Chương 4: Chép Hộ

Đêm khuya vắng lặng, vạn âm thanh tịch mịch, mặt trăng lặng lẽ trốn trong mây đen. Gió cuốn qua đường phố trống rỗng, có vài phần vắng vẻ. Đèn đường trong góc trầm mặc đứng sừng sững, ánh sáng chiếu sáng biển báo phía dưới, đoan đoan chính chính in "Yên Lạc Phố".

Phần lớn khu vực này là tòa nhà chung cư, người thuê nhà đã sớm ngủ, nhà nào cũng kéo rèm cửa tắt đèn, đen đến mức hòa nhập vào bóng đêm.

Trong đó một cửa sổ bỗng nhiên sáng lên ánh đèn, Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu khôi phục trang phục hiện đại, trống rỗng xuất hiện trong phòng khách. Phạm Vô Cứu trong tay cầm một quyển sách, chính là "Lịch sử thay đổi và tiến hoá trang phục Trung Hoa" Diêm Vương ném cho anh trước khi đi.

"Có thể coi như tan tầm trở về." Phạm Vô Cứu lún người vào sô pha, thoải mái duỗi thắt lưng lười biếng, "Vẫn là trong nhà mình thoải mái."

Chung cư Yên Lạc là chỗ ở của bọn họ trên nhân gian, nhưng nghe tên liền biết, tòa nhà này cũng không phải của bọn họ, quyền thuộc về tay Diêm La Vương. Không chỉ có một tòa nhà này, cả con đường này đều là của Diêm La Vương.

Nếu không nói như thế nào Diêm Vương cũng là một thiên tài buôn bán gọi bằng cụ, hắn không chỉ kiếm tiền quỷ, còn kiếm tiền từ các thần tiên yêu quái. Những nơi như quán bar Yên Lạc, khách sạn Yên Lạc, quán cơm Yên Lạc, đều là sản nghiệp của hắn, dùng để chiêu đãi khách du lịch khắp nơi. Mặc kệ nhận được loại tiền tệ gì, đều dựa theo tỷ giá hối đoái chuyển đổi thành minh tệ, chảy vào tài khoản âm phủ, đầu tư xây dựng địa phủ. Mạnh Bà, Phán Quan, Đầu Trâu Mặt Ngựa, những thuộc hạ này, tất cả đều bị hắn đuổi đi dương gian quản lý thương nghiệp đế quốc.

Hắc Bạch Vô Thường cũng không bị buông tha, hai người bọn họ được phái tới tiểu khu này, chuyên môn phụ trách thu tiền thuê nhà, Câu Hồn ngược lại trở thành nghề nghiệp dư.

Quỷ thần từ nơi khác đến thành phố Thanh Châu du lịch một chuyến, ở trong phòng khách sạn vài ngày liền rời đi, lựa chọn thuê căn hộ đều là định cư lâu dài, cho nên các hộ gia đình gần đó đều là yêu quái địa phương. Không phải tất cả yêu quái đều thích ở trong rừng sâu núi thẳm, cũng không phải tất cả yêu quái đều có thể mua được nhà, trà trộn trong nhân loại có rất nhiều bất tiện, tiểu khu Yên Lạc không phải con người tụ tập liền trở thành lựa chọn hàng đầu tốt nhất.

Toàn bộ khu chung cư này đều chật kín, duy chỉ có tòa nhà này còn trống mấy hộ. Bởi vì chủ thuê nhà Diêm Vương trên dương gian liền ở tòa nhà này, tiểu yêu bình thường không dám ở lại, cũng chỉ có Hắc Bạch Vô Thường có thể làm người thuê nhà nơi này.

Diêm Vương ngược lại cũng không keo kiệt đến ngay cả lông dê của cấp dưới cũng phải nhổ, gian phòng này là coi như phúc lợi nhân viên phát cho bọn họ, không thu tiền thuê nhà của bọn họ. Một nhà hai phòng ngủ một phòng khách, hai người bọn họ vừa vặn chiếm một nhà, phòng ngủ chỉ cách nhau một bức tường, thêm một phòng khách, tựa một ngôi nhà nhỏ ấm áp.

