Chương 1: Trấn bất tử 1

〈 Còn mười giây nữa nhiệm vụ kết thúc, chuẩn bị đếm ngược thời gian tử vong. 〉

Trong đầu mọi người đồng thời vang vọng tiếng thông báo lạnh băng vô tình của hệ thống. Bị một đám tang thi bức đến tuyệt lộ không còn đường thoát, mọi người tuyệt vọng nhìn bộ mặt dữ tợn nửa người nửa quỷ trước mặt.

〈 mười, chín, tám......〉

Trong đầu không ngừng vang lên tiếng đếm ngược giống như lệ quỷ đòi mạng, phảng phất như Tử Thần giơ cao lưỡi hái, từng bước một nặng nề đi tới. Mỗi một bước đi, tim bọn họ liền run rẩy thêm một chút, sự sợ hãi to lớn khiến con người ta nghẹt thở.

"Ta sẽ chết."

Trong lòng mọi người đều hiện ra một câu nói như vậy. Nhưng trước đó, không có một người nào biết cận kề cái chết lại là sự kiện áp lực khủng bố như thế này.

Tuyệt vọng mà chết đi, so với tự sát càng làm cho con người ta thấy khó có chịu được.

〈 ba, hai......〉

Tất cả mọi người nhắm hai mắt lại, không có người nào nguyện ý trong một giây cuối cùng của sinh mệnh vẫn nhìn thấy những quái vật hình thù kỳ dị ghê tởm.

〈 đinh -- Chúc mừng người chơi Berceily hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến: Bắt được vua tang thi. Ngừng đếm ngược thời gian tử vong , tất cả người chơi chuẩn bị quay về không gian hệ thống, đang tính toán phần thưởng qua màn.〉

Cái chết trong dự kiến không đến, trái lại thời gian tử vong đang đếm ngược trực tiếp biến thành thông báo qua màn, tất cả mọi người choáng váng mở to mắt nhìn, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Trước mặt toàn bộ tang thi dị chủng đã biến mất, nhưng không phải trống không, bởi vì có một thanh niên tóc vàng thân hình thon dài đang đứng ở chỗ vốn là của tang thi cùng quái vật.Đùi phải hắn hơi động, dưới chân dẫm lên một thứ, là đầu của vua tang thi.

Ánh nắng trắng bệch của mạt thế chiếu qua cậu từ phía sau, phản quang làm cho mọi người không thể nhìn rõ mặt người thanh niên, cho đến khi cửa không gian hệ thống mở ra trong nháy mắt, ánh sáng từ cánh cửa chiếu rõ khuôn mặt bí ẩn kia.

Vì thế mọi người cuối cùng cũng thấy rõ cặp mắt màu lam đó.

**************

"Cho ta một ly Hawaii màu xanh"

Mặt bàn quầy bar bị một đôi bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ vang, Ellen ngẩng đầu, là một vị thanh niên tóc vàng mặc tây trang trắng, khách quen thường xuyên ra vào quán bar mấy hôm nay.

Quán bar là nơi duy nhất náo nhiệt của hệ thống.

Vì phải giãy giụa đau khổ chạy trốn tìm đường sống trong phó bản vô hạn, chỉ khi qua màn mới có thể trở lại không gian hệ thống,vậy nên mỗi người đều hận không thể đem mỗi một ngày như ngày cuối cùng còn sống, tận tình hưởng thụ thời gian yên ổn ngắn ngủi này, thanh sắc khuyển mã(1), ngợp trong vàng son.

Tiếng ầm ĩ vui đùa ái muội chung quanh không dứt bên tai, cậu lại luôn mỉm cười cự tuyệt mỗi một người đến gần ám chỉ, thật giống như tới nơi này chỉ là đơn thuần vì uống rượu. Nhưng dù là uống rượu, cậu cũng luôn có điểm dừng, không uống nhiều.

Ellen đưa rượu cho cậu, không quên ngắm trộm dung nhan tuyệt hảo của đối phương ở khoảng cách gần.

Thật sự là quá mỹ lệ.

Đừng trách hắn dùng loại từ ngữ đơn giản lại nữ tính hình dung vị khách này, thật sự chỉ cần thấy thanh niên là khiến người ta cảm thấy dùng bất luận từ ngữ hoa lệ nào khen ngợi cậu cũng chỉ là lắm lời.

Khuôn mặt cậu thập phần bắt mắt, là loại chỉ liếc mắt một cái cũng khiến người ta kinh diễm, mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh biển thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến vị thần lãng mạn lại đa tình trong thần thoại phương tây, làn da trắng nõn cùng dáng người ưu việt lại làm cậu tăng thêm vài phần cảm giác cao quý lãnh đạm.

Nếu thật sự bắt hắn tả về đối phương, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến hai chữ "Thiên sứ", mỹ lệ lại cao quý, không thể khinh nhờn.

Berceily cũng không biết vị bartender trẻ tuổi kia so sánh cậu với thiên sứ nhân ái thiện lương, đó thật sự là quăng tám sào cũng không liên quan với cậu.

Cậu theo thói quen nở nụ cười giả tạo, nhận lấy ly Cocktail còn tỏa hơi lạnh, nhẹ nhấp một ngụm, vị đắng nhẹ quện chút cay nồng của rượu thấm vào cổ họng, khiến cậu hơi khó chịu híp mắt.

Ellen nhìn sườn mặt cực kì tinh xảo của đối phương, hầu kết lăn lộn, ma xui quỷ khiến hỏi: "Khách nhân, buổi tối có rảnh không ?"

Đây là lời mời trắng trợn táo bạo. Berceily quay đầu, cười như không cười nhìn hắn.

Đối diện với cặp mắt u ám màu lam, Ellen cảm nhận được trái tim đập nhanh chưa từng có, một loại cảm giác kỳ dị đột nhiên sinh ra, tê dại truyền tới lòng bàn chân, ánh mắt dần dần mất đi thanh tỉnh......

"Ellen." Tiếng gọi thô bạo đột nhiên vang lên, kéo hắn ra khỏi đầm lầy màu hồng, " Đừng nhìn vào đôi mắt của thôi miên sư, cẩn thận hắn câu luôn linh hồn ngươi."

Bước tới là một người vạm vỡ cao gần hai mét, mặc áo trắng bó sát lộ ra hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, quần túi hộp quân đội cùng bốt đen Martin, buộc một chiếc khăn màu đen trên đầu, tướng mạo hung ác.

Ellen giật mình vì vừa rồi bản thân suýt chút nữa chìm đắm, sau lưng đổ một thân mồ hôi lạnh, trong miệng ngốc ngốc gọi tên đại hán: "An Khang tiên sinh..." Ánh mắt lại vẫn không khống chế được mà nhìn về phía thanh niên đã ngồi trở lại ghế dài từ khi nào.

Berceily dựa vào ghế sofa mềm mại, dưới ánh đèn đỏ, đôi mắt xanh kỳ dị vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng trong đó lại ẩn chứa chút giễu cợt, cậu giơ chén rượu trong tay lên, quơ quơ với Ellen.

"Nói đùa thôi mà, buổi tối không có thời gian ."

Ellen cuống quít gật đầu, lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu nữa.

An Khang ngồi đối diện Berceily, gọi một ly Bloody Mary, nhìn thanh niên tuấn tú dị thường ở đối diện, tầm mắt mơ hồ lướt qua vòng eo mềm mại của thanh niên trên sofa, nói thẳng ra mục đích của hắn:

"Bạch, phó bản tiếp theo, chúng ta cũng tổ đội đi."

Berceily ngước mắt nhìn hắn, phó bản tang thi trước đấy, cậu và An Khang cũng cùng một đội. Nếu hôm nay là người khác tới mời, cậu sẽ cảm thấy đối phương chính là coi trọng thực lực của cậu.