Chương 2: Trấn bất tử 2

"Xoẹt——”

Trong căn phòng tối om, một bàn tay khô khốc đánh diêm, thắp lên ngọn lửa trắng yếu ớt soi sáng một góc không gian.

Ông lão khom lưng, trên người mặc một bộ áo choàng truyền giáo đen tuyền, vành mũ to che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm khô héo. Lão xoay người, quay lưng lại với ánh sáng, gần như giấu mình trong bóng tối, khàn khàn hỏi: “Các ngươi từ đâu tới ?”

***********

Mọi người bị một lão nhân đột nhiên xuất hiện trên quảng trường làm giật mình. Berceily suýt chút nữa đã đâm dao qua, may mắn hệ thống kịp thời nhắc nhở: 〈 Phó bản này cấm làm hại npc, vi phạm sẽ bị khấu trừ điểm sinh mệnh〉, cho nên cậu mới kiềm chế được.

Người chơi đeo kính gọng đen tên là Black Glasses, vì muốn thể hiện tốt trước mặt An Khang nên đã chủ động trả lời:" Thưa ông, chúng tôi không cố ý xâm phạm, chúng tôi chỉ là đi ngang qua, muốn ở lại đây nghỉ vài ngày, rất nhanh sẽ đi."

" Nghỉ mấy ngày?" Lão già đột nhiên phát ra tiếng cười khặc khặc " Được, hôm nay ta có thể cho các ngươi ở trong này một đêm, ngày mai khi trời vừa sáng mời đi cho."

Nói xong lão cũng không quản bọn họ, đi thẳng về một hướng trong bóng đêm, kéo lê từng bước từng bước chậm rãi, có vẻ ông ấy đang bước lên lầu , cho đến khi " Rầm—" một tiếng, nghĩ chắc là tiếng đóng cửa của ông lão khi bước vào phòng, mọi người mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Gọng Kính Đen nhìn qua Nam Tân cùng người mới Tiểu Mạc đang ôm nhau run rẩy trong góc, trưng ra một biểu tình khinh thường. Lại giống như lật bánh tráng, thay đổi sắc mặt, làm nũng đi đến cạnh An Khang, cười nịnh nọt nói:" Anh Khang, đêm đầu tiên chắc là an toàn, chúng ta cũng tìm phòng nghỉ ngơi đi?"

An Khang nhìn hắn ta, bình thường khi nghe loại lời này, hắn sẽ chấp nhận ngay. Người chơi yếu kém thường ôm đùi kẻ mạnh để sống sót, mà muốn ôm đùi thì phải hiểu rõ sở thích của kẻ đó.Chuyện An Khang thích cái gì lại chưa bao giờ là bí mật.

Nhưng….

An Khang chuyển ánh mắt về phía Berceily đang nhàn nhã khoanh tay trước ngực, tầm mắt dừng lại tại thân hình thon dài cao ráo, cân đối hoàn hảo của cậu một lúc.

Lần này hắn ta có con mồi tốt hơn.

" Tất cả tự mình tìm phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay có lẽ là đêm duy nhất an toàn trong bảy ngày tới. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên là hai người một phòng." An Khang là người duy nhất trong đội được lên bảng xếp hạng, được công nhận là tiền bối, hắn sắp xếp như lẽ đương nhiên: " Kính Đen ở cùng với A Tứ, Nam Tân ở cùng Tiểu Mạc, Bạch, ngươi ở cùng ta?"

Berceily nghe vậy cười cười, ánh nến làm đôi mắt xanh của cậu phá lệ nhu hòa, mái tóc vàng phát ra ánh sáng mềm mại, bộ tây trang màu trắng vừa vặn ôm lấy người, khiến thanh niên trong giống như một thiên sứ thánh khiết, dù chung quanh có bị bóng tối bao trùm thì nơi cậu đứng cũng ngập tràn ánh sáng.

An Khang trong nháy mắt thất thần, thiếu chút nữa rơi vào cạm bẫy của thiên sứ. Nhưng là một người chơi lão luyện ở trò chơi sinh tồn, khi các dây thần kinh bị đe dọa bởi sự cám dỗ, hắn nhạy bén buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, giọng nói hơi tức giận: " Bạch? Ngươi muốn thôi miên ta?"

Berceily khẽ cười một tiếng, vô hại nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa cong thành thành hình trăng lưỡi liềm đặc trưng: " Sao lại thế? Là ngươi nhất định muốn nhìn vào đôi mắt của ta nha."