Phạm Vô Cứu duỗi thắt lưng xong, đứng thẳng dậy nói: "Em về phòng nghỉ ngơi trước, chỉ sợ tối nay tôi không ngủ."

Tạ Tất An đang trở về phòng dừng bước, nghiêng người lại: "Sao thế?"

Phạm Vô Cứu giơ sách trong tay lên ý bảo: "Một ngàn lần."

Tạ Tất An trong chớp mắt, nói: "Ồ. Chúc may mắn."

2 giờ sáng, phòng ngủ.

Phạm Vô Cứu ngồi trước bàn làm việc, nâng cánh tay xoay cổ tay đau nhức, thở dài một hơi: "Lúc này mới tám mươi lần, nhiều muốn chết."

"Nếu anh không còn mạng, cũng không có Vô Thường đến câu hồn anh."

Thanh âm lạnh lạnh lùng lùng tựa như lộ ra hàn khí, Phạm Vô Cứu giật mình, xoay người chỉ thấy Tạ Tất An đứng ở phía sau anh. Anh không nghe thấy động tĩnh mở cửa, Tạ Tất An chỉ có thể là xuyên tường tới.

Thấy Tạ Tất An, khí lực cả người Phạm Vô Cứu rút sạch dường như trong nháy mắt trở về.

Phạm Vô Cứu cười nói: "Đây không phải là có Bạch Vô Thường đến câu hồn tôi sao?"

Tạ Tất An thản nhiên nhìn anh, không nói lời nào.

Phạm Vô Cứu sờ sờ mũi, bắt đầu không có lời nào để nói: "Sao em trễ như vậy còn chưa ngủ?"

"Thần tiên lại không cần ngủ." Tạ Tất An cầm lấy quyển "Lịch sử và tiến hoá trang phục Trung Hoa." trên bàn, từ đầu đến cuối đọc nhanh như gió lật một lần, "Sao bây giờ mới tám mươi lần, anh muốn chép đến ngày tháng năm nào?"

Tốc độ tay của thần tiên rất khác với người phàm, tốc độ này đặt vào trong thần tiên, có thể nói là chậm đến mức khiến người ta tức giận.

Phạm Vô Cứu thở dài: "Tôi vốn cảm thấy văn tự khô khan, nhìn lâu chóng mặt hoa mắt, cũng sắp thành mù chữ."

Tạ Tất An đem sách đặt trở lại, kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Phạm Vô Cứu, trực tiếp rút giấy bút, lại bắt đầu lặng lẽ viết, mô phỏng chữ viết của Phạm Vô Cứu.

Phạm Vô Cứu sửng sốt. Anh tự nhiên nhìn ra Tạ Tất An không dùng Sấu Kim Thể* như bình thường, ngược lại đang học chữ Cuồng Thảo** theo anh. Hơn nữa, chữ viết nhái giống như thật, chính anh cũng nhìn không ra.

(*) Chữ viết đẹp, có sự thẩm mỹ cao.

(**) Có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán.

"Hơn nửa đêm nay em tới đây, vốn là tới hỗ trợ." Phạm Vô Cứu cảm động vỗ vỗ vai cậu, "Thật không hổ là anh em tốt của tôi."

Bả vai Tạ Tất An bất ngờ bị vỗ một cái, bút rơi cũng nghiêng vài phần, nhíu mày nói: "Tay."

"A a, xin lỗi, xin lỗi." Phạm Vô Cứu vội vàng dời tay ra.

Anh đương nhiên cũng sẽ không để toàn bộ cho Tạ Tất An chép, hai người cùng nhau chia sẻ mới thoải mái, vì thế một lần nữa ngồi ngay ngắn. Phạm Vô Cứu không có trí nhớ nhìn qua không quên như Tạ Tất An, vẫn là mở sách thành thành thật thật chép lại.

