Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Thần Luôn Muốn Đem Tôi Giấu Đi

Chương 8: Trấn bất tử 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người bị mệnh lệnh đột ngột của Berceily dọa sợ, theo bản năng lùi lại, cách Nam Tân một khoảng lớn.

"Bạch, làm sao vậy?" An Khang nhíu mày nhìn cậu.

Nam Tân bịt mũi, hoảng sợ trừng lớn mắt nhìn máu không ngừng chảy trên tay, lại nhìn đồng đội đứng đối diện, nhất thời có loại ảo giác mình mắc bệnh nan y: "Anh Bạch! Tôi, tôi, tôi..."

Berceily cau mày.

Cái Chết Đen, chảy máu cam là điềm báo về cái chết. Vừa mới liên tưởng đến Cái Chết Đen, Nam Tân không hiểu sao đã chảy máu mũi, rất khó để người khác không liên tưởng đến phương diện kia.

"Anh đã bao giờ tiếp xúc với chuột chưa? Hay là trên người anh có cục u gì bất thường không?"

Nam Tân điên cuồng lắc đầu: "Tôi không có anh Bạch! Tôi chỉ, chỉ bị chảy máu mũi thôi. Trời sinh tôi có sụn lá mía bị lệch, chính là hay chảy máu mũi!"

【Sụn lá mía bị lệch? Emmmmm có ai giải thích hộ chút đi?】

【Phổ cập khoa học: Sụn lá mía bị lệch chính là một bên hoặc hai bên sụn lá mía sẽ xuất hiện một ít bộ phận nhô lên, có thể dẫn đến viêm mũi dị ứng hoặc viêm xoang, triệu chứng thường gặp là nghẹt mũi và chảy máu cam.】

【Chắc là sự thật nhỉ, chúng ta trước đó cũng chừng từng thấy Nam Tân gặp phải thứ gì ô uế, hắn cùng Tiểu Mặc là hai người mới, còn rất tiếc mạng.】

【Cái này, tiểu khả ái Nam Tân không phải là người đầu tiên bị loại trong phó bản này đi...】

【Lầu trên không cần miệng quạ đen!】

"Chuột? Liên quan gì với chuột" Kính Đen đột nhiên hỏi.

"Chúng là sứ giả của Thần." Bác sĩ trả lời hắn: "Những con chuột đó được gọi là sứ giả của thần, là thần phái bọn nó xuống để liên lạc với thế giới và ban cho con người sự sống vĩnh cửu."

"Chuột là sứ giả của thần?" An Khang như nghe được một trò đùa lớn: "Thần của các ngươi là loại gì vậy? Ôn thần à?"

Bác sĩ lắc đầu: "Không phải thần của chúng tôi, là thần của bọn họ."

Nam Tân nghe vậy càng sợ hãi, hắn nhớ tới cái tên quỷ dị của thị trấn, Lucina đáng sợ, thậm chí là... Field.

"Tôi thật sự không có đυ.ng tới chuột! Tôi không có nhiễm cái loại đồ vật này!"

Mắt Kính Đen trừng hắn, chửi ầm lên: "Không chạm vào thì đang êm đẹp sao mày chảy máu mũi?! Mày nhiễm bệnh còn muốn kéo bọn tao xuống nước à! Còn không mau cút ra ngoài đi!"

Nam Tân hoảng sợ lắc đầu, trên mặt đầy nước mắt: "Tôi thật sự không có! Tôi thật sự không có.... Không cần đem tôi đuổi ra ngoài." Nhưng mà máu mũi của hắn vẫn còn không ngừng chảy xuống, trông chẳng thuyết phục chút nào.

Mắt Kính Đen vẫn đang đuổi Nam Tân cút ra ngoài, nếu không phải sợ bị lây, có lẽ anh ta đã trực tiếp động thủ rồi.

Berceily lại đột nhiên xoay người, đôi mắt xanh nhìn thẳng tắp về phía Mắt Kính Đen: " Anh bị cảm nhiễm."

Mắt Kính Đen sửng sốt, sau đó cực kỳ tức giận nói: "Mày có ý gì?! Đừng tưởng rằng anh Khang che chở cho mày, mày liền thích làm gì thì làm, trước chuyện đại sự, anh Khang sẽ không vì loại hồ ly như mày mà oan uổng người vô tội!"

Nghe vậy, Berceily nhếch mép, cười khẩy nhìn hắn: "Phải không? Vậy miệng vết thương ở mu bàn tay của anh là từ đâu ra?"

