chạy ra ngoài thôi!”

Lúc này Iluna xuất hiện ở bên cạnh nàng ta lôi kéo Myvis ống tay áo lắc đầu ý bảo nàng ta đừng nói nữa.

Iluna sợ Cecilia sẽ khổ sở, huống chi Myvis lần này thực sự có chút quá lời rồi.

“Hừ! biết vậy là tốt.”

Cecilia lại là chu lên cái miệng nhỏ.

Anh Kiệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Lúc này…… Một cái khác thiếu nữ, thân tản ra một loại quý tộc ưu nhã khí chất, màu vàng dài tới eo tóc dài, màu xanh đôi mắt biểu lộ trí thức quang mang vô tình nghe được cuộc hội thoại các nàng đang nói, nàng ta liền đi tới.

“Những tên đó không phải là quốc gia này chính quy binh lính, chúng là lính đánh thuê.”

“Là thị trưởng của thị trấn này thuê tới để đến đây tiêu diệt những con quái vật đó”

“Bởi vì “chưa xác định” bệnh truyền nhiễm, mà ngày hôm qua trong quá trình tiêu diệt, một vài tên trong đó sơ ý bị quái vật cắn trúng.”

“Lo sợ cái gọi là ‘bệnh truyền nhiễm’ sẽ tạo ra thêm quái vật thông qua vết thương.”

Nàng ta càng nói sắc mặt càng ngày càng lộ ra vẻ khinh thường, nhất là lúc nàng ta nói về ‘bệnh truyền nhiễm’ vẻ xem thường của nàng ta càng thêm rõ ràng.

Mà Anh Kiệt cùng Iluna, Myvis đều giật mình, bọn họ trong lòng rất tò mò muốn biết nàng ta là làm sao mà biết được những thứ này.

“Chúng gϊếŧ chết mấy tên đó lính đánh thuê, quái vật cũng chưa diệt xong, thì đã có người chết, mà mỉa mai làm sao thay vì chết bởi quái vật chúng chết bởi đồng bọn của mình.”

“Vì vậy bọn chúng liền yêu cầu thị trưởng trả thêm tiền, nhưng thị trưởng không trả…”

Thiếu nữ dừng một chút sau đó nói tiếp.

“Cho nên bọn chúng mới sẽ không cho chúng ta hài tử sắc mặt tốt.”

Nghe xong, Anh Kiệt suy tư, nàng nhìn nàng ta nói.

“Nghe giọng điệu của cô… về căn bệnh truyền nhiễm … giống như cô rất xem thường nó vậy… như thể cô biết nó không có khả năng lây nhiễm.”

“Và một cái khác nữa là… từ cái cách nói của cô… về thị trưởng.”

“Cô nói là thị trưởng không trả…thì tôi nghe nó giống như là ông ta đã không có khả năng chi trả nữa rồi.”

Thiếu nữ không phủ định, nàng nhún vai nói.

“Đơn giả là vì tiền của ông ta …đã bị quốc gia này chính phủ đã lấy mất rồi.”

“Tại sao?”



Anh Kiệt hỏi vuốt cằm hỏi.

“Ta không biết.”

Thiếu nữ vừa nói vừa lắc đầu.

“Liệu tôi có thể biết… làm sao cô biết được những thứ này không?”

Anh Kiệt lông mày hơi nhếch lên, nàng tò mò hỏi.

“Đáng tiếc…ta sẽ không nói.”

Đối với câu hỏi này, nàng ta đôi mắt có phần khıêυ khí©h nhìn Anh Kiệt nói.

Nghe vậy, Anh kiệt vuốt cằm tiến hành tự hỏi.

‘Hoặc là cô ta quá cô đơn muốn tìm ai đó để nói chuyện…hoặc là đơn giản là ngứa mồm muốn nói chuyện… Hoặc là cô ta chỉ muốn thể hiện thôi.”

Nghĩ vậy, Anh Kiệt hỏi.

