Tạ Tất An dùng Câu Hồn Tác câu Phạm Vô Cứu đi, lưu lại một đám yêu tinh trong gió hỗn loạn, trợn mắt há mồm.
Một lúc lâu sau, mới có yêu tinh mở miệng: "Các cô vừa nhìn thấy cái gì?"
"Chúng tôi lại không mù, Thất gia câu Bát gia đi."
"Thất gia còn nói hồn Bát gia chỉ có thể bị cậu ấy câu đi."
"Vậy chúng ta có phải trả tiền thuê nhà không?"
"Cô mới tới à? Đương nhiên là tự mình chuyển tiền qua a! Chúng tôi là muốn thưởng thức mặt Thất gia Bát gia mới cố ý kéo bọn họ đến thu, nơi này chủ nhà chính là Diêm Vương, ai dám thật sự không trả tiền thuê nhà?"
"Những thứ này đều không phải trọng điểm, các cô không chú ý tới lúc Thất gia vừa tới đã nói cái gì sao? Cậu ấy nói Bát gia cự tuyệt cậu ấy thì ra là bởi vì thích những phong cách này của chúng ta. Điều đó có nghĩa là gì? Chứng tỏ Thất gia đã tỏ tình với Bát gia!"
"Hoa Sinh đã phát hiện ra điểm mù! Đôi anh em tốt nổi tiếng khắp Trung Hoa này lại thật sự có gian tình? Không nghĩ tới Thất gia bình thường thoạt nhìn lạnh lùng thanh khiết lại chủ động!"
"Xoá bỏ sự thật... Đôi này có gian tình chỉ cho tôi cảm giác quả nhiên là như thế, ngoài ý muốn duy nhất chính là Thất gia lại chủ động."
"Đã sớm cảm thấy bọn họ có cái gì đó, bạn tốt bình thường ai dính như bọn họ chứ?"
"Nhưng Bát gia không phải là cự tuyệt sao? Ngay cả đại mỹ nhân như Thất gia mà Bát gia cũng có thể cự tuyệt, Bát gia chướng mắt chúng ta hình như cũng trở nên bình thường, đột nhiên cân đối."
"Bát gia nhất định là thẳng nam, bằng không làm sao có thể cự tuyệt Thất gia!"
"Thẳng nam cũng không cự tuyệt được Thất gia a. Tôi chính là thẳng nam, nếu Thất gia tỏ tình tôi, tôi có thể uốn cong tại chỗ!"
Có tiểu yêu đưa ra ý tưởng mới: "Chẳng lẽ Bát gia không được?"
“...... Hình như chỉ có điều này là hợp lý nhất."
"Phá án rồi, Bát gia không được."
"Bát gia không được +1."
"Bát gia không được +10086."
Đám yêu quái bảy miệng tám lưỡi thảo luận bát quái, cuối cùng nhất trí đưa ra kết luận Phạm Vô Cứu không được.
Căn hộ Yên Lạc, phòng 201.
Tạ Tất An túm Câu Hồn Tác, trực tiếp đem Phạm Vô Cứu vào phòng ngủ của mình, đem anh ném lên giường.
Phạm Vô Cứu ngã vào đệm chăn mềm mại, miễn cưỡng chống lên nửa người trên, nhìn cổ tay phải mình bị Câu Hồn Tác bao lấy, mắt lộ ra bất đắc dĩ: "Tiểu Bạch, có thể cởi Câu Hồn Tác không?"
Câu Hồn Tác là thần khí, trừ phi người sử dụng tự mình cởi bỏ, bằng không đối tượng tránh không thoát. Cây Câu Hồn Tác này là của Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu cũng không có biện pháp với nó.
"Tôi không hiểu..." Tạ Tất An bình tĩnh nói, "Anh là của tôi."
Phạm Vô Cứu theo cậu: "Đúng đúng, tôi là của em, cởi trói tôi cũng là em, cái này không cần mâu thuẫn."