Lời này vừa nói ra, Mắt Kính Đen theo bản năng nắm cổ tay áo che mu bàn tay, rồi lại nhận ra bàn tay đang nắm ống tay áo đã làm tay áo bị kéo lên, để lộ mu bàn tay. Vẻ mặt hắn đắc ý nhìn Berceily: "Miệng vết thương nào? Tao có vết thương ở chỗ này à?"

Tuy rằng mu bàn tay có nước da màu vàng không đẹp lắm nhưng xác thực trơn nhẵn không tì vết.

Biểu cảm của Berceily không thay đổi, chỉ mỉm cười nhìn hắn: "Miệng vết thương có thể chữa khỏi nhưng nguồn lây nhiễm đã xâm nhập vào máu thì không thể, lừa gạt bản thân làm gì?"

Mắt Kính Đen lộ ra một biểu tình trào phúng khoa trương, ý đồ che giấu sự hoảng loạn trong mắt: "Mày đừng ngậm máu phun người! Thằng nhóc kia chảy nhiều máu mũi như vậy, rõ ràng nó mới bị cảm nhiễm? Anh Khang, chúng ta vẫn nên đem hắn đuổi đi thôi, vạn nhất đem chúng ta lây nhiễm..."

Vừa nói, hắn lại chuyển đầu mâu, chỉ tay về phía Berceily: "Còn nữa, tôi thấy tâm tư nó không đơn thuần, còn muốn vu khống tôi? Anh Khang, anh phải phân xử cho tôi!"

Đáy mắt Berceily xẹt qua một tia trào phúng, khoang tay đứng ở chỗ đó không nói chuyện.

An Khang nhăn mày, quay đầu đối với Mắt Kính Đen quát: "Câm miệng!"

Mắt Kính Đen bị hắn đột nhiên quát dọa cho giật mình, tựa hồ không nghĩ tới An Khang không xua đuổi Nam Tân, không trách cứ Berceily, ngược lại mắng mình đầu tiên: "Anh, anh Khang...?"

An Khang đáp lại bằng một cái trừng mắt, hung thần ác sát, trực tiếp dọa Mắt Kính Đen không dám nói nữa, chỉ là không cam lòng nghĩ: Anh Khang là bị bỏ bùa mê thuốc lú gì à? Tại sao lại bảo vệ tên Berceily kia?

" Không, không phải có bác sĩ sao?" Tiểu Mặc không có cảm giác tồn tại nhỏ giọng ý kiến.

Đúng vậy, không phải có bác sĩ ở đây sao?

Nam Tân nhận ra điều này, lập tức duỗi tay muốn túm góc áo đen của bác sĩ: "Bác sĩ, ngài khám cho tôi! Tôi thật sự không nhiễm bệnh!"

Bác sĩ lùi về sau một bước, né tránh đυ.ng chạm của hắn. Sự kết hợp kỳ lạ giữa thấu kính pha lê màu đỏ và chiếc mỏ khổng lồ khiến người ta liên tưởng đến quạ mắt đỏ bên ngoài nhà thờ, hắn nói: "Ta không thể nhìn ra, nhưng ta có thể đưa hai người các ngươi đi khu cách ly, các ngươi đúng giờ uống thuốc, nếu ba ngày sau không xuất hiện những biểu hiện gì thì là không sao. Hiện tại không cần sợ hãi, trước khi có những biểu hiện nhiễm bệnh thì nguồn lây nhiễm vẫn đang ở giai đoạn ngủ đông, không có khả năng lây nhiễm."

Nam Tân còn chưa kịp nói gì, Mắt Kính Đen đã trở nên mất kiên nhẫn, lớn giọng: "Hai người các ngươi cái gì, trong chúng ta chỉ có một người bị cảm nhiễm!"

Hắn chỉ vào Nam Tân: "Chỉ có mình nó! Hiểu không?"

Nam Tân đã hoảng sợ. Sau khi bị Mắt Kính Đen chỉ vào, anh ta sắp sợ đến hỏng mất, nói: "Tôi cũng không bị lây nhiễm, tôi không chạm vào chuột! Tôi không muốn cách ly!"
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Trong mắt anh ta, cách ly chẳng khác gì ngồi chờ chết. Dù không nhiễm bệnh cũng bị nhiễm bệnh. Suy cho cùng, những người sống trong khu vực cách ly là những người bị nghi ngờ nhiễm bệnh, trong đó có bao nhiêu người đã nhiễm ẩn nấp chứ?

