Khi một lần nữa đứng trước cửa nhà Lucina, tâm trạng mọi người hoàn toàn khác với lần trước.
Nếu lần trước là thận trọng mang theo chút tò mò thì lần này chính là hoàn toàn kháng cự và bất lực.
Cánh cửa được mở ra từ bên trong, Lucina mặc một bộ váy màu đỏ tươi, mái tóc nâu được búi lên, trông cô như đã đợi từ lâu.
Cô nở một nụ cười cứng ngắc với bốn người họ, ngữ khí rất ôn hòa nhưng giọng nói khàn khàn khó chịu, còn chói tai hơn cả tiếng đá cào vào kính, nàng nói: "Cuối cùng cũng đến rồi, vậy mà phải để các vị khách quý phải ngây người ở nhà thờ một đêm, thật khiến người khác lo lắng mà."
Nói xong, đôi mắt không có lòng trắng của nàng đảo qua mọi người, nghi hoặc nghiêng đầu: "A, còn hai vị khách nữa đâu?"
Tiểu Mặc sờ sờ lông tơ đang dựng thẳng trên cánh tay, không còn Mắt Kính Đen và Nam Tân, cậu ta liền trở thành người đại diện phát ngôn của đội: "Bọn họ…bọn họ…"
"Chết rồi." Berceily lạnh lùng nói.
Tiểu Mặc: "..." Anh Bạch hôm nay tâm trạng rất xấu.
Ngay cả Lucina cũng không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như vậy, nụ cười vốn miễn cưỡng lại càng thêm cứng đờ: "Tôi hiểu rồi…thật đáng tiếc, tôi không nghĩ tới…" Berceily ngẩng đầu ngắt lời cô: "Không phải nói có thức ăn ngon sao?"
Lucina: "....Có."
【Lucina:Ngươi tại sao không làm theo kịch bản?】
【Tiểu Mặc nói tôi sắp khóc, hahahaha】
【Anh Bạch hôm nay làm sao vậy? Cảm giác rất mất kiên nhẫn và cáu kỉnh, tối qua tôi không xem mà đi ngủ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?】
【Lầu trên thực sai lầm, tối qua cái vị Tử Thần kia xuất hiện, Berceily trực tiếp đối đầu với hắn.】
【Cái gì? Tử, Tử Thần? Cầu video ghi hình?】
【Tử Thần xuất hiện liền không thể ghi hình, tôi nghĩ mọi người đều biết quy tắc này…】
【Aaaa, ngủ sớm sai trăm lần mà!】
【Nhưng mà… Đối đầu trực diện, thế mà anh Bạch vẫn còn sống sao…】
【Đúng vậy…người mới thế mà không bị Tử Thần bóp chết? Đến cả Tử Thần anh ta cũng thôi miên được à!?〈Hoảng sợ.jpg〉
【Cái đó thì không có, bạn không thấy vết bầm trên cổ anh ấy sao? Lúc đó thật li kì, Tử Thần chỉ cách ảnh một milimet! Cơ mà, sau đó buổi phát sóng trực tiếp đột nhiên bị ngắt… không biết sau đó đã xảy ra cái gì.】
【Trời má, tôi phải thay đổi nhận thức đối với người mới, gặp Tử Thần mà không tử vong, anh ta là người đầu tiên phải không? Tôi nghe nói rằng trước đây đội đứng đầu trong bảng xếp hạng gặp Tử Thần vốn tưởng mình có năng lực chiến một trận nhưng thực tế là cả nhóm trực tiếp bị quét sạch. Chậc chậc chậc, vị người mới này thực không đơn giản…】
【Mạnh như vậy, đẹp như vậy, các tỷ muội còn chờ gì nữa, mau tặng quà tặng quà!】
......
"Ngoại trừ điểm tâm lần trước, lần này tôi còn chuẩn bị đồ uống và bánh kem." Lucina đặt ly chứa chất lỏng đỏ tươi trước mặt mỗi người, nhìn vẻ mặt xanh lè ghê tởm của bọn họ, mỉm cười: "Thật sự đã lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội nấu nhiều món ngon cho người khác, ngày xưa bánh tôi làm ngon nổi tiếng cả phố đó!
【"Ngon nổi tiếng"】
【Ọe….】
Chất lỏng trong ly không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là máu, nhưng không biết là của con gì… Đương nhiên có thể họ biết, chỉ là không ai muốn thừa nhận.
Bánh kem….Hoặc không phải cái bánh gì cả. Đó rõ ràng là một đĩa thịt nhỏ máu!
Sắc mặt mọi người không khỏi tái nhợt.
Lucina còn thúc giục: "Thử đi, xem tay nghề tôi có thụt lùi không?"
…..Thử em gái ngươi.
Tất cả mọi người không dám động thủ.
