Chương 210: Năng lực hiếm có

Khi bóng dáng của Trầm Hương và nô tỳ của ả đi khỏi, Võ Đông Nhiên vẫn mơ hồ, bất động tầm mắt, cả tâm trí chưa thoát khỏi cái tin tức chấn động mà mình vừa được nghe.

Tại sao cô lại không nghĩ ra?

Tại sao cô không chú ý đến biểu hiện khác thường của hắn?

Tại sao Trương Duật lại ngu ngốc đến mức độ như vậy!

Hắn khờ dại vì Trầm Hương chưa đủ hay sao, mười tám năm gian nan bán mạng nơi biên giới rừng thiêng nước độc, năm năm chịu đau đớn vì độc tính của Nhược Trùng, hắn lại tiếp tục thêm một lần nữa như con thiêu thân lao vào dầu sôi lửa bỏng, tiếp tục giẫm lên vết xe đổ của chính mình.

Cô không cần! Cô không muốn!

Trương Duật, chàng đang làm cái điều mà ta ghét nhất! Lụy tình!

Có một cơn gió mát thổi qua, kéo những sợi tóc mỏng manh của cô khẽ động trong không khí lướt qua gò má, tạo cảm giác ngứa ngáy, đồng thời cũng vực thần trí cô trở lại.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu của cô, nếu đi đến bước đường cùng này thì cô cũng phải tự bước đi mà thôi, cùng Trương Duật bước tiếp trên chặng đường bất công vấy đầy máu này.

Trước mắt cô xuất hiện hai vị Vương gia ngày hôm qua, họ đang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét ngờ vực lẫn sự thù địch không che giấu.

Chiêu Sanh Vương vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, tầm nhìn rơi trên thân thể đã thấm đẫm máu tươi của cô, cái nhìn lộ ra một tia thâm trầm phức tạp.

“Ngươi vẫn không khai? Một nữ nhân tại sao lại ngoan cố như vậy! Cũng khó trách ẩn trốn trong doanh ba năm lại qua mặt được tất cả quan chủ quản.”

Võ Đông Nhiên quỳ rạp dưới nền đất, đầu cúi gằm, từ mũi chảy ra rất nhiều máu tươi có lẽ lúc nãy bị ả nô tỳ Xuân Xước đánh nhiều lần bị tổn thương bên trong rồi. Cô muốn lau đi nhưng hai tay bị còng, trong tâm bỗng dâng lên cảm giác tủi thân, mắt mũi cay xè chỉ muốn khóc thật lớn.

Chàng hứa sẽ về! Sao chàng đi lâu vậy! Trương Duật ta nhớ chàng quá, nếu chàng không khỏe mạnh trở về ta sẽ giận chàng thật đấy, đừng nghĩ ta là kẻ hiểu chuyện mà chàng thất hứa với ta, làm ta đau lòng hết lần này đến lần khác, thì ta đều bỏ qua cho chàng. Lần này không dễ dàng vậy đâu.

“Xử tử! Thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót!”

Âm thanh sắc bén lạnh toát của Chiêu Minh Vương vang lên, kéo Võ Đông Nhiên thoát khỏi màn độc thoại nội tâm của mình.

Hai chữ “xử tử” trực tiếp khiến đầu cô như nổ tung, cô từ từ ngước mắt nhìn lên hai vị Vương gia, từ từ điều chỉnh lại hơi thở lẫn giọng nói:

“Bẩm hai vị Vương công, nô là con dân của Đại Việt muôn đời muôn kiếp, tuyệt đối không phải là nội gián...”



“Không cần nói nhiều, đã quá trễ rồi! Ngươi là kẻ không có nguồn gốc, sự xuất hiện của ngươi ở trong quân doanh, còn vô cùng trùng hợp có mặt trong cuộc họp ngày hôm qua. Tội nữ giả nam có thể tha nhưng nội gián chỉ có một con đường chết.”

Không nói thêm lời, Chiêu Minh Vương quay sang nói với đao phủ bên cạnh:

“Hành hình đi!”

Đao phủ đã đi những bước chân cuối cùng ở phía sau lưng cô, khi đao vừa vung lên, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi đao lóe lên, cùng lúc đó Võ Đông Nhiên bỗng la lớn trong hoảng loạn:

“Đừng! Vương Công! Ta có điều muốn nói!”

Chiêu Minh Vương vẫn không quay đầu, ngài bước từng bước xuống bậc thang, kẻ nào cũng sẽ điên rồ nói nhăn nói cuội trước khi bị xử tử, không cần mất thời gian với kẻ sắp chết.

Võ Đông Nhiên không từ bỏ cơ hội, âm thanh cổ họng trở nên quyết liệt hơn bao giờ hết.