Huống hồ nhiệm vụ chính của họ chỉ có bảy ngày, giờ đã qua một ngày, lại cách ly ba ngày thì nhiệm vụ làm sao bây giờ? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì chờ đợi anh ta cũng là cái chết.

Tưởng tượng như vậy khiến Nam Tân càng luống cuống.

Lúc này, máu mũi của anh ta đã ngừng chảy, chỉ là vết máu trước đó lại dính đầy trên mặt và quần áo, khiến anh ta nhìn vô cùng chật vật.

Trong lúc tuyệt vọng, anh nhìn thấy Berceily đang dựa vào cột, khoang tay trước ngực, ánh nến rực rỡ dường như nhuộm lên mái tóc vàng của cậu một vầng thánh quang, ngũ quan tinh xảo không vui không buồn, giống như thiên thần trong bức bích họa trên tường nhà thờ sống lại, hạ xuống phàm giới.

"Anh...anh Bạch, cứu, cứu tôi..." Nam Tân lắp bắp.

Nhìn đôi mắt của Nam Tân đột nhiên trở nên đờ đẫn và trống rỗng, Berceily hơi ngạc nhiên. Cậu không cố ý thôi miên Nam Tân, nhưng vừa rồi Nam Tân không cẩn thận nhìn vào đôi mắt của cậu, sau đó... Coi như là chủ động để bị thôi miên?

Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, thuật thôi miên của cậu chính là đột phá phòng tuyến tinh thần của con người, đạt được mục đích thao túng tâm lý, thông thường, tinh thần lực càng cao, phong tuyến càng mạnh thì càng khó kiểm soát được người đó.

Mà trường hợp của Nam Tân, gần như không cần cậu chủ động tấn công cũng tự mình trầm luân này, chỉ có thể nói rằng tinh thần của anh ta đã hoàn toàn hỏng mất, phòng tuyến sụp đổ. Xem ra thanh niên đáng thương này đã chịu không nổi áp lực nữa rồi.

Berceily nhìn bộ dáng chật vật bất kham của Nam Tân, trong lòng lại không có giao động gì.

A, vẫn là gặp khó khăn trong việc tạo ra cảm xúc.

Cậu giật giật khóe miệng, nhìn về phía bác sĩ, hỏi: "Nơi này còn có khu cách ly à?"

"Có, rốt cuộc không phải tất cả mọi người đều nguyện ý vì trường sinh mà biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ." Bác sĩ nói như thế.

Không phải tất cả mọi người đều nguyện ý à....

Berceily mỉm cười, quay đầu nhìn Nam Tân uể oải và Mắt Kính Đen đang tức giận, nói với bác sĩ: "Để phòng ngừa, chúng ta cứ đưa bọn họ đến khu cách ly đi."

Mắt Kính Đen trừng lớn mắt, căm tức nhìn Berceily: " Tao không có nhiễm bệnh, đến miệng vết thương tao còn không có!"

Berceily không để ý đến hắn.

Giây tiếp theo, Mắt Kính Đen cùng Nam Tân đã bị An Khang xách lên như xách gà. Cả người Mắt Kính Đen đột nhiên bay lên không trung, hắn cố giãy giụa, nhưng một chút sức lực của hắn trong mắt An Khang chẳng là gì, hoàn toàn không xem trọng. An Khang nói với bác sĩ: "Ta đưa bọn họ đi cho."

Berceily cười tủm tỉm: "Phiền toái anh Khang."

Mắt Kính Đen không thể tin nổi: "Anh, anh Khang?" Lúc hắn giương mắt vừa vặn đối diện với tầm mắt của An Khang, cũng nhìn rõ trong đồng tử đen nhánh của đối phương có một ánh sáng xanh khó có thể phát hiện. Không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt vô hồn của An Khang, hắn lại đột nhiên không nói nên lời.

Khán giả cảm thấy thật mới lạ:

【Nhìn không ra An Khang còn rất nhiệt tình, phó bản lần này hắn rất thành thật á.】

【Lầu trên vừa mới xem đúng không? An Khang rõ ràng đã bị Berceily thôi miên rồi! Những thứ hắn làm đều là Berceily điều khiển hắn làm, có thể không thành thật sao!】

【Xem cái này, tôi chỉ nghĩ thuật thôi miên quá mạnh! Anh Bạch yyds(mãi mãi là thần)!】

【Oa, người mới này đã có fan rồi?】

【Người mới có rất nhiều fan đi? Dù sao bản chất con người là yêu cái mạnh.】

.......