Tạ Tất An không tin: "Cởi trói, anh sẽ chạy."
Phạm Vô Cứu giơ tay lên cam đoan: "Tôi sẽ không."
Tạ Tất An hiển nhiên không coi lời này là thật, quỳ gối trước người anh, nâng cằm lên mệnh lệnh: "Ôm tôi."
"A?" Phạm Vô Cứu mơ màng, nhưng thấy ánh mắt Tạ Tất An lạnh lùng đảo tới, không kịp suy nghĩ kỹ, liền thật cẩn thận ôm lên.
Tạ Tất An nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào trước ngực Phạm Vô Cứu, tư thái thập phần quyến luyến.
Phạm Vô Cứu nhìn mà thương xót, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Tạ Tất An: "Tiểu Bạch, chúng ta không nháo nữa được không?"
Tạ Tất An không để ý lời Phạm Vô Cứu, mở mắt ra nói: "Hôn tôi."
Phạm Vô Cứu ngẩn ra, theo bản năng muốn cự tuyệt, chạm đến ánh mắt tựa như đè nén vô số tình cảm của Tạ Tất An, cự tuyệt lại nói không nên lời.
Nội tâm anh rõ ràng cũng là khát vọng hôn môi, vì sao phải cự tuyệt đây?
Trước kia cũng không phải chưa từng có, một lần làm hai lần quen thuộc, giả bộ ngụy quân tử cái gì.
Phạm Vô Cứu yết hầu lăn qua lăn lại, cúi đầu nhắm mắt, cho Tạ Tất An một nụ hôn ý tứ trấn an.
Tạ Tất An rất nhanh đáp lại anh, Phạm Vô Cứu giữ chặt gáy cậu, động tác dần dần mất khống chế, từ ôn nhu trấn an biến thành tham lam đòi hỏi, hôn đến bất phân thắng bại.
Cho đến khi Tạ Tất An khẽ thở hổn hển tựa vào trong ngực anh, cúi đầu nói: "Làm tôi."
Phạm Vô Cứu: "!!!!!"
Phạm Vô Cứu trong nháy mắt thanh tỉnh, lần nữa đẩy người ra: "Không được, Tiểu Bạch, cái này không được."
Đây là nguyên tắc và điểm mấu chốt của anh, vô luận vài lần, không được chính là không được.
Tạ Tất An bình tĩnh nhìn anh: "Tôi biết, anh thích chủ động, những yêu tinh trong tiểu khu kia rất nhiệt tình."
Phạm Vô Cứu trăm miệng không thể biện minh: "Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, tôi không phải tại lúc du͙© vọиɠ nghênh còn cự..."
Ngón tay Tạ Tất An kéo dây áo, áo choàng rộng thùng thình, tiếp theo là áσ ɭóŧ. Mái tóc dài đen nhánh từ đầu vai trượt xuống, che đi lưng trắng nõn.
Tạ Tất An im lặng rũ mắt, khuôn mặt thanh lệ thần sắc tối tăm.
Phạm Vô Cứu thấy thế xuống giường muốn chạy trốn, bị Tạ Tất An dùng Câu Hồn Tác kéo trở về.
"Biết là anh sẽ chạy." Tạ Tất An đẩy anh ngã xuống giường, ngồi trên thắt lưng anh, lúc cúi người vài sợi tóc xẹt qua cổ trắng như tuyết, buông xuống khuôn mặt Phạm Vô Cứu, "Là tôi trước kia quá mức rụt rè, sớm biết anh thích hoang dã, sẽ không giả vờ."
Ánh mắt Phạm Vô Cứu phảng phất như gặp quỷ.
Tiểu Bạch đây là bị diễm quỷ gì đó nhập thân sao?!
"Anh không muốn động cũng được." Tạ Tất An chậm rãi nói, "Tôi có thể tự mình đến."
Phạm Vô Cứu đờ đẫn, Tạ Tất An hôm nay mang đến cho anh rung động quá lớn, anh nhất thời khó có thể ứng phó.