"Cảm ơn a, anh em." Phạm Vô Cứu vừa chép vừa nói.

"Lão Hắc." Tạ Tất An rũ mắt, đột nhiên nói, "Xin lỗi."

Phạm Vô Cứu ngẩn ra, lập tức cười rộ lên: "Sao thế? Em nói cái gì xin lỗi a?"

Tạ Tất An nói: "Nếu không phải tôi nói quần áo này khó coi, anh sẽ không cùng Diêm Vương điện hạ đề nghị, cũng sẽ không bị phạt chép."

"Điều này có liên quan gì đến em? Người nói muốn đổi thành âu phục chính là tôi, cũng không phải em." Phạm Vô Cứu thập phần rộng lượng, không thèm để ý chút nào.

Tạ Tất An: "Có liên quan. Bởi vì tôi đề cập trước, anh bị phạt là quả, là tôi nợ anh."

Phạm Vô Cứu: "Không sao đâu. Bởi vì tôi nói lỡ, quả là tôi bị trừng phạt, có liên quan gì tới em."

Tạ Tất An: "Có liên quan."

Phạm Vô Cứu: "Không liên quan."

Tạ Tất An: "..."

Phạm Vô Cứu từ trong thái độ khác thường này của Tạ Tất An phát hiện ra một tia khác thường, thăm dò hỏi: "Lão Bạch, em trễ như vậy không ngủ... Không phải là nghĩ tới chuyện này, vì thế tự trách chứ?"

Anh càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Tạ Tất An bề ngoài nhìn lạnh lùng nhàn nhạt, kỳ thật tâm tư không biết có bao nhiêu tinh tế mẫn cảm. Nằm ở trên giường rối rắm nửa ngày xem có phải liên lụy đến anh hay không, mới hơn nửa đêm tới thay anh chép sách.

"Anh em ai so đo cái này nha." Phạm Vô Cứu vội vàng an ủi cậu, "Hơn nữa, em cũng đến cùng tôi chép, hai chúng ta người cùng hội cùng thuyền, mặc kệ nhân cái gì quả đều cùng nhau gánh vác, không cần phân đúng sai."

Tạ Tất An lại không nói gì, chỉ có đầu bút rơi trên giấy xoạt xoạt.

Phạm Vô Cứu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cũng chuyên tâm chép sách.

- - Chuyên tâm là giả, cùng vị bên cạnh vai kề vai, khuỷu tay chạm khuỷu tay, khoảng cách gần muốn chết, làm sao có thể không phân tâm?

Hai người nhìn như hết sức chăm chú làm việc của mình, kì thực tình huống đầy rẫy. Phạm Vô Cứu sai chính tả out một mảng lớn, bôi bôi xoá xoá xấu đến không đành lòng nhìn, Tạ Tất An viết được một nửa quên lời, cần phải chậm một chút mới có thể nhớ được.

Phạm Vô Cứu chép được một nửa, đột nhiên nói: "Lão Bạch, em xem cái này."

Tạ Tất An quay đầu lại: "Xem cái gì?"

"Đọc bức tranh này, trang phục thời Ngụy Tấn cũng áo ống rộng, nhưng linh động phiêu dật, so với một thân trang phục Vô Thường hiện tại của chúng ta còn đẹp hơn. Nếu em thích, chúng ta thay đổi phong cách này?"

Tạ Tất An trầm mặc trong chốc lát: "Anh lại còn có nhàn nhã nghĩ cái này."

"Không phải em nói muốn đổi kiểu dáng sao?" Tất nhiên là muốn đem lời em nói để trong lòng.

Tạ Tất An dừng lại, quay đầu lại nói, "Ừm. Vậy cái này a."

Hai tiên cùng nhau chép, hiệu suất đặc biệt cao. Mặc kệ chất lượng như thế nào, tốc độ nâng lên một phần lớn. Đợi đến bốn giờ sáng, đã chép xong tám trăm lần.

