Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Thần Dịu Dàng

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
“ Ngươi chưa nói ngươi là ai?”

“ Ta... mọi người hay gọi ta là Đông Đông!” Cô nhớ đến tên hiệu của mình rồi tùy ý bịa một cái tên. “Cha mẹ ta mất rồi, nên lưu lạc lên vùng núi này sinh sống. Trước kia ta ở dưới trấn nhỏ của huyện Cư Phong.”

“ Ta lấy cái gì để tin ngươi.” Hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét khó hiểu

“ Tùy ngươi... nhưng ta nói cho ngươi biết. Đừng tưởng ở vùng núi là ngươi muốn làm gì thì làm, ta... ta sẽ khóc đấy, lúc đấy xem ngươi giải thích làm sao?” Cô nhìn quanh thấy một số người đang chú ý đến mình, cố ý trưng ra dáng vẻ nũng nịu , nhu hòa lẫn một chút trẻ con thơ ngây để hắn có thể buông tha cho mình. Quả thật, đôi má hồng cùng đôi mắt kia vô cùng hòa hợp với dáng vẻ biểu cảm của cô lúc này, khiến cho nam nhân đối diện không thể ngưng cảm thán dịu ngọt trong lòng.

Hai người đằng sau cũng vội ngó nghiêng rồi nắm tay của hắn “ Bỏ đi, cô ta có nghe cũng không hiểu gì cả. Tránh rút dây động rừng. Đi thôi!”

Kẻ tên là Lão Nhị kia không vội thu kiếm, vẫn nheo mắt nhìn Cô, hắn cao lớn nước da bánh mật, ánh mắt sắc bén khí thế áp đảo, tất nhiên đối với Võ Đông Nhiên nhỏ bé thì lại càng có tính sát thương mạnh mẽ gấp nhiều lần.

“ Nhà ngươi ở đâu?”

“ Ta đã nói là ta lang thang, ở nhờ ở đậu khắp nơi, có hôm ngủ bờ ngủ bụi, không tin ngươi cứ đi theo ta...hỏi là biết, bà lão ở đầu làng chỗ khúc cua cây đa.”

Sau một hồi truy hỏi, Cô cố gắng bình tĩnh nói nhăng nói cuội nhiều địa điểm đã đi qua cho hắn nghe, tránh nói về nơi cư trú đến đỉnh núi cao kia. Những người này đang truy tìm Trương Duật, đến lúc đó dù là một người cô cũng không chống lại nổi huống chi ba người võ nghệ đầy người như thế này.

Cuối cùng thanh kiếm cũng từ từ hạ xuống, lão Nhị tạm tha cho cô.

Cô thoát khỏi bọn họ khi hoàn hồn trở lại, khuôn mặt bỗng chốc lạnh tanh, khẽ mỉm cười nhẹ, cũng may cô nhanh trí đổi giọng địa phương nếu không hắn sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy.

Cô phải nhanh chóng đi khỏi nơi này, trước khi bọn họ đổi ý truy bắt cô lại một lần nữa.

Cô liền mua một con ngựa tốn gần một trăm đồng, sau đó dạo qua một số cửa hàng mua nhiều món cần thiết như gạo muối, vải bông để chuẩn bị cho nguyệt sự, vải lụa mềm may áo, còn có kim chỉ nữa. Nhắc quần áo,cô liền nghĩ đến kẻ ở nhà kia, hắn một thân nhếch nhác bẩn thỉu chắc lâu rồi chưa tắm rửa thay đồ. Cô tặc lưỡi bỏ đi, rồi lại nghĩ đông nghĩ tây và do dự lấy thêm một sấp vải dệt sẫm màu.



Có con ngựa chở đồ, Võ Đông Nhiên cảm thấy mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều, không phải gùi nặng nề trên lưng đi cả một ngày một đêm nữa, thậm chí có thể kéo dài thời gian đi đường sang ngày thứ ba mới về đến nơi.

Lang thang ở chợ đến trưa cô quyết định ra về, lúc đi ngang qua nhà bà lão không quên vào tạm biệt và tặng cho bà một xâu thuốc lá vừa phun nước, ẩm ẩm thơm thơm, từng lá thuốc màu nâu nâu to bản được xếp gọn rồi đan lại bằng cọng nứa mỏng. Nhìn thấy món quà bất ngờ, bà lão có vẻ rất vui mừng còn bảo cô lần sau cứ việc đến nhà bà ngủ qua đêm nữa.

Võ Đông Nhiên rời đi.

Ở gốc cây đa cách đó không xa, có mấy kẻ đàn ông người Miêu tộc ngồi rảnh rỗi lôi thôi, ánh mắt lại không giấu vẻ tham lam xấu xa nhìn cô.

Võ Đông Nhiên rùn mình, cô vội vội vàng đánh ngựa rời đi. Nếu cô biết cưỡi ngựa thì hay quá sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh xa những con mắt lươn ẩm ướt nhè nhoẹt đáng ghét kia.

Dù sao cô cũng là ngoại tộc, nếu là người Miêu nhìn vào là nhận ra ngay, nên cô cảm thấy mình đang bị uy hϊếp. Những kẻ kia chắc chắn có ý đồ xấu với những món hàng trên lưng ngựa của cô rồi, hoặc có thể bọn chúng thèm khát thân thể nhi nữ là cô.

Cả một quãng đường cô lo sợ nhìn về phía sau, chỉ sợ những lời bà lão cảnh báo cô vào tối hôm đó là sẽ thật sự xảy ra. Cô cũng không muốn mình sẽ dẫn dụ ai đó tìm đến chỗ giam giữ Trương Duật.

Qủa nhiên, tất cả mọi suy nghĩ lo lắng của cô không thừa, có hai người đàn ông Miêu tộc rảo bước theo phía sau cô một đoạn rất xa không có ý định rẽ đi hướng khác. Lòng Võ Đông Nhiên trào lên cảm giác bất an, sợ hãi tột cùng, đôi mắt cô ẩm ướt chốc chốc lại nhìn về phía sau, vẫn bắt gặp những đôi mắt lươn ti hí dơ bẩn ấy nhìn cô thèm khát.

Tay Võ Đông Nhiên run run, lòng bàn tay bỗng chốc trào ra rất rất nhiều mồ hôi nóng bỏng.

Giá như lúc này có ai đó bên cạnh bảo vệ cô, che chở cho cô thì hay biết mấy, cô sẽ không có bộ dạng như một con ốc sên co rún muốn chui vào vỏ nhưng không có vỏ để mà chui như thế này. Trong cô, bỗng nhiên có một suy nghĩ thật lạ, cô có chút ngưỡng mộ vị vương hậu ở Kinh thành kia, dù người ấy có lâm vào tình cảnh như thế nào có gian khổ ra sao, dù biết chén thuốc trước mặt là độc dược không thể giải cũng tình nguyện cam tâm uống để bảo vệ sự an toàn của nàng.

Còn cô, cô không có gì cả! càng nghĩ tâm tình càng trở nên tồi tệ và xót xa.

Đến một khúc cua, con đường chính thức đi vào núi sâu...
« Chương TrướcChương Tiếp »