"Huống chi anh cũng không phải không có phản ứng gì, ngược lại làm cho tôi bớt lo." Ánh mắt Tạ Tất An dời xuống, khẽ xùy một tiếng, "Tôi còn cho rằng anh là Liễu Hạ Huệ."
Phạm Vô Cứu cảm thấy không ổn, muốn ngăn cản: "Tiểu Bạch, dừng lại, em không cần làm như vậy... Em sẽ hối hận."
Tạ Tất An tai như bị lãng.
Phạm Vô Cứu trong tình thế cấp bách, trực tiếp nói ra sự thật: "Tiểu Bạch, em là trúng mũi tên tình yêu mới yêu tôi, Em thật sự không thích tôi, loại chuyện này chúng ta không thể làm!"
Tạ Tất An động tác dừng lại: "Mũi tên tình yêu?"
Phạm Vô Cứu hoàn toàn buông tha giãy dụa, cười khổ nói: "Đúng, em trúng mũi tên vàng tình yêu của Cupid, cho nên mới cảm thấy thích tôi."
Bí mật nói ra liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Phạm Vô Cứu dứt khoát một hơi nói xong: "Tôi thật sự yêu em, không có lừa gạt em. Tôi yêu em trong một ngàn năm, tôi có một trái tim riêng tư, nên trước đây đã không nói với em sự thật. Tôi mượn khoảng thời gian này giả làm bạn trai của em, hoàn toàn thỏa mãn du͙© vọиɠ cá nhân của mình, đây là thân phận tôi trộm được, tôi không thể làm hơn nữa... Thực sự là bắt nạt em."
Anh không muốn giấu tiếp nữa, cho dù sau khi mũi tên mất hiệu lực lão Bạch sẽ biết ý nghĩ thật sự của anh, anh cũng không quan tâm. Anh chính là muốn đem tâm sự làm rõ ràng trước thiên hạ, đem cái ti tiện này, đâm lao phải theo lao, Phạm Vô Cứu yêu anh em tốt, hoàn toàn trải ra cho Tạ Tất An xem.
Không được làm anh em thì sao? Anh ôm ý niệm xằng bậy như vậy, không muốn tự lừa mình dối người nữa.
Tạ Tất An nhìn anh một lúc lâu, lại nở nụ cười: "Mỗi lần anh cự tuyệt cùng tôi lên giường luôn có một đống lý do, lần này lại tạo ra một câu chuyện để an ủi tôi. Anh không cần đem tình anh em của chúng ta quá coi trọng, không thích tôi trực tiếp nói là được, cần gì phải tìm nhiều cớ như vậy sợ tôi khổ sở. Một lần nói rõ ràng, tôi sẽ hết hi vọng. Anh cứ không ngừng không ngừng như vậy mới đả thương người."
Người trúng tên, bản thân cũng sẽ không nhớ và không tin tưởng mình là bởi vì trúng tên mới yêu đối phương, chỉ biết coi đối phương là tình yêu đích thực nhất định trong số mệnh. Ma lực của tình yêu có thể khiến người ta mất đi lý trí, Tạ Tất An hiện tại đang ở trong trạng thái đãng trí.
Bọn họ hiện tại vô luận giải thích như thế nào, đều là ông nói gà bà nói vịt, mạch não hoàn toàn không đúng.
Phạm Vô Cứu quả thực sắp tuyệt vọng.
"Tôi biết anh tình nguyện bịa chuyện cũng không quan tâm tôi." Tạ Tất An thu hồi Câu Hồn Tác lại, tự giễu cười, "Quá tam ba bận, đây là lần thứ ba anh cự tuyệt tôi, tôi mệt mỏi quá rồi."
"Tôi hiện tại tạm thời không muốn nhìn thấy anh." Cậu thấp giọng nói "Cút ra ngoài."
