“Anh Lưu, có câu nói của anh, anh nói gì chúng tôi cũng làm!".
“Không sai, sau này nếu có con ruồi nào bay vào, tôi sẽ xách đầu đến gặp”.
“Hừ, đúng vậy, chúng tôi không nhát như Cẩu Tử, chỉ cần anh Lưu lên tiếng, bắt tôi trồng cây chuối livestream với quạt điện cấp năm tôi cũng không do dự”.
“Cấp năm? Đùa à, tôi cấp 10”.
“Tôi cấp 1001”.
“Tôi cấp 10086...
Hò hét một hồi, chủ đề trò chuyện dần dần thay đổi.
Tính hơn thua chết tiệt của đàn ông!
Tuy nhiên, có thể nhìn ra được câu nói của Lưu Phong đã khích lệ mọi người.
Lưu Phong rất hài lòng với trạng thái sôi sục tinh thần này.
“Được, mọi người có thái độ sẵn sàng chiến đấu thế này thì tôi yên tâm rồi”.
Lưu Phong lặng lẽ gật đầu: “Nhưng bộ dạng lôi thôi lười biếng của các cậu thì không ổn!”.
Anh chuyển ánh nhìn sang phía Trần Binh: “Trần Binh, nhìn dáng vẻ cậu chắc cậu là lính giải ngũ phải không?”.
Trần Binh ưỡn ngực: “Báo cáo, nguyên đại đội trưởng đại đội trinh thám!”.
“Đại đội trưởng?”, Lưu Phong hơi bất ngờ.
Có thể làm tới cấp bậc đại đội trưởng mà lại quay về làm bảo vệ?
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của Lưu Phong, Trần Binh đỏ mặt: “Anh Lưu, thật ra chỉ là em không quản lý được bên dưới của mình nên phạm phải sai lầm, không cẩn thận ngủ với thanh mai trúc mã của mình. Cấp trên sợ ảnh hưởng không tốt nên khuyên em thôi việc...”.
“Ð?”, Lưu Phong để lộ ý cười sâu xa: “Vậy sau này cậu có cưới người ta không?”.
Trần Binh gãi đầu: “Người nhà của người ta chê em lương thấp nên chưa đồng ý”.
“Sao lại vậy, dám chê anh em của tôi à?”. Lưu Phong đập bàn: “Từ bây giờ trở đi, tiền lương mỗi tháng của cậu sẽ tăng lên mười nghìn tệ, sau này ai làm tốt
cũng sẽ tăng”.
Sau đó, anh lại chỉ sang những bảo vệ khác: “Tôi để lời lại đây, chỉ cần các cậu làm tốt, tôi sẽ không bạc đãi các cậu”.