Tiểu Mặc sắp phát khóc, cậu ta đã chuẩn bị trước khi đến đây, nhưng lại không nghĩ rằng lại kinh tởm đến mức này, thậm chí cậu ta còn nghi ngờ người phụ nữ này căn bản không phải nhân vật quan trọng của phó bản, chỉ đơn giản là hệ thống phái tới để ghê tởm bọn họ mà thôi!
Berceily đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Chỉ là thân thể trở nên dở người dở quỷ, không đến mức đầu óc cũng không hoạt động được đúng không? Đây là bánh ngọt hay cái gì chính cô không phải rõ nhất sao?"
Tiểu Mặc: "!!!" Anh Bạch đây không phải lúc cho ngài tùy hứng gây sự đâu! Ngài muốn làm gì vậy!?
Quả nhiên biểu tình Lucina thay đổi, khuôn mặt nguyên bản còn đang nỗ lực nở một nụ cười dị dạng, lúc này co rúm lại, cơ mặt tức giận giật giật, lộ ra hàm răng sắc nhọn, đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Berceily.
Thanh âm khàn khàn lạnh lùng, mang theo tia tức giận: "Ăn!"
Berceily khoanh hai tay trước ngực, dùng hành động cự tuyệt.
Trong đầu truyền đến tiếng cảnh báo điên cuồng của hệ thống: 〈Cảnh báo! Cảm xúc NPC dao động cực đại, sắp bạo phát! Xin mau chóng xoa dịu NPC tránh cho NPC tiến vào trạng thái bạo phát!〉
〈Cảnh báo! NPC tiến vào trạng thái bạo phát cực kì nguy hiểm! Xin mau chóng trấn an NPC!〉
Berceily mắt điếc tai ngơ đối với tiếng cảnh báo không ngừng lặp lại trong đầu, cả người cậu thờ ơ 4đến cực điểm, mặt không biểu tình nhìn Lucina phát cuồng.
"A!!!!" Lucina đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, khuôn mặt vặn vẹo đến cực điểm, ngũ quan gần như đều thay đổi. Cô ta đập cốc thủy tinh trên bàn xuống đất, cùng với những tiếng vỡ là máu tươi đầy đất.
"Ăn cho tao! Đều ăn cho tao!!" Ả trực tiếp dùng tay chộp lấy thịt sống trên đĩa, dùng móng tay sắc bén đâm vào thịt, máu đỏ tươi lẫn với mỡ màng bị ả bóp ra, dính đầy bàn tay.
Cô ả cố gắng muốn nhét miếng thịt vào miệng Berceily, miệng không ngừng nói: "Ăn cho tao! Mau ăn cho tao!"
Miếng thịt căn bản còn chưa kịp chạm đến Berceily thì Lucina đã phải dừng lại trong vô vọng, giây tiếp theo, cô ả trực tiếp bị ném bay, lưng đập vào tường phát ra một tiếng trầm đυ.c, trên tường xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, mọi người gần như nghe thấy rõ âm thanh răng rắc của cột sống bị gãy. Cuối cùng ả ngã xuống đất, bất tỉnh.
Giải quyết xong, An Khang thu tay lại.
〈Đinh–〉
Hệ thống ở trong đầu mọi người thông báo: 〈NPC bị người chơi công kích, hệ thống phán đoán NPC bị thương nặng, giá trị sinh mệnh của người chơi An Khang -50, giá trị sinh mệnh còn lại 50/100, giá trị sinh mệnh thấp hơn 30, người chơi sẽ mất năng lực hành động.〉
Mọi người trợn mắt há mồm chết lặng.
Tiểu Mặc hoàn toàn không biết về khả năng thôi miên của Berceily, vì vậy trong mắt cậu ta, An Khang đã vì an nguy của mọi người mà dũng cảm hy sinh.
Cậu ta ngay lập tức nhìn An Khang với ánh mắt kính nể!
Ngược lại, phản ứng đầu tiên của A Tứ chính là nhìn về phía Berceily, khi đối diện với cặp mắt phá lệ lãnh đạm trong hôm nay thì lập tức quay mặt đi, chỉ là trên trán nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh.
Quá đáng sợ….
Người đứng trên bảng xếp hạng hoàn toàn tùy ý cậu ta sử dụng.