“ Địa đồ! Vương công, ta có thể mang địa đồ về! Lập công chuộc tội!”

Bước chân của Chiêu Minh Vương và Chiêu Sanh Vương dừng hẳn, hai người cùng lúc quay lại nhìn Võ Đông Nhiên bằng cặp mắt kinh ngạc lẫn nghi hoặc dò xét.

Chiêu Sanh Vương vội hất cằm ra lệnh cho đao phủ lùi xuống, đồng thời tất cả quân lính canh giữ xung quanh đài hành hình cũng rời ra xa.

Ông nhìn một lượt tất cả, sau khi đã an tâm, dời bước đến cạnh Võ Đông Nhiên ngồi xuống.

“Ngưoi vừa nói gì?”

“Ta có thể đem địa đồ về!”

Chiêu Minh Vương nghiêm khắc quát lớn:

“Hoang đường! Chiêu Sanh Vương, đừng nghe lời xàm ngôn của kẻ sắp chết.”

Chiêu Sanh Vương giơ tay lên có ý muốn Chiêu Minh Vương hãy bình tĩnh, ông ôn tồn nhìn Võ Đông Nhiên:

“Nói, ngươi là ai? Làm sao lại có thể mang địa đồ về? Ngươi có biết rất nhiều đặc công binh và tình báo ưu việt của Đông A đã thất bại không? Ngươi làm sao có thể? Có phải ngươi thật sự là nội gián của Đại Nguyên không?”

Cô cung kính dập đầu, ánh mắt bỗng trở nên tinh anh sáng rực, kiên định lắc đầu:



“Bẩm Vương công, con không phải là nội gián. Chỉ vì con bị lũ cuốn nên mất trí nhớ, quên đi thân phận, nhưng con đã là học trò hai năm của thầy Lang Tiêu Bộ ở làng Trọng, thôn Bạch Hạc. Ngài có thể cho lính về gặp trực tiếp thầy Tiêu Bộ để xác minh.”

Chiêu Sanh Vương lắc đầu, ông nhỏ giọng hỏi:

“Ta sẽ xác minh sau. Nhưng hãy cho ta biết, ngươi vừa nói sẽ mang địa đồ về bằng cách nào?”

“Dạ thưa Vương công, người của ngài dù có giỏi đến đâu, mạnh đến đâu cũng sẽ không thể nào khênh tất cả 18 bàn địa đồ, lẫn 100 bản đồ giấy thoát khỏi lãnh thổ của nhà Nguyên được. Dù có cho họa sĩ sao chép nhanh nhất cũng không thể nào hoàn thành trong nửa khắc quân lính thay ca.”

Chiêu Sanh Vương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi nghe cô trình bày những vấn đề nan giải mà đến thời khắc này không có cách nào khắc phục được.

Nữ nhân trước mắt, chỉ nghe lén trong một tuần trà có thể nhìn điểm mấu chốt quả thật là hiếm thấy, vì thế lại càng làm sự đề phòng cô trong ông tăng lên, nhưng ông vẫn quyết định một lần phó thác một lần vào lòng tin của mình.

“Ngươi có kế sách gì chăng?”

“Trong nửa khắc, con có thể ghi nhớ hết ạ!”

Chiêu Sanh Vương vẫn chưa tiêu hóa hết ý của cô, ông ngẩn người ra trong một thoáng.

Dường như không muốn phô trương khả năng bản thân quá lộ liễu, cô hít sâu sửa lại lời nói:

“ Con sẽ cố gắng ghi nhớ ạ! Sau khi thoát khỏi địa đạo, về vẽ lại!”

Lúc này, cả Chiêu Sanh Vương và Chiêu Minh Vương hoàn hồn trở lại, đôi mắt sáng rực khi nghe Võ Đông Nhiên nói vừa dứt lời.

Chiêu Minh Vương kích động tiến đến ngồi sát Võ Đông Nhiên hỏi dồn:

“Ngươi có khả năng đó sao? Nếu ngươi dám xàm ngôn nửa lời, ta gϊếŧ ngay lập tức.”

Võ Đông Nhiên gật đầu khẳng định:

“Bẩm, ngài có thể kiểm tra.”

Chiêu Minh Vương bỗng cười lớn, ngài phất tay ra lệnh cho lính hầu đến tháo xích cho Võ Đông Nhiên, sau đó nghiêm mặt ra lệnh:

“ Được! Tất cả vào lều quân vụ họp bàn kế sách. Nếu ngươi thật sự có năng lực đó, tội chết này ta có thể miễn. Nhưng chỉ cần ta phát hiện ngươi dám giở trò qua mặt đất nước này, ta khẳng định ngươi sẽ nếm trải mùi vị sống không bằng chết là như thế nào!”