Phạm Vô Cứu muốn giải thích: "Tiểu Bạch, tôi không phải bịa chuyện ——"
Nhưng mà một luồng gió lạnh quét tới, Phạm Vô Cứu bị một dòng thần lực đẩy ra ngoài cửa, cửa phòng ngủ cũng tự động đóng lại. Tạ Tất An còn thiết lập một hàng rào kết giới cách âm, hiển nhiên không muốn nghe được bất kỳ động tĩnh gì của Phạm Vô Cứu.
Phạm Vô Cứu: "..."
Làm sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này?
Anh cần đi ra ngoài hóng gió và bình tĩnh chút.
Bên ngoài bóng đêm thê lương, phảng phất như cuộc sống ảm đạm của anh lúc này.
Buổi tối, Phạm Vô Cứu dọc theo đường đi dạo không mục đích, cũng không biết nên đi đâu.
Anh có làm gì sai không? Phạm Vô Cứu tự hỏi, khi Tạ Tất An không tỉnh táo không chạm vào cậu là không sai.
Nhưng Tạ Tất An không vui như vậy, hiện tại hiểu lầm càng náo loạn lớn.
Sao kiểu gì cũng hỏng hết vậy?
Phạm Vô Cứu đi mãi, liền đi tới cửa một khách sạn.
Anh dừng chân, nhìn tên Yên Lạc trên đỉnh đầu, nhấc chân bước vào.
Trước kia địa phủ có tứ đại phán quan – Thưởng thiện ty Ngụy Chinh, Phạt ác ty Chung Quỳ, Tra sát ty Lục Chi Đạo, âm luật ty Thôi Giác, còn có Vô Thường Câu Hồn, Mạnh Bà bán canh, Đầu Trâu Mặt Ngựa các loại quỷ sai. Theo thời đại phát triển, hệ thống luân hồi địa phủ bắt đầu hoàn toàn tự động hóa, đám quỷ sai có công việc mới. Hắc Bạch Vô Thường thu tiền thuê nhà, Mạnh Bà kinh doanh quán bar, Đầu Trâu Mặt Ngựa làm bảo vệ, tứ đại phán quan cũng lần lượt được Diêm Vương phái đi quản lý khách sạn, nhà hàng và các sản nghiệp khác.
Người quản lý khách sạn Yên Lạc này chính là bạn cũ của Phạm Vô Cứu, Thôi Giác.
Khách sạn Yên Lạc, tầng ba phòng riêng.
"Yo, cậu tên này hôm nay nghĩ như thế nào đến đây thăm tôi?" Thôi Giác trêu ghẹo nói, "Bình thường cậu không phải đều cùng lão Tạ ở một chỗ sao, căn bản không có thời gian để ý chúng tôi."
Phạm Vô Cứu thở dài: "Bị đuổi ra khỏi nhà."
Thôi Giác khẽ nhíu mắt phượng: "Tôi nói chứ, vợ chồng son cãi nhau?"
Phạm Vô Cứu không muốn nói chuyện, yên lặng uống rượu giải sầu.
"Tình cảm của hai người tốt như vậy, có cái gì mà ầm ĩ." Thôi Giác khó hiểu, "Không phải mới cùng nhau từ cái gì vịnh Mi Châu trở về sao? Chẳng lẽ là trên đường phát sinh mâu thuẫn?"
Phạm Vô Cứu uống một ngụm rượu lớn: "Việc này nói rất dài."
Trong lòng anh nghẹn ức, muốn tìm người thổ lộ tâm sự, dứt khoát đem chuyện mũi tên tình yêu của Tạ Tất An từ đầu đến cuối đều nói với Thôi Giác.
Thôi Giác nghe xong: "Cậu nói cậu thích cậu ấy đúng không?"
Phạm Vô Cứu gật đầu thừa nhận.
Dù sao anh cũng đã cùng lão Bạch làm sáng tỏ, lại đem tâm tư nói cho những người bạn này cũng không có gì.
Phạm Vô Cứu tự cho là tuyên bố một chuyện đại sự, Thôi Giác đối với việc này lại phản ứng bình thản, tựa hồ đối với chuyện anh thích Tạ Tất An cũng không ngoài ý muốn.
