Mấy ngày nay, lều quân vụ của Trương Duật sáng rực ánh đèn, trong doanh tăng cường đề phòng cảnh giác hơn bội phần.
Trương Duật từ xa điều binh khiển tướng, chỉ huy sự kiện lần này, mọi thứ đều đã nằm trong tầm tay của hắn, ngay khi bản đồ hoàn thành đã cho quân mật thám đi hành động ngay.
Tốc chiến tốc thắng chính là phương châm của hắn trong mọi cuộc chinh phạt.
Lý Bích ngồi trong lều của Trương Duật bàn việc quân.
“Lạc Mục Hợp Nhan sẽ không ngờ chúng ta lại có một thiên tài trí nhớ, chính vì chúng chủ quan nghĩ rằng bản đồ không bị đem đi, nên mới lâm vào bước đường cùng ngày hôm nay. E rằng lần này vương vị của hắn khó giữ.”
Môi bạc khẽ nhếch lãnh đạm, mắt về ngọn đèn dầu đang cháy, Trương Duật thâm trầm vuốt thanh đao Trường Vũ nhàn nhạt cất lời:
“Xem như không uổng công bao năm nay “hắn” nằm gai nếm mật nơi đất Bắc. Nhiệm vụ lần này hoàn thành nhanh gọn lẹ như vậy nhờ vào kế hoạch: một trong một ngoài liên thủ, nếu không thì chúng ta không thể lên công phá kho tàng quân sự Khâm Châu lần này. ”
Đáy mắt Lý Bích lóe sáng, nhìn quanh về phía cửa lều thấp giọng hỏi:
“Trương Duật! Người đó vẫn an toàn đúng không?”
Trương Duật nhàn nhạt trả lời “Vẫn!”
Lý Bích hơi chồm người đến phía trước, hắn và Trương Duật ngồi cách nhau một cái bàn quân vụ, giọng nói có phần thâm trầm khắc chế:
“Chuyện này... nàng có biết không?”
Trương Duật mím môi có phần mông lung, khó xử:
“Ta... chưa nói! Cũng không thể nói!”
Lý Bích sững sờ:
“Chuyện này... ngươi đã bí mật sắp xếp sao?”
Trương Duật nhướn mày, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cửa lều, trong đáy mắt sâu thẳm đó thật sự chứa đựng quá nhiều mưu tính mà đến Lý Bích cũng không thể ngờ.
“Cơ mật quốc gia, càng ít người biết càng tốt.”
Hắn nhắm mắt lại định thần, lòng lại nhớ đến một người ở xa:
“Cũng là đảm bảo an toàn cho tất cả những người có liên quan”
Đôi bàn tay của Lý Bích chống lên bàn hơi run rẩy.
“Ngươi đã biết là cơ mật quốc gia, còn đâm đầu vào rọ như vậy hay sao?”
Lý Bích mặt mày tái xanh, lảo đảo ngã bệt xuống ghế ngồi.
Tin tức Võ Thừa Khúc còn sống không làm hắn ngạc nhiên, hay tin y đã sang đất Bắc ẩn cư cũng quá là bình thường.
Nhưng, Võ Thừa Khúc lại là mật thám dưới tay của Quan gia thì quá sức chấn động chân tâm.
Trương Duật day trán, ánh mắt hằn tia máu đỏ miễn cưỡng nhớ lại quá khứ, từ tốn giải đáp thắc mắc cho Lý Bích:
“Vào đêm khuya của năm năm trước, khi ta bị thương nằm liệt giường. Quan gia đã bí mật đến thăm ta, ngài đem theo một nam nhân bị hủy hoại dung nhan đến mức không thể nhận ra. Một khuôn mặt bị bỏng băng kín.”
“Ngài nói rằng, từ nay hắn là mật thám bí mật dưới trướng của ta, ta có nhiệm vụ chỉ huy và đào tạo người này để duy trì đường dây của mật thám Đại Kỳ.”
Lý Bích sửng sốt nhìn Trương Duật, hắn hồ nghi hỏi:
“Ngươi không biết người đó là Võ Thừa Khúc hay sao?”
Trương Duật lắc đầu, bất lực thừa nhận:
“Ta vì chất độc hành hạ, nên nhất thời không thể nhìn kỹ kẻ này. Nhưng thông qua lời nói và khí chất toát ra. Ta biết hắn chính là nhân tố kỳ tài để đào tạo. Ta không thể ngờ, sau này kẻ mà ta đứng sau điều khiển bao nhiêu lâu nay lại là Võ Thừa Khúc.”
Võ Thừa Khúc được chính Quan gia đề cử với Trương Duật, nhưng lại cố ý phá hủy đi khuôn mặt. Có hai nguyên nhân:
Thứ nhất, để qua mắt Trương Duật, để hắn cam tâm tình nguyện làm nhiệm vụ.
Thứ hai, để tạo hiện trường anh em nhà họ Võ bị Trương Duật truy kích, chết cháy trên sông Kỳ Cùng nhưng chỉ có Võ Thừa Khúc sống sót, Võ Thừa Khúc có thể thuận tiện quay về Đại Nguyên.
Đế vương mãi mãi là đế vương, có thể đi nước cờ tài tình này ắc hẳn tốn rất nhiều dụng tâm.
Thân phận của Võ Thừa Khúc hết sức hoàn hảo, tam tộc bị triều đình nhà Trần tận diệt, đến đứa em gái cuối cùng cũng bị Đại Tướng quân Trương Duật bắn chết. Mối thù khắc cốt ghi tâm này làm sao có thể quên, trời đất nào có thể thấu.
Là lớp vỏ bọc hoàn hảo để y quay trở lại Đại Nguyên làm nhiệm vụ.
Còn lý do tại sao y lại cam tâm tình nguyện như vậy chỉ vì một câu nói của Võ Đông Nhiên để lại “Nếu em phát hiện anh dám “cõng rắn cắn gà nhà”, phản bội lại dân tộc, phản bội Đại Việt. Em còn sống, thì sẽ đích thân gϊếŧ chết anh. Còn nếu em chết, thì làm quỷ cũng không tha cho anh! Đời đời kiếp kiếp hận anh!”
Võ Thừa Khúc vì người em gái của mình mà quay đầu, hắn dùng thân phận nửa thật nửa giả của mình là mật thám hai mang, gánh tội danh phản quốc để hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nhà họ Võ vì một tội nghiệt “trên trời rơi xuống” mà mất tất cả, đến hai người còn sống sót cuối cùng cũng vì giang sơn, mà cam chịu trở thành cái bóng ẩn dật trong nhân thế, cả đời không được lộ thân phận.
Chuyện Võ Đông Nhiên còn sống như một ngọn núi lửa ngầm tai hại, cô lại còn là nữ nhân của Trương Duật, nếu tin tức này truyền đến triều đình Đại Nguyên thì chuyện Võ Thừa Khúc bị bại lộ thân phận ở bên kia đất Bắc, cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Suốt năm năm, Võ Thừa Khúc cung cấp vô số thông tin mật quan trọng cho tổ chức Đại Kỳ như chuyện Trần Di Ái bí mật thông đồng với nhà Nguyên, hay danh sách các quý tộc nhà Trần tạo phản câu kết giặc ngoài bán nước. Hoặc thời gian quân Nguyên dự tính xâm lược, số lượng quân ra trận, tướng thống lĩnh là ai... hỗ trợ tin tức địa điểm cất giấu kho tàng quân sự lần này cũng là công của hắn.
Hậu duệ của Võ gia kế thừa dòng máu thông minh đến lạ, Võ Đông Nhiên có tài năng trí nhớ dị bẩm còn Võ Thừa Khúc thì cơ trí mưu lược, là thiên tài quân sự hiếm có.
Y sống trên đất Bắc chiếm được lòng tin lẫn sự tín nhiệm của Hoàng đế trở thành mắc xích quan trọng của Tổ chức Đại Kỳ.
Trương Duật nhếch môi tự giễu mình, có lẽ hắn đã quá tự tin vào mình, nhưng một sự thật là hắn không thể nào thay đổi được vận mệnh của Võ Đông Nhiên được.
Tâm tình Trương Duật xuống dốc trầm trọng, trong l*иg ngực chấn động không thôi. Xung quanh hắn bao trùm một luồng khí lạnh vừa bi thương vừa cô độc.
“Lý Bích, tại sao luôn là ta... Ta luôn là kẻ đầu têu dồn ép nàng ấy vào con đường chết. Một lần là án tru di tam tộc, một lần ở sông Kỳ Cùng, còn có lần này nữa.”
“Ai ở cạnh ta cũng chịu số kiếp diệt vong như vậy hay sao?”
Lý Bích không biết nói gì chỉ lẳng lặng đi qua ngồi kế bên vỗ vai hắn, bất đắc dĩ cúi đầu trầm mặc.
Chuyện Võ Đông Nhiên còn sống, triều đình đã sớm nắm được thông tin. Nếu hắn không lật bài ngửa ngay từ đầu, đem địa vị của mình ra ngăn cản có lẽ cô đã sớm bị “xử tử bí mật” để trùng khớp với vỏ bọc thông tin của Võ Thừa Khúc rồi.
“Ngày ấy, lời thỉnh cầu của ta đã bị gạt đi, Quan gia mới cho ta biết người kia thật sự là ai, ta đã chết lặng. Thế nên vì sự an toàn của Võ Thừa Khúc, Võ Đông Nhiên không thể công khai thân phận, cũng như không thể lật lại án oan nhà họ Võ.”
Những lời của thừa tướng Trịnh Khải khiến Trương Duật không thể bình tĩnh thêm.
“Ngươi có hai sự lựa chọn, một là Võ Đông Nhiên phải chết, hai là bề trên sẽ giữ lại mạng sống và đưa nàng ấy rời khỏi quân doanh, biến mất vĩnh viễn. Hy sinh một người để đổi lấy sự bình an thịnh vượng của giang sơn, cho trăm vạn sinh linh của Đại Việt.”
Ngày đó, Trương Duật liều mình ngăn cản, hắn đem bản thân ra làm điều kiện để uy hϊếp, nên Triều đình mới mạo hiểm chấp nhận thân phận Bình Sa là nữ công khai trong quân đội. Cũng vì vậy mà khiến Thái Thượng Hoàng nổi giận.
Nhưng Trương Duật hắn làm sao có thể chấp nhận để một lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu Võ Đông Nhiên được.
Chốn quan trường chính trị hiểm ác này, Trương Duật không thể tin bất cứ ai ngoài hắn cả.
Hắn sợ một ngày nào đó, khi tỉnh dậy, cô bị người khác đưa đi đâu mất, hoàn toàn biến mất trước mắt hắn.
Lý Bích bất động hồi lâu mới lên tiếng:
“Vậy hãy đi đi! Đi càng sớm càng tốt. Bề trên làm vậy không sai, để bảo vệ sự bình an cho hàng trăm vạn nhân dân thì không thể không có sự hy sinh. Nhưng ngươi có quyền lựa chọn bảo vệ hay không bảo vệ nàng.”
Trương Duật gục mặt xuống bàn, hắn nhắm mắt lại để khắc chế cơn bão trong lòng. Thật lâu sau, hắn ngẩng lên nhìn Lý Bích:
“Chỉ có ngươi hiểu ta. Ta không thể để nàng ấy rời khỏi ta, càng không thể để nàng gặp nguy hiểm.”
Trương Duật nắm chặt cạnh bàn, mày kiếm sắc bén nhướn lên:
“Hoàng thất bảo vệ người trong thiên hạ. Còn ta chỉ muốn bảo vệ nữ nhân của mình. Nếu đã không tìm ra cách tốt nhất, ta chấp nhận tội danh đào ngũ, là một kẻ phản bội để cùng nàng mai danh ẩn tích, đưa nàng ấy đi đến nơi hoang sơn cùng cốc sinh sống.”
Cuộc sống này vô cùng dài, nhân gian này cũng rất nhiều người, thiên hạ này cũng có lắm chuyện phiền não nhân sinh.
Đến thời khắc này, hắn chỉ muốn một lần đoạn tuyệt với tất cả mọi thứ, hắn muốn làm một người dân bình thường, làm một người chồng người cha sớm hôm lên núi săn bắn, chiều về vui vẻ chăm sóc vợ con.