【Má ơi! Tôi biết là An Khang bị thôi miên, nhưng cũng chẳng cảm thấy có gì, hóa ra lại có thể khống chế đến trình độ này!? Này cùng việc gọi tên thu nô ɭệ có gì khác nhau? Thật đáng sợ quá đi!】
【Nhưng mà vì sao cậu ta lại chọc giận Lucina vậy? Là bởi vì hôm nay cậu ta không vui à! An Khang hiện tại chỉ có 50 điểm sinh mệnh, sẽ không chết tại đây đi?】
【Tôi cũng cảm thấy hành vi hôm nay của người mới rất lạ, hai ngày trước vẫn luôn tủm tỉm cười, hôm nay lại không thèm cười, trực tiếp chọc giận NPC… Hắn làm cái gì vậy chứ?】
【Đúng thế, Lucina ngay từ đầu đã xuất hiện trong cốt truyện, chắc hẳn phải là một NPC rất quan trọng đúng không? Vẫn còn nhiều manh mối chưa tìm được đâu, thế mà đã làm người ta ra vậy rồi?】
【Không phải nha, lầu trên đứng nói chuyện mà không đau eo sao? Bị bắt ăn thịt sống và uống máu cũng không phải mấy người. Đều đã thành như vậy rồi còn không phản kháng hả?】
【Đúng vậy, tôi cảm thấy hôm nay anh Bạch rất đẹp trai! Đã sớm thấy ghê tởm Lucina rồi, cuối cùng bây giờ cũng biến mất!】
【Mẹ, thời buổi này người mới cũng có fan não tàn!?】
……
Berceily đứng dậy nhìn An Khang: "Tôi biết anh có biện pháp khôi phục giá trị sinh mệnh của mình."
An Khang kiêu ngạo gật đầu: "Đó là đương nhiên!"
Berceily cạn lời, quay đầu nhìn những người khác: "Đi thôi."
Tiểu Mặc ngây ngốc hỏi: "Đi, đi đâu ạ?"
"Lên tầng."
*********
Bố cục tầng hai và tầng một khác nhau rất lớn. Nó không có phòng tiếp khách như tầng một mà được chia thành ba gian phòng nhỏ.
Hơn nữa điều có thể cảm nhận rõ ràng là mùi máu tanh, mùi ôi thiu ở tầng hai nồng đậm hơn so với tầng một. Nồng nặc đến nỗi như một bãi tha ma đầy xác chết thối rữa đang ở trước mặt.
Tiểu Mặc vừa bước vào tầng hai đã bịt kín mũi miệng, nhìn hành lang tối tăm và chật hẹp, cậu ta không khỏi sởn tóc gáy: "Anh Bạch…Chúng ta lên tầng hai làm gì?"
Không nghe tiếng đáp lại, tại lúc Tiểu Mặc cho rằng Berceily sẽ không trả lời, Berceily đang đi ở phía trước đột nhiên dừng lại trước một cánh cửa, nói: "Tìm manh mối."
Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn.
Ngay sau đó, cửa bị Berceily mở ra.
Người trên giường vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền bắt đầu giãy giụa không ngừng, phát ra tiếng kêu gào tuyệt vọng, đáng tiếc đã mất đi tay chân nên vô luận giãy giụa thế nào cũng không thể rời khỏi chỗ.
Người đó chính là Field.
Bước vào phòng, Berceily đến gần mép giường, cúi đầu nhìn xuống Berceily từ trên cao, giọng nói của cậu không còn lạnh lùng nữa mà rất mềm mại, mang theo một tia mê hoặc: "Đừng sợ, Lucina đã chết, lát nữa chúng tôi đưa anh đi bác sĩ."
Có lẽ chính từ bác sĩ đã khiến cho Field cảm động. Anh ta chậm rãi ngừng co giật cơ thể, và cũng ngừng hú hét.
Khuôn mặt của anh ta vẫn bị vải đen bao trùm chỉ lộ ra đôi mắt, mà đôi mắt của anh ta cũng giống như Lucina, đã hoàn toàn bị tròng đen phủ kín, cực kì quỷ dị. Giờ khắc này, anh ta trơ mắt nhìn ánh mắt Berceily không nhúc nhích.
Berceily tiếp tục nói: "Nhưng trước đó anh phải trả lời chúng tôi mấy vấn đề."
Ánh mắt Field dần dần tan rã: "....Được"
"Thuốc là cái gì?"
"Thuốc…Là bác sĩ kê đơn, có thể giảm bớt tác dụng phụ của thần giáng…"
"Vì sao muốn giảm bớt? Tiếp nhận thần giáng không phải là lựa chọn của anh sao?"
"Là,là lựa chọn của tôi… nhưng mà tôi hối hận, tôi không muốn biến thành cái loại này, bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ…"
Berceily híp mắt: "Người không ra người, quỷ không ra quỷ chính là chỉ… Lucina và những người dân khác trong trấn à?"
"Đúng vậy."
"Vậy anh có biết bộ dạng của anh càng không bình thường so với Lucina, so với những người dân khác trong trấn không?"
Ít nhất trên người Lucina và người dân khác trong trấn đều không có cục u và đốm đen tương tự như của Cái Chết Đen.
Đồng tử Field nháy mắt đã giãn ra, dường như anh ta đang hoang mang tại sao.
Berceily tiếp tục hỏi: "Vậy nếu anh không muốn biến thành như vậy, vì sao không đi khu cách ly?"
Khu cách ly.
Nghe thấy từ này, thân thể Field đột nhiên lại bắt đầu co giật, tựa như anh ta nghe thấy sự việc đáng sợ nhất trên thế giới.
"Sao có thể… có thể đến khu cách ly…."
"Nơi đó…tất cả đều là những người như tôi…"