Thôi Giác: "Đó không phải chuyện tốt sao? Cậu thích cậu ấy, cậu ấy lại trúng mũi tên yêu cậu đến phát cuồng, còn không nhân cơ hội này nấu gạo thành cơm? Qua thôn này cũng không có cửa hàng khác đâu."
Phạm Vô Cứu nhíu mày, có chút tức giận: "Tôi không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Lão Thôi, Tiểu Bạch cũng là bạn bè của cậu, sao cậu một chút cũng không tôn trọng cảm thụ của em ấy?"
Thôi Giác không nói gì: "Khó trách Diêm Vương điện hạ nói cậu chết vì đầu có bệnh, lúc này còn làm chính nhân quân tử cái gì? Đáng đời cậu không thể ăn thịt. Nếu không phải lão Bạch cũng thích cậu, tôi có thể đưa ra chủ ý này sao?"
Phạm Vô Cứu mất mát nói: "Tiểu Bạch là bởi vì trúng tên mới thích tôi, vậy không giống."
Thôi Giác dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn anh: "Cái gì? Cậu lại cho rằng lão Tạ là trúng tên sau đó mới thích cậu?"
Phạm Vô Cứu: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Thôi Giác ngữ khí cực độ khϊếp sợ: "Cậu thế nhưng không biết cậu ấy thích cậu?"
Hắn kích động đến mức vỗ tay: "Cả thế giới đều biết cậu thích cậu ấy, cậu ấy thích cậu, tôi, Chung Quỳ và Mạnh Bà mấy người bọn họ đều cá cược hai người lúc nào thông báo chính thức, kết quả cậu còn không biết lúc trước cậu ấy thích cậu???"
Phạm Vô Cứu: "????"
Phạm Vô Cứu mờ mịt: "Ý cậu là sao? Lúc trước tôi cùng Tiểu Bạch, chẳng lẽ không phải anh em?"
Thôi Giác bung lụa nói hàng loạt: "Cậu mở mắt ra nhìn thế giới, Đầu Trâu Mặt Ngựa sẽ gửi 800 tấm ảnh mỗi ngày đều là đối phương sao? Đầu Trâu Mặt Ngựa có như hình với bóng trong giờ làm việc không? Đầu Trâu Mặt Ngựa nói chuyện phiếm với người khác ba câu cũng không nỡ rời xa đối phương sao? Đầu Trâu Mặt Ngựa từ cao đến thấp, đến đôi tất cũng giống nhau sao? Bình thường nhóm chúng tôi tán gẫu rất nhiệt tình, hai người trực tiếp chặn không care, một người nói chuyện thì liền lập tức trả lời, thiết lập đặc biệt quan tâm, mùi chua hôi yêu đương đều sắp hun chết chúng tôi, các cậu còn tưởng rằng là tình anh em. Nếu thật sự là tình anh em, tôi sẽ cùng các cậu đùa giỡn là đôi vợ chồng son sao?"
Hắn cho rằng hai người này đã lặng lẽ ở cùng một chỗ, chỉ kém Tuyên Hoà đột phá bước cuối cùng, không nghĩ tới là chậm chạp đến căn bản không phát hiện tâm ý đối phương.
Phạm Vô Cứu tìm nhầm trọng điểm: "Đầu Trâu Mặt Ngựa làm sai cái gì mà bị cậu lấy làm ví dụ như vậy?"
"Đầu óc này của cậu. Ai... Quên đi, chút EQ này của cậu thật sự là người như tên, không có thuốc nào cứu được." Thôi Giác tỉnh táo lại, một lần nữa ngồi xuống, "Nhưng lão Tạ không đúng a, EQ của cậu ấy cao hơn cậu nhiều, cũng vẫn thích cậu, cậu ấy thế nhưng không nói với cậu."
Phạm Vô Cứu vẫn không hiểu: "Sao lại nhìn ra em ấy vẫn luôn thích tôi?"
