Trương Duật ra suối ngâm mình trong nước lạnh đến rất khuya mới quay trở về. Cô nhìn theo bóng dáng hắn, muốn ngồi dậy hỏi chuyện cho rõ ràng, nhưng không đủ dũng khí nên chỉ nằm lặng thinh.
Hôm nay, có vẻ hắn rất khẩn trương, trên người có mùi của nước thơm thảo dược hương bạc hà cô nấu riêng cho hắn, hương thơm bay phảng phất xung quanh cô.
Trương Duật đứng trước giường của cô bần thần một lát rồi lại ra ngoài sân.
Có tiếng của Bạch Vân kêu rít trên cao.
Võ Đông Nhiên hồi hộp vô cùng, hắn là đang chuẩn bị để đến với chị Tang.
Võ Đông Nhiên đã tắt đèn, không gian bên trong căn nhà nhỏ trở nên an tĩnh và đặc quánh.
Hôm nay là đêm rằm, trăng sáng vằng vặc len lỏi chiếu rọi mọi ngõ ngách từ sân vườn vào đến cửa chính.
Phía bên trong vẫn có thể nhìn thấu cảnh vật bên ngoài, hắn là đang suy tư trầm tĩnh đã rất lâu.
Chợt có tiếng nói vang bên tai cô “Nàng ngủ chưa?”
Mắt của Võ Đông Nhiên đã nhòe nhoẹt, nước mắt thấm ướt đẫm một mảng bông gòn làm nó mềm nhũn ra, giọng cô khàn đặc, cô không muốn trả lời hắn.
Trương Duật bỗng ngồi xuống giường cô, đây là lần đầu tiên hắn chủ động như vậy, cô nín thở chờ đợi.
“ Hôm nay nàng lạ lắm! Có chuyện gì không?”
“ Không có gì.”
Cô cố gắng hít thở để giọng nói thật bình thường, nhưng có vẻ cô đã khóc quá nhiều khiến hắn nhíu mày nhận ra điều bất thường.
“ Đông Đông, nếu như ta lừa dối nàng một điều gì đó, nàng sẽ tha thứ cho ta?”
Hắn nói rất nhỏ, dường như vừa muốn cô nghe thấy, vừa muốn cô đừng nghe thấy gì. Thanh âm trầm đυ.c bị chặn lại trong cổ họng.
Cô càng run rẩy kịch liệt hơn, mười đầu ngón tay bấm chặt khiến hằn lên mười dấu tay trên da thịt vô cùng đau đớn.
Hắn bỗng nhiên đưa tay sờ lên mái tóc đã buông xõa của cô, rất nhẹ nhàng nhưng lại lo âu, chỉ sợ cô sẽ cảm nhận được rồi hất tay hắn ra.
Tóc của cô rất dày và đen, như một thác nước đen tuyền đổ dài từ gốc đến chấm eo, hàng ngày cô vẫn tắm gội bằng thứ nước dược liệu cô tự phối chế ra, thoang thoảng có hương thơm của quế, bồ kết, bồ hòn, cùng hà thủ ô hòa quyện với nhau, quấn quýt trong khoang mũi của hắn, khiến Trương Duật không nỡ buông tay.
“ Nàng ngủ đi!”
Không gian hai người mờ ảo ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh trăng hắt vào từ khe cửa sổ, cô đã nhìn quen trong bóng tối, khẽ quay đầu.
Cảm nhận được hắn đang sờ tóc mình và nguồn nhiệt nóng bỏng từ hắn bốc ra.
Bỗng hắn đứng dậy, hơi thở có phần nặng nề trầm tư, có lẽ hắn đã mất kiên nhẫn khi thấy cô vẫn yên lặng như vậy.
Hắn bước ra cửa chính, thời khắc ấy trái tim cô vụn vỡ, không kiềm được lòng mình chợt khóc nấc lên.
Cảm nhận được sự bất thường phía sau, hắn lặng thinh ngưng thở, bước chân chậm lại rồi dừng hẳn.
Âm thanh của tiếng bước chân dè dặt tiến lại phía sau lưng hắn.
“Duật!” Cô khẽ khàng gọi hắn, tay đưa lên vén mái tóc dài ra phía sau, cô cắn răng do dự một hồi rồi ngập ngừng mở miệng
“ Chàng... chàng.... có một từng một lúc nào đó, xem ta là... là vợ của chàng không?” Giọng của cô khàn đặc, vừa len lỏi mười phần dịu dàng, vạn phần đau đớn cố gắng che đậy, nhưng vẫn để lộ một sự vỡ vụn ra trong cổ họng.
Hắn thản thốt quay lại, trong mắt có một vầng hào quang sáng rực như thiêu đốt người đối diện, tay hắn run run nâng lên một chút rồi lại thả xuống, nhưng dường như không cam lòng lại giữ nguyên trong không trung.
“Đông Đông, nàng khóc sao?”
Cả khuôn mặt cô đẫm lệ, từng giọt châu lặng lẽ rơi xuống.
Lần đầu tiên trong đời hắn cuống quýt vụng về chân tay đến như vậy, trước kia trước mắt đầu rơi máu chảy còn không sợ, nhưng hiện tại lại cực kỳ sợ nước mắt của cô.
Cũng là lần đầu tiên cô chủ động mở lòng rơi nước mắt trước hắn, khiến hắn vừa vui lại vừa đau lòng.
Trương Duật tiến đến đưa tay ra chạm vào đôi má mềm mịn bầu bĩnh trước mặt, tại sao lại ướt đẫm nước mắt thế này, hai bàn tay hắn nhẹ nhàng áp vào má cô tỉ mỉ lau đi, tay hắn vừa thô vừa to đối nghịch với làn da non mềm của cô.
“ Ta lại chọc nàng giận nữa rồi. Chắc chắn là vậy! Nói cho ta biết tại sao nàng khóc!”
Võ Đông Nhiên nghe hắn nói vậy, bao ấm ức tủi thân lo lắng bất an suốt những ngày qua liền có chỗ để trút, cô nấc nghẹn không nói nên lời, chỉ nghe ra tiếng ư ư trong cổ họng.
Đúng là hắn đã chọc cô, chính hắn làm cô đau lòng.
Trương Duật càng loạn tâm loạn phế hơn, cuống cuồng nhìn quanh tìm thứ gì đó
“ Đừng khóc, là ta sai. Cái gì cũng là ta sai... thuốc độc đâu! Nàng lấy ra đây ta uống. Có phải nàng lại nhớ gia đình không? Một liều hay dồn lại tất cả cũng được. Nín đi, nín đi!"