“Tên cô là gì?”

“Morna, Morna Lalisa.”

“Morna…thật đúng là một cái tên… ‘văn nghệ’.”

Nghe vậy Anh Kiệt cười, rồi nàng nói.

“Muốn làm bạn với chúng tôi không?”

Nói xong, Anh Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía đôi mắt như chong chóng xoay tròn hai nữ, cả hai người đều đang rất choáng váng không hiểu được rốt cuộc hai nàng đang nói cái gì.

“…ta sẽ suy nghĩ.”

Do dự nhìn hai nữ một chút Morna mở lời, nói xong xoay người rời đi.

Thiếu nữ sau khi rời đi, Iluna và Myvis mỗi người cũng rời đi.

Anh Kiệt thấy cuộc đối thoại đã kết thúc, cũng không nói gì thêm, nàng nằm xuống cái giường của mình.

………………………

Nhớ tới chuyện sáng hôm nay, Anh Kiệt liền liên lạc với Cecilia.

[Cecilia… Cô ta là ai vậy? trong ký ức của cô đưa tới, thì không có chút thông tin gì về cô ta.]

[Tôi không biết.]

[Cô không biết?]

[Tôi và cô ta lúc còn sống thì chưa từng nói chuyện lần nào cả … Có một lần tôi chủ động đi bắt chuyện với cô ta…những cô cũng không thèm trả lời quay đầu rời đi. Từ đó tôi không tìm tới cô ta nữa.]

[Chưa từng nói chuyện sao…]

Nghe vậy Anh Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.

[Sau đó thì sao?]

[Chuyện sau đó thì tôi không cũng biết nữa … vì vài ngày sau, có một nhóm người lạ mặt xuất hiện mang cô ấy đi lên một chiếc trực thăng, mà cô ấy giống như là quen biết họ cô ấy không phản kháng đi theo chúng …

[Rời đi … nơi này.]

Nói tới đây Cecilia trong lòng có chút ghen tỵ, mơ ước.

So với việc Cecilia mơ ước, ghen tỵ với người khác, thì Anh Kiệt thì nhanh nhạy chú ý điểm không đúng trong lời nói vừa rồi của Cecilia.

‘Lại thêm một thông tin nữa mà mình không biết…’

‘Cecilia…cô rốt cuộc đang giấu tôi điều gì…’

Anh Kiệt im lặng không nói.

[Anh Tử Thần…]

Lúc này Cecilia âm thanh vang lên.

[Có gì sao?]

[Là về cái Khế Ước … tôi có chút không hiểu…]

Nghe tới chuyện Khế Ước, Anh Kiệt không hiểu nhăn mày.

[Không hiểu cái gì?]

[Không phải là anh đã nói là … trong khế ước tôi chỉ có 1 tiếng ở Nhân Giới thôi sao? đã 6 tiếng trôi qua từ lúc chúng ta tới đây rồi…nhưng tôi…]

Không hiểu nhìn vào hai lòng bàn tay, Cecilia nàng nghi hoặc tại sao mình vẫn chưa biến mất khi mà một tiếng đã trôi qua rồi.

[Àaa… chuyện đó à…nếu là nó thì đừng lo lắng … việc cô lâu như vậy vẫn chưa biến mất là do tôi thay đổi lại một ít nội dung của Khế Ước rồi.]

[Cô sẽ không có chuyện gì đâu.]

[Vậy sao…vậy thì tôi yên tâm rồi.]

Cecilia nghe vậy nàng vui vẻ cười.

[…]

Nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Cecilia, Anh Kiệt trong lòng có phần do dự.

Do dự liều mình có nên nói sự thật cho cô ấy biết không…

Do dự có nên thực hiện đúng nội dung mà hắn đã hứa sẽ thực hiện trên khế Ước không.



‘Liệu mình có nên làm nó không… nếu mình thực hiện nó… cô ấy sẽ trở thành là nô ɭệ mất đi tự do …”

“Nhưng nếu như mình không làm … ước nguyện trong lòng của cô ấy… sẽ mãi mãi không được hoàn thành.’