Thôi Giác chỉ hận rèn sắt không thành thép "Đó đều là chuyện đã lâu rồi, lúc đó còn ở địa phủ, lão Tạ có một ngày đột nhiên tới tìm tôi uống rượu..."
Nói đến đây đã bị Phạm Vô Cứu cắt đứt: "Làm sao có thể? Tiểu Bạch không bao giờ uống rượu, cậu lừa tôi."
"Tôi lừa cậu làm cái gì?" Thôi Giác lườm Phạm Vô Cứu, "Tôi trước đem chuyện kia nói cho cậu biết, đó đại khái là chuyện 800 năm trước..."
800 năm trước, Vọng Hương Đài địa phủ.
Thôi Giác ở trong Vọng Hương Đài uống rượu, nhìn về quê hương, rượu từng chén từng chén, uống đến say. Một trận gió mát thổi qua, thanh niên áo trắng xuất trần bước vào trong đình, ngồi đối diện hắn: "Thôi Phán Quan có thể chia ta mấy chén rượu không?"
"Bất quá có mấy hũ rượu ngon, Bạch Vô Thường cứ tự nhiên." Thôi Giác sảng khoái nói.
Tạ Tất An cảm tạ, tự rót uống một mình, che tay áo uống liên tiếp mấy chén, trên mặt liền có chút ửng đỏ, hiện ra vài phần say rượu.
Thôi Giác nói, "Tửu lượng Bạch Vô Thường tựa hồ không tốt lắm?"
Tạ Tất An rũ mắt: "Tạ mỗ không thường xuyên uống rượu, quả thật không thắng được tửu lực." Nhưng vẫn rót một chén tiếp tục uống.
Thôi Giác tò mò: "Nếu không thể uống rượu, vì sao còn muốn uống rượu?"
Tạ Tất An im lặng uống rượu: "Bất quá mượn rượu giải sầu."
Thôi Giác càng thêm tò mò: "Bạch Vô Thường trời quang trăng sáng, sơ lãng thoải mái, cũng có chuyện ưu sầu?"
Tạ Tất An lúc này đã có chút nửa say, lẩm bẩm nói: "Phật nói nhân sinh bát khổ, sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, không buông xuống được. Ta đã thành tiên, không còn sinh lão bệnh tử nữa, lại còn bị cầu không được, không buông xuống được quấy nhiễu."
Thôi Giác hơi suy tư: "Bạch Vô Thường có người trong lòng?"
Tạ Tất An cúi đầu nói: "Có."
"Âm Dương cách nhau, nhân sinh khác đường, cuộc đời này sợ khó gặp lại." Thôi Giác thở dài nói, "Chỉ mong Bạch Vô Thường sớm ngày buông xuống."
Tạ Tất An lắc đầu: "Y cũng là tiên, ta cùng y ngày ngày gặp nhau."
"Vậy không phải vừa vặn cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt* sao? Nói thẳng với y là được." Thôi Giác khi đó vẫn là tư duy thẳng nam, cho rằng Bạch Vô Thường nói là Mạnh Bà. Địa phủ cũng chỉ có một vị nữ tiên xinh đẹp như vậy, mỗi ngày nhìn thấy, một đám quỷ xấu rất khó không động tâm với mỹ nữ, Thôi Giác tỏ vẻ lý giải.
(*) Lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. Tạ Tất An cười khẽ: "Phật nói, hết thảy ân ái, luôn khó có được lâu. Do yêu cố sinh lo, do yêu cố sinh sợ. Lòng tôi có sợ, không dám nói."
Thôi Giác thở dài, thầm nghĩ nha đầu Mạnh Vãn kia mạnh mẽ như thế, lại có thể khiến quân tử ôn nhuận như ngọc là Bạch Vô Thường yêu thương.
Đúng lúc này, Tạ Tất An say ngã trên bàn, trong miệng khẽ phun ra hai chữ: "Phạm huynh..."
