Chương 70: Một chữ "lo"

Hắn tuy đang ngồi, nhưng mặt nước ngập đến vòm ngực, hiện ra một bờ vai rộng màu đồng, trên lưng lộ ra vết thương dài một gang tay đã chuyển sang màu đỏ sẫm vẫn đang rỉ máu. Vừa nhìn thấy tâm tình cô cực kỳ tệ hại, không kịp nghĩ nhiều hoảng hốt vội lao xuống nước xem xét tình hình.

Trương Duật nghe động kinh ngạc mở mắt ra đã thấy cô đang đối diện, sắc mặt hắn tuy nhợt nhạt nhưng thần thái vẫn duy trì sự kiêu hùng mạnh mẽ.

“ Sao còn chưa đi?” Trong mắt hắn mờ mịt như phủ một tầng hơi nước, nhàn nhạt hỏi.

Võ Đông Nhiên quên hết tất cả lễ giáo, sự e thẹn ngại ngùng của một thiếu nữ, một tay cầm đuốc, một tay chủ động nắm lấy bả vai hắn xoay lại hướng trước, trực tiếp chạm vào làn da lạnh như đồng của hắn, môi khẽ mím chặt lại trong đôi mắt hiện lên sự tức giận cực độ.

Vết thương tuy đã được xử lý cầm máu bằng lửa nóng, trực tiếp hàn miệng vết thương bằng dao nung, nhưng vì tự tay làm nên nhiều vùng da xung quanh vô ý bị chạm nhầm vào, chi chít những vết bỏng dài ngắn, miệng hàn cũng không chuẩn xác. Tay cô bỗng chốc run lên cầm cập, miệng phát ra âm thanh nghẹn ngào, ánh mắt kiên định bốc hỏa

“ Ai đã chém ngươi. Tại sao lại không nói... tại sao lại chịu đựng.”

Hắn cười nhẹ, giọng trầm rất êm tai “Không sao...” Hắn nheo đuôi mắt phượng hiện ra ý cười “ Là lo cho ta sao?”

Võ Đông Nhiên cố ý phớt lờ lời trêu đùa của hắn “Kẻ nào đã làm?”

Hắn thản nhiên như không có gì xảy ra, chỉ xua tay cố ý đuổi cô về “ Về đi, sao nàng còn nhỏ tuổi mà bướng bỉnh thế nhỉ. Mẹ cha thuở nhỏ không dạy lễ nghĩa hay sao?”

Cô nhìn lại hoàn cảnh hiện tại của hai người thập phần ám muội, trong đêm vắng dưới suối hoang một nam một nữ trong tình trạng ướt nhẹp, hắn còn đang cởi trần, duy trì ở khoảng cách gần như vậy.

Cô đỏ mặt, lòng có chút dao động nên muốn bỏ đi không nên quan tâm đến hắn nữa, nhưng chân một bước cũng không nhúc nhích được, cô bảo hộ hắn lâu như vậy, chỉ muốn hắn nhanh chóng có thể khỏe lại không ngờ vết thương cũ vừa đi vết thương mới lại đến. Cho nên không tránh khỏi một nguồn nhiệt khổng lồ thiêu đốt tư tâm.

Trương Duật như nhìn thấu tâm tình của cô, hắn thở dài bất lực với thiếu nữ ương bướng trước mắt, đành mở miệng nói ra một lời giải thích.

“ Hôm đó, ở bìa rừng ta với mấy kẻ đó có xảy ra xô xát một chút. Trong lúc không chú ý đã bị chém.”

Đúng như cô dự đoán, nên Võ Đông Nhiên cũng không mấy bất ngờ, tuy Trương Duật bị thương, nhưng cô biết năng lực thực chiến của hắn. Một vị tướng quân có sức mạnh oai hùng đến mức khi bị xiềng xích thương tích đầy mình, vẫn làm trọng thương một con mãnh hổ thì ba kẻ kia không biết sẽ thê thảm cỡ nào.



“ Ta không nghĩ là mấy kẻ đó lại dễ dàng buông tha cho ta như vậy... Thế hôm đó, bọn chúng có bị sao không?”

Hắn cười gằn trong bụng, mặt toát lên một luồng hơi lạnh, dù thế nào thì trong mắt Võ Đông Nhiên hắn vẫn là ác ma như vậy. Hắn biết hắn chính là thể loại như vậy, một kẻ máu lạnh vô tình. Còn cô lại ngược lại với hắn, một chút cũng không giống.

“Về nhà ta đắp lá trị thương.”

Cô cố ý nắm lấy bắp tay hắn đứng lên, nhưng bàn tay nhỏ bé chẳng thể nắm nổi một phần cơ bắp to lớn ấy.

Bỗng Trương Duật ngước lên hơi nhổm người, kéo cô ngã xuống. Vì vị trí của cô quá thuận lợi, không lệch một ly cô lại vừa vặn ngồi vào lòng hắn, vẫn một thủ đoạn như lần trước, nhàn nhạt nhìn cô.

“ Ta hỏi lại, nàng là lo lắng cho ta?”

Cô lần này tâm bất động, không có ý giãy giụa hay náo loạn, chỉ ngước ánh mắt thâm thúy lên nhìn hắn, mặt đỏ từ má đến tai, chỉ mím môi rồi ậm ừ nói một chữ “Lo”

Có một sự xao động trong ánh mắt của Trương Duật, hắn nhíu mày suy nghĩ về chuỗi hành động kỳ lạ của chính mình.

Hắn nghĩ vừa rồi chỉ là bản năng của đàn ông! Một chút lý trí cũng không giữ vững được, có thể bản thân bị giam giữ lâu tinh thần không còn được cứng rắn như xưa.

Cơ thể đàn bà vốn chính là hũ mật ngọt với ong bướm phàm trần, hắn thở dài, cũng quá lâu rồi hắn không nếm qua hương vị mật đào của nhân gian.

Bất ngờ hắn đổi tư thế đẩy cô đứng lên, vội xoay người đi thẳng về phía bờ, cũng không quên bê cái nồi đất đã dùng hết nước bên trong lên, đi thẳng về phía gờ đất lấy áo vắt lên vai.

“ Về thôi! Nàng phiền quá. Chỉ muốn thư giãn một chút bị quấy rầy! ”

“ Nhanh chân lên, giúp ta xử lý vết thương”

Võ Đông Nhiên lẽo đẽo theo sau lưng hắn, không hiểu hành động vừa rồi là có ý gì, hắn có cái gì đó, vừa xa vừa gần, hành động thay đổi nhanh như gió đổi chiều khiến nhiều lúc cô không kịp trở tay.