An Khang thấy cậu cười như vậy, lập tức cảm thấy tâm bị chạm nhẹ, sự tức giận cũng nhanh chóng biến mất: " Là ta suy nghĩ lung tung. Ai bảo đôi mắt ngươi đẹp như thế làm gì. Đi thôi chúng ta đi tìm một căn phòng."

A Tứ giữ chặt Gọng Kính Đen đang căm giận ghen ghét liếc Berceily: " Đi, chúng ta cũng đi tìm phòng." Nói xong còn thận trọng nhìn lướt qua Berceily vẻ mặt vô tội.

Gọng kính đen đi phía sau A Tứ tìm phòng, dọc đường hắn vẫn rất không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: " Dù cho tên Berceily đó có lọt vào mắt xanh của anh Khang thì thế nào? Lớn lên y hồ ly tinh, trong trò chơi trốn thoát kiểu này thể nào cũng không có kết cục tốt đẹp."

1 A Tứ trầm mặc không nói gì đẩy cửa một căn phòng, vừa nãy hắn thấy rõ trong con người đen kịt của An Khang chợt lóe lên một tia sáng màu xanh.

Ông lão đưa họ đến một căn biệt thự rất lớn phía sau nhà thờ. Bên trong tối om khiến bọn họ tạm thời chưa nhìn rõ được biệt thự có vấn đề gì, ngay cả An Khang cũng nói rằng hắn ta không cảm thấy trong nhà có nguy hiểm.

Tuy rằng An Khang là người chẳng ra gì, thế nhưng Berceily phải thừa nhận rằng người chơi lâu năm thực sự có rất nhiều kinh nghiệm cũng như một số đạo cụ hữu ích.

Ví dụ như cây "long trượng" trong tay An Khang, hình dáng rất giống thước tìm rồng cổ đại của Trung Quốc, nó có thể cảm nhận được hơi thở của những sinh vật nguy hiểm trong bán kính 100 mét và phát ra cảnh báo.

Nói chung, các phó bản cấp B trở lên sẽ có các đạo cụ đặc biệt, chẳng hạn như phó bản『Thị trấn Tari』mà bọn họ đang chơi, một trong những nhiệm vụ phụ là lấy được đạo cụ bí ẩn.

Mà trong thế giới kinh dị lặp lại vô tận này, cách tăng cường thực lực tốt nhất để giữ mạng chắc chắn là nhận lấy càng nhiều đạo cụ.

Không khó để tìm một phòng nghỉ trong một căn biệt thự lớn, nhóm Berceily còn tìm được một căn phòng khá rộng. Chỉ là trong phòng hình như rất lâu rồi chưa có người dọn, tất cả đều phủ một tầng bụi dày, thậm chí còn có mấy con chuột chạy loạn xạ khi thấy người vào.

Berceily bịt mũi và miệng, cố gắng chặn lại bụi bặm dày đặc trong không khí.

An Khang thu hồi "long trượng", vặn khoắn chiếc nhẫn trên ngón trỏ, từ trong ba lô hệ thống lấy ra một tờ giấy màu vàng. Hắn có chút đắc ý nhìn Berceily, tựa như muốn phô trương thực lực: " Vượt qua nhiều phó bản, có nhiều điểm, mua mấy tấm bùa thanh tẩy cũng chẳng có gì khó." Ngay khi tấm bùa rơi xuống, chiếc giường lớn ban đầu đầy bụi và phân chuột lập tức trở nên sạch sẽ.

Berceily trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình. Toàn thân chiếc nhẫn đen nhánh, không có gì đặc biệt nhưng lại là thứ tất cả người chơi vừa vào game đã phải đeo. Bởi vì nó là một không gian trữ vật, có thể lưu trữ các đạo cụ lấy được trong phó bản hoặc được mua trong cửa hàng hệ thống. Mà không gian trữ vật hiện tại của cậu, trống rỗng.

Không biết có thể cướp đồ trong nhẫn người khác không nhỉ?

Khi còn sống có thể không nhưng nếu người đó chết thì sao?

Có lẽ hệ thống ý thức được suy nghĩ nguy hiểm của Berceily, nó kịp thời đưa ra cảnh báo: 〈Cảnh báo! Người chơi không được phép tổn thương nhau, vi phạm sẽ bị trừ 50 giá trị sinh mệnh, nếu giá trị sinh mệnh thấp hơn 30, người chơi sẽ mất khả năng hoạt động.〉

Berceily lắng nghe âm thanh cảnh báo lạnh lùng của hệ thống, đôi mắt xanh lại lóe lên tia phấn khích.

Người chơi không được phép gϊếŧ nhau nhưng nếu đối phương chết vì phó bản thì sao? Hoặc là… nếu đối phương không còn là người chơi thì sao?