Tạ Tất An rốt cục cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, dừng lại xoa xoa cổ tay.

Phạm Vô Cứu nhìn thấy mà đau lòng: "Được rồi được rồi, còn lại để tôi."

Tạ Tất An không nghe, nhấc bút lên tiếp tục viết: "Không phải nói cùng gánh vác nhân quả sao?"

Phạm Vô Cứu thốt lên: "Thiện quả em nếm, quả đắng tôi gánh."

Tạ Tất An kinh ngạc nhìn anh một cái.

Phạm Vô Cứu phản ứng lại, cảm thấy lời này có chút vượt quá giới hạn, cúi đầu bắt đầu lắp bắp bổ sung: "Anh em có phúc cùng hưởng, có khổ cùng chịu. Tôi nói chuyện tình nghĩa... Thích để lại nhiều phúc khí cho anh em, đau khổ hơn để lại cho bản thân mình."

Tạ Tất An gật đầu: "Vậy anh thật sự là nghĩa bạc vân thiên*" Sau đó cúi đầu tiếp tục chép.

(*) Có tình có nghĩa, chính khí lẫm liệt.

Phạm Vô Cứu: "..."

Xem ra hoàn toàn không có nói động lão Bạch.

Vì thế hai vị tiên im lặng tiếp tục chép. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ tích tích, đánh vào trên thủy tinh, rất có chút thơ tình họa ý.

Bọn họ cứ như vậy nghe mưa qua đêm.

Khi ánh sớm buổi sáng mờ mờ, bọn họ đồng thời đặt bút xuống, một ngàn lần không nhiều không ít, vừa lúc trời sáng hoàn thành.

Tạ Tất An nhìn ngân sắc ở phía đông ngoài cửa sổ, nói: "Trời sáng rồi."

Mưa không biết khi nào đã dừng lại, bình minh đến, có ánh sáng vàng xuyên qua những đám mây mỏng, quấn quanh mặt trời.

Thế sự vô thường, đêm đêm có người rời hồn chạy về phía cái chết, vạn vật không thay đổi, mặt trời mọc lên đón sinh mệnh mới.

Phạm Vô Cứu nằm lắt lẻo trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, không rảnh ngắm cảnh đẹp chân trời: "Cuối cùng cũng có thể giao cho Diêm Vương điện hạ."

"Sau này anh chú ý một chút." Tạ Tất An nhắc nhở, "Điện hạ không thích đồ vật quá Tây, anh nên ít nhắc tới."

Phạm Vô Cứu bỗng nhiên ngẩn người, mở mắt ngồi dậy nói: "Rồi xong."

Tạ Tất An: "Làm sao?"

Phạm Vô Cứu nhìn chằm chằm vào tờ giấy đã được chép trên bàn, đau đớn: "Chúng ta sử dụng bút máy, bút máy được phát minh bởi người nước ngoài, chúng ta nên chép bằng bút lông aa!"

"......"

Tạ Tất An: "Cũng không cần uốn nắn quá tay, Diêm Vương điện hạ chỉ là truyền thống, cũng không phong kiến."

Chuyện không nên chậm trễ, Phạm Vô Cứu cùng Tạ Tất An trở lại Diêm La Điện, chuẩn bị đem giấy đã chép xong trình cho Diêm Vương.

Diêm La vẫn ngồi yên trước bàn viết chữ, mặt mày sơ lãng, con người tao nhã.

Trong tay Diêm Vương có hai món thần khí, một là Sổ Sinh Tử, hai là Bút Luân Hồi. Vô Thường tiếp dẫn vong hồn cần tra cứu Sổ Sinh Tử, Phán Quan phân biệt rõ thiện ác cần sử dụng Bút Luân Hồi. Bởi vì Bút Luân Hồi được ban cho địa phủ Phán Quan, còn gọi là Bút Phán Quan.