‘Mình… nên làm sao đây…’

Mang theo trong lòng đắn đo Anh Kiệt từ từ nhắm mắt, ý thức dần dần tiến vào giấc ngủ sâu.

……………………

Hít… Hít…

‘Hmm ~ ai vậy…’

Hít… Hít…

‘Ai đang khóc vậy…’

Lắng nghe bên tai truyền tới tiếng khóc, Anh Kiệt nhẹ nhàng mở mắt.

Khi mở mắt, hắn nhìn thấy một cái giường trắng.

Trên cái giường có một người đang nằm trên đó.

Với chiếc mền trắng bao phủ lấy toàn bộ bên ngoài không để cơ thể lộ ra bên ngoài dù chỉ một chút.

Anh Kiệt di chuyển tầm mắt.

Hắn nhìn thấy…

Một cô gái…

Một cô gái có mái tóc màu đen đang đưa lưng về phía hắn.

Cô gái đó…đang quỳ trước cái giường đó…và khóc…

Tiếng khóc đó … nó … rất đau khổ…

Rất…đau thương.

Nghe thấy tiếng khóc của cô gái đó như thế đau khổ.

Anh Kiệt nhẹ nhàng từ tốn bước lại gần.

Khi lại gần, hắn vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của cô gái đó như là an ủi cô.

“Tại sao…”

Cảm nhận bàn tay đặc trên vai mình…Cô gái đó ngừng khóc, nàng nói.

“Tại sao...Tại sao…”

“Tại sao người đã không làm vậy!!!!”

Cô gái đột nhiên xoay người, nàng ta nhào tới nắm lấy cổ áo của Anh Kiệt.

“TẠI SAO!!!!?”

Với khuôn mặt trống rỗng đen tối không có mắt hốc mắt của mình, nàng mở to mở rộng cái miệng như dã thú chói tai vậy tiếng thét gào với Anh Kiệt.

Hơ!!

Bị cô gái như thế gào với mình, nằm trên giường Anh Kiệt giật mình bật người ngồi dậy.

Hô Hô Hô Hô.

‘Là mơ sao…?’

Hô hấp có chút gấp gáp, Anh Kiệt vươn tay lau đi trên trán mình mồ hôi.

Sau đó Anh kiệt nghĩ.

‘Không ngờ bản thân mình lại có thể mơ một giấc mơ như vậy’

Hahaha

Nghĩ vậy Anh kiệt cười khổ.

Anh Kiệt nghiêng đầu, hắn thông qua cửa sổ nhìn lên bầu trời đen, ngắm nhìn treo trên trời cao ánh trăng tròn tuyệt đẹp.

‘Xem ra…đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ…’

Ngồi dựa lưng vào tường, nàng vừa ngắm trăng vừa nghĩ.

Có lẽ là do cảm xúc của nàng lúc này đang rất hỗn loạn, Anh Kiệt nàng không hề biết được.

Trong lúc nàng đang ngẩn người ngắm nhìn ánh trăng.

Thì một luồng năng lượng vô hình xuất phát từ thị trấn như một làn khói từ từ bay lên cao.

Sau đó nó như một cơn gió nhẹ nhàng, từ tốn vô thanh vô thức bay tới căn biệt thự, nó luồn lách qua những khe hở nhỏ nhất tiến thằng vào căn phòng của nàng, nhẹ nhàng ở nàng không phát giác tiến vào trong cơ thể của nàng.

[Đã hấp thu một tia Tử Vong Khí.]

[0.01% Thần Lực đã được hồi phục.]

.........................................

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay thì hãy cho một LiKe, Yêu Thích Hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì hãy comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Cảm ơn mọi người, Love You All

Ps. Tác là người rất thích đọc comment chê thích gì cũng được tác sẽ đọc hết để tác có thể tiếp thu ý kiến của mọi người.