An Khang xách theo Nam Tân và Mắt Kính Đen đi theo bác sĩ, trong nhà thờ chỉ còn Berceily, Tiểu Mặc và A Tứ trầm mặc ít lời.

Tiểu Mặc thật cẩn thận nhìn Berceily đang uể oải dựa vào cột, rồi lại nhìn A Tứ gần như không muốn nói gì, do dự một lúc, cuối cùng cậu ta hỏi: "À... tiếp theo chúng ta nên làm gì?

A Tứ nghe vậy nhìn cậu ta một cái, sau đó cũng đem tầm mắt hướng về phía Berceily.

Ý tứ của hai người chính là nghe theo cậu.

Trong mắt Berceily mang theo ý cười, tựa hồ tâm tình rất tốt: "Hiện tại cứ ở chỗ này đã, chẳng lẽ các cậu muốn trở về nhà Lucina?"

Tiểu Mặc vội vàng điên cuồng lắc đầu: "Không không không!"

******

Vào đêm.

Một mình An Khang trở lại.

Mọi người dự định qua đêm trong nhà thờ.

Trong khi những người khác đang nằm trên "giường" làm bằng ghế và ngủ thϊếp đi, Berceily lại ngồi trên ghế với đôi mắt nhắm hờ. Trên chiếc bàn trước mặt cậu đặt một cây chống nhỏ hình nón còn đang bốc khói trắng.

Đây là mê hồn hương cậu đổi ở cửa hàng hệ thống, có thể khiến người khác chìm vào giấc ngủ sâu năm tiếng đồng hồ, động đất cũng không tỉnh lại.

Berceily nhìn giao diện hệ thống của mình, cả ngày hôm nay điểm của cậu đã tăng lên gấp mấy chục lần, phần lớn đều đến từ vàng krypton trong phòng phát sóng trực tiếp. Bây giờ cậu đã được coi là hơi giàu rồi, vì vậy Berceily đã đổi 750 điểm cho một cái đạo cụ.

Trong phòng phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm, khán giả lại thay đổi.

【Cậu ta muốn làm gì? Vì sao lại gây mê những người khác?】

【Đây là người mới đúng không? Hắn không biết trong phó bản loại sinh tồn tốt nhất là hợp tác đôi bên cùng có lợi với đồng đội à? Rất khó để sống sót một mình.】

【Đúng thế, cũng không phải phó bản loại hình cạnh tranh, người đầu tiên qua màn mới có thể sống sót.】

【Cậu ta hình như là đang đợi cái gì....】

Berceily đúng là đang đợi.

Vào ban đêm, rất nhiều ngọn nến trong nhà thờ đã tắt, ánh sáng trở nên mờ ảo,tất nhiên bên ngoài nhà thờ còn tối hơn, thị trấn không trăng từ lâu đã chìm trong bóng tối vô tận.

Thời gian chậm rãi chạy đến ba giờ sáng, bằng mắt thường có thể thấy ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, tuy nhiên chỉ là so với bóng đêm vô tận sáng hơn một chút.

Berceily nhạy bén nắm bắt được sự thay đổi này. Đôi mắt khép hờ chợt mở, ánh xanh trong mắt xuyên qua màn đêm nhìn chằm chằm cửa sổ.

Đột nhiên, trong hư không truyền đến tiếng sáo réo rắt, thanh âm xa xăm uyển chuyển, như ai oán lại như ngưỡng mộ, như khóc than lại oán trách.

Ánh mắt Berceily chợt lóe, quả nhiên không phải ảo giác.

Tối hôm qua trong lúc ngủ mơ cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng sáo, thậm chí sau khi tỉnh dậy một lúc, tiếng sáo vẫn còn văng vẳng trong tâm trí. Nếu là người khác có lẽ họ sẽ nghĩ đó chỉ là giấc mơ, nhưng Berceily biết rõ không phải vậy.

Cậu đứng dậy đến bên cửa sổ. Cửa sổ nhà thờ là những tấm kính pha lê nhiều màu, tầm nhìn thấp, cậu phải đẩy ra một khe hở.

Xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, đồng tử của cậu đột nhiên co lại, hai mắt mở to, cảnh tượng bên ngoài kí©h thí©ɧ khiến toàn thân cậu run lên vì hưng phấn.
« Chương TrướcChương Tiếp »