Thôi Giác run tay, rượu trong chén lúc lắc rơi ra.
......
Về sau trong địa phủ hắn cùng Bạch Vô Thường gặp lại, Bạch Vô Thường trước sau như một cao quý lãnh diễm, phảng phất chuyện say rượu trong đình chưa từng xảy ra.
Có một ngày Thôi Giác thật sự không kiềm chế được tò mò, uyển chuyển hỏi một câu Hắc Vô Thường thế mà lại là họ Phạm.
Tạ Tất An hỏi: "Thôi phán quan đề cập đến y làm gì?"
Thôi Giác: "Ngày đó trong Vọng Hương Đình, Bạch Vô Thường đã nhắc qua hai chữ Phạm huynh."
Tạ Tất An thần sắc không thay đổi: "Ta còn đề cập đến cái gì nữa?"
Thôi Giác nói thật, đem nhân sinh bát khổ cùng phật tự vì yêu đều nói.
Tạ Tất An cúi đầu, sau đó nói: "Đều là uống rượu nói bậy mà thôi, Thôi Phán Quan chớ để trong lòng."
Sau đó, Tạ Tất An không uống rượu nữa.
Cậu sợ say rượu sẽ nói sự thật.
Phạm Vô Cứu nghe xong, đã ngây ngốc.
"Không phải, chuyện trọng yếu như vậy, cậu sao không nói sớm cho tôi biết?"
Thôi Giác cũng rất oan uổng: "Ối dời anh em, lúc trước các cậu mới vào địa phủ hai trăm năm, tôi cùng các cậu lại không quen biết, lão Tạ đều bảo tôi quên, tôi nói với cậu cái gì? Về sau tôi cũng đem việc này quên mất, cứ cho rằng hai người đã tâm ý tương thông, ai biết đến bây giờ còn chưa rõ ràng, tôi lúc này mới nhớ tới việc này."
"Muốn tôi nói, các cậu đây chính là kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, lão Tạ đều nói cậu ấy ngàn năm trước chính là tự tử, mũi tên tình yêu chẳng lẽ còn có thể vượt thời gian không gian sao? Cậu ấy rõ ràng khi còn sống chính là yêu cậu đến chết không thay đổi! Đáng tiếc hai cái hồ lô các cậu bức bách làm người ta phát bực... Tôi cũng là hiện tại mới hiểu được, lão Tạ lúc trước nói do yêu cố sinh lo, do yêu cố sinh sợ, hai người các cậu chính là quá quan tâm đối phương, đều nhăn nhăn nhó nhó không dám mở miệng, mới tạo thành cục diện hôm nay."
Phạm Vô Cứu giống như hồ đặc quánh.
Mấy ngày nay trong lòng anh vẫn luôn có suy đoán, hoặc là nói mơ hồ chờ đợi, nhưng anh vẫn không dám tin tưởng.
Lời nói của Thôi Giác, không thể nghi ngờ đã tiêm cho anh một liều thuốc kí©h thí©ɧ trái tim mạnh mẽ, làm cho anh không còn lo lắng sợ hãi, chỉ còn kích động cùng mộng ảo được may mắn chiếu cố.
Anh cầm tay Thôi Giác: "Lão Thôi, tôi nên tới sớm tìm cậu, tôi lãng phí ngàn năm ánh sáng, tôi thật sự là... Ngu không ai bằng!"
"Tôi biết nên làm như thế nào!" Phạm Vô Cứu cầm áo khoác lên, vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, bước đi như bay.
Phạm Vô Cứu dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời chạy về chung cư Yên Lạc, đến cuối cùng thậm chí còn bay.
Anh đẩy cửa phòng 201 ra, chỉ thấy trên bàn trà trong phòng khách bày mấy chai rượu, Tạ Tất An ngồi trên sofa từng ngụm từng ngụm uống, uống đến sắc mặt ửng đỏ. Đuôi mắt cũng bị nhuộm màu hoa đào, không biết do rượu hay là khóc qua.