Nhưng hiện tại hệ thống phán xét địa phủ hoàn toàn tự động, Phán Quan đều bị phái đi kinh doanh, Bút Phán Quan trở lại trong tay Diêm Vương. Về phần Sổ Sinh Tử, Hắc Bạch Vô Thường cùng Vô Thường tạm thời lấy được đều chỉ dùng để điều tra, hàng thật ở trong tay Diêm Vương, phối hợp với Bút Phán Quan, viết mới có tác dụng.

Vô Thường xem Sổ Sinh Tử, là vì câu hồn.

Phán Quan sử dụng Bút Phán Quan, là vì phán xét.

Diêm Vương dùng Bút Phán Quan viết Sổ Sinh Tử, là tạo ra nhân quả. Hắn đã có bút tích, đều sẽ trở thành chân thật, vận mệnh chúng sinh, đều có thể bị hắn chi phối.

Có được lực lượng nhân quả nắm trong tay, đây mới là nguyên nhân Diêm Vương cường đại vô cùng trong thần minh đương thời.

"Chép xong rồi?" Lúc này đây, Diêm La đã biết bọn họ vì sao mà đến.

"Vâng, mời ngài xem qua." Phạm Vô Cứu có chút thấp thỏm đem một nắm giấy đã chép xong đưa cho Diêm La, cầu nguyện sẽ không bị nhìn ra dị thường.

Giấy trôi nổi giữa không trung, nhanh chóng tự động lật trang.

Diêm La cực nhanh duyệt qua một lần, ngẩng đầu có hứng thú nhìn về phía Tạ Tất An: "Cậu thay hắn chép?"

Tạ Tất An giật nảy mình.

...... Chữ viết tay của cậu không nên có sơ hở chứ.

"Chữ viết của cậu quả thật giống hắn như đúc, chỉ là trong đó 428 bài không hề sai sót, 572 bài sai chữ tùm lum, nhìn thế nào cũng không giống xuất phát từ một người hạ bút." Diêm La hảo tâm giải thích.

Tạ Tất An: "..." Tuyệt đối không nghĩ tới.

Phạm Vô Cứu: "..." Mẹ nó mất mặt.

Phạm Vô Cứu quyết định chắc chắn, trước hết đem trách nhiệm đều ôm lên người mình: "Muốn phạt thì phạt tôi! Là tôi muốn lười biếng, cầu lão Bạch giúp tôi viết thay."

Tạ Tất An nhíu mày, muốn phủ nhận: "Điện hạ--"

Diêm La cắt đứt cậu: "Anh em các cậu tình thâm, bổn vương cũng không đành lòng nghiêm trị, chỉ cần hoàn thành một chuyện khác, việc này coi như là qua."

Tạ Tất An cẩn thận hỏi: "Việc này có khó làm không? "

"Cũng không tính là rất khó."

Diêm La nghiêm trang: "Để cho các cậu hiểu được văn hóa phương Đông sinh ra là tự tin văn hóa dân tộc, để cho thần nước ngoài cũng hiểu cái gọi là đầu ra văn hóa. Chỉ cần để cho một vị thần phương Tây xem xong quyển "Lịch sử và tiến hoá trang phục Trung Hoa." sau khi đọc xong giao ra một vạn chữ cảm tưởng, là nhiệm vụ các cậu hoàn thành."

"......"

"Các cậu còn có nghi vấn gì không?"

"Có." Phạm Vô Cứu nghiêm túc đặt câu hỏi, "Có thể chọn nghiêm trị sao? Tôi sẵn sàng bị trừng phạt." Tôi thà bị trừng phạt còn hơn.

Diêm La mỉm cười: "Không thể."

......

Từ địa phủ đi ra, Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu liếc nhau, không hẹn mà cùng đi thẳng về một phương hướng.

Quán bar Yên Lạc.

Có một vị thần phương Tây sống ở đó, Venus.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

18/9/2021

#NTT