Chương 221: Trở về - Đông Đông kiệt sức ngất xỉu.

Cuối cùng đoàn người cũng vượt qua biên giới về đến Đại Việt.

Không ai bảo ai đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, trút bỏ đi căng thẳng suốt một đêm dài. Trời đã hừng sáng, những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã xuất hiện, xuyên qua tán cây chiếu rọi vào làn da nhợt nhạt của Võ Đông Nhiên.

Cô bị thương khá nặng, cả cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng vẫn cố gắng chịu đựng suốt mấy ngày qua.

Võ Đông Nhiên dám chắc là đội cung Trần Trì đã bí mật giở trò trong cụ hình, cây roi giáng xuống da thịt của cô có tẩm thứ gì đó. Khiến thuốc trị thương hầu như không có tác dụng bao nhiêu.

Mấy ngày đi đường gấp rút, không có thời gian nghỉ ngơi, lại ngâm mình trong nước sông dơ bẩn.

Đến giờ bên trong lớp áo của cô, những chỗ bị đòn roi tra tấn có dấu hiệu mưng mủ chảy dịch, xuất hiện dấu hiệu nhiễm trùng nặng.

Nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến thương tích đó nữa, cố nén nỗi đau không có nửa lời rên la.

Trương Duật là người nóng tính, chỉ sợ vết thương của cô trở nặng hắn sẽ không lý trí để xử lý công vụ, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi, cô sẽ hoàn thành cái nhiệm vụ nặng tựa núi non này.

Cô ngồi trên lưng ngựa, nhắm mắt định thần. Toàn thần thức ngưng tụ tập trung khai mở 18 căn phòng đã được tạo trong đầu, cùng tất cả những gì đã được ghi nhớ bên ngoài.

Công đoạn phục dựng lại địa đồ vô cùng phức tạp, vì không có điều kiện nên chỉ phác họa lại những nét trọng yếu.

Sau khi về doanh trại sẽ có nghệ sư về địa đồ chế tác lại để bức địa đồ rõ nét và giống với bản gốc hơn.

Ba ngày sau,

Sự việc nô dịch Bình Sa là nữ giả nam, hơn ba năm trong doanh trại truyền khắp trong 12 quân doanh. Gây ra một cơn bão truyền miệng, đặc biệt là ở quân doanh Kỳ Cấp. Những người đã cùng ăn cùng ở với cô suốt một thời gian dài, vẫn chưa thể tin vào tin vào tai mình được.

Bình Sa nhỏ bé, đen đúa xấu xí đó hóa ra là một nữ nhân.



Một nữ nhân bằng da bằng thịt, đi qua đi lại trước mắt của biết bao lính tráng, mà vẫn bình thản an ổn không bị phát hiện suốt ba năm.

Chính xác là gần bốn năm.

Những ngờ vực xuất hiện lại trong đầu của tất cả mọi người là lý do tại sao cô lại làm như vậy, hay là cô đã làm thế nào để qua mặt được kỳ tra khảo tuyển quân năm ấy.

Việc cô là nữ đã không còn là bí mật nữa, chính Trương Duật đã cho người công bố tin tức này ra toàn quân. Nếu đã có thông cáo chính thức thì tính xác thực hoàn toàn có thể tin tưởng, không phải lời đồn đãi nửa thực nửa giả nữa.

Tuy nhiên, theo lệnh của Trương Duật, sự việc cô là người đem tài liệu mật về được giữ bí mật không được truyền ra ngoài. Quân lệnh truyền từ đến những người có liên quan, quân ý rõ ràng mạch.

Hắn không muốn cô gặp nguy hiểm, khi kho tàng của quân Nguyên bị phá hủy, chắc chắn sẽ gây ra vô số thương vong, mật thám Đại Kỳ sẽ có người bị truy bắt, lẫn kẻ nào đem tin tức mật này về cũng sẽ hứng chịu màn trả thù khốc liệt từ mật thám của Đại Nguyên trên chính giang sơn này.

Đêm hôm ấy, khi vừa bước vào cổng doanh mang theo toàn bộ các bản phác thảo địa đồ vào lều quân vụ.

Võ Đông Nhiên liền cùng với nghệ sư bắt đầu vào công việc hoàn thiện địa đồ.

Khi xong công việc thì đã là buổi tối của ngày hôm sau.

Ánh nắng chiều tà của những ngày đầu mùa thu dìu dịu trải rác chiếu xuống vách lều, soi vào từng tất da thịt của một người.

Trương Duật đứng ở cửa lều quân vụ đợi người, theo lời Võ Đông Nhiên lúc cô đang làm việc tuyệt đối không được cho phép ai vào làm phiền, hay gây ra bất cứ một thanh âm nào gây nhiễu loạn đoạn trí nhớ của cô.

Suốt đêm suốt ngày hôm đó, Trương Duật lệnh cho quân gác chòi không được gõ chuông báo mõ hay là bất cứ một ai được vào lều quân vụ.

Lòng hắn có chút nôn nóng, lần đầu tiên người ta thấy trong quân doanh chủ tướng lại mất tự do trong chính doanh trại của mình.

Lều quân vụ là địa bàn của hắn, ấy thế mà nay lại trầm tư, đi qua đi lại trước cửa lều một bước cũng không phạm cấm địa sau mành che kia.

Quân lính, thuộc cấp tò mò ngờ vực hắn đang lo lắng cái gì, chờ đợi điều gì? Tại sao lại đứng ngồi không yên như vậy!



Trương Duật biết hắn đang đợi gì.

Hắn đang đợi vợ của mình!

Võ Đông Nhiên đã ròng rã ở trong đó một ngày một đêm, chỉ ăn có một chút cháo và uống nước.

Hắn có cảm giác như cô đang rất suy yếu, nhưng vẫn không thể làm trái ý cô mà bước vào lều. Lúc này, điều duy nhất hắn có thể làm cho cô là chờ đợi trong yên lặng.

Trương Duật nghe có tiếng bước chân rã rời không có lực đang bước nhanh ra ngoài, trong đầu hiện lên bóng dáng của Võ Đông Nhiên.

Cửa lều được mở ra, cô bước vội qua hắn, một tay bóp lấy mũi.

Hấp tấp đến mức không chú ý có người đang đứng trước cửa lều, bóng dáng ấy, bờ vai ấy nhỏ nhắn yếu ớt liêu xiêu trong ráng chiều khiến lòng hắn như thắt lại.

Trương Duật ngỡ ngàng khi thấy mặt mày cô tái nhợt, trên kẽ tay khẽ có máu tươi chảy xuống.

Hắn kéo cô ngược trở lại hỏi dồn:

“Nàng bị làm sao?”

Trương Duật trước mắt cô mờ mờ ảo ảo, như một cái bóng linh động đung đưa không dứt.

Cô lờ đờ thấp giọng trả lời hắn trong vô thức, chính xác là cô không thể nghe chính mình đang nói gì:

“Ta bị chảy máu mũi, có thể do thân thể hoạt động quá sức.”

Vừa dứt lời, cả trời bỗng tối đen quay cuồng trước mắt, cô lảo đảo từ từ quỵ xuống.