Phạm Vô Cứu liếc mắt một cái nhận ra rượu kia là Venus đưa, anh giấu ở dưới gầm giường trong phòng ngủ của mình. Sau khi anh rời đi, Tiểu Bạch nhất định đã đi vào phòng ngủ của anh.
Tất cả những cái này không quan trọng.
Tạ Tất An thấy anh trở về, ngước mắt lên trong chớp mắt, lại hờ hững rũ mắt: "Anh còn trở về làm cái gì? Không phải bảo anh cút sao?"
Phạm Vô Cứu không nói một lời, tiến lên ôm ngang Tạ Tất An, sải bước đi về phía phòng ngủ.
Tạ Tất An kinh ngạc trong chớp mắt, hơi giãy dụa: "Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống, lão Hắc... Phạm Vô Cứu!"
Phạm Vô Cứu ném người lên giường, lấy thân đè xuống, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, hoàn toàn thay đổi so với tình cảnh hai người mấy giờ trước.
Nhận thấy quần áo trên người trở nên ít đi, Tạ Tất An dứt khoát không giãy dụa, cậu bình tĩnh hỏi: "Phạm Vô Cứu, anh coi tôi là cái gì? Anh bây giờ là bởi vì thương hại áy náy, lại muốn ép mình tiếp nhận tôi? Anh không cần vì anh em làm đến mức này..."
"Không bị ép tiếp nhận, cũng không coi em là anh em." Phạm Vô Cứu rũ mắt xuống, cùng trán cậu chạm vào nhau, chóp mũi đè lên, khàn giọng nói, "Tiểu Bạch, anh có suy nghĩ đối với em như vậy đã lâu, ngàn năm trước muốn ngỗ nghịch thế tục thành thân với em, ngàn năm sau muốn làm trái hữu nghị cùng em kết hôn. Anh làm ngụy quân tử một ngàn năm, hiện tại muốn trở về hình dáng thật. Anh vẫn luôn yêu em và luôn muốn làm em."
Tạ Tất An ngây người.
Nụ hôn Phạm Vô Cứu rơi trên khóe mắt lấp lánh nước của cậu, muôn vàn trân trọng, vạn phần thương tiếc.
"Tiểu Bạch." Phạm Vô Cứu đưa ra câu hỏi thận trọng và chân thành nhất, "Em có cho phép anh yêu em không?"
Tạ Tất An trầm mặc một lúc lâu, ngón tay run rẩy, tựa hồ là không thể tin được lời mình nghe thấy. Cậu nhắm mắt lại: "Cầu còn không được."
......
Tạ Tất An tóc dài, che đi một thân da thịt trắng như tuyết, hai chân thon dài không một chút khuyết điểm, Phạm Vô Cứu ngay cả nắm chặt cũng không dám dùng sức.
Anh từ trước đến nay cảm thấy người trong ngực giống như một con búp bê sứ trắng tinh xảo xinh đẹp. Đồ sứ cần phải cẩn thận bảo vệ, anh đem thân bình sứ trắng này mỗi một tấc đều tinh tế lau chùi, hy vọng miệng bình có thể cho anh cắm hoa —— vì anh muốn hái hoa của cậu.
Khi Phạm Vô Cứu sắp hái được đóa hoa yêu quý của anh, anh chưa từng phát giác ánh mắt mông lung của Tạ Tất An bởi vì say rượu bỗng nhiên xẹt qua một tia thanh minh.
Tạ Tất An lộ vẻ kinh ngạc, dường như là cảm thấy trước mắt mờ mịt luống cuống, còn chưa kịp dò xét đến tột cùng, hai tròng mắt vừa tỉnh táo lại bởi vì đột nhiên xuất hiện nhanh chóng thất thần.
Nhưng rất nhanh, cậu không chút do dự vòng quanh cổ Phạm Vô Cứu, đem một nụ hôn tràn đầy tình yêu đưa lên.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊..... 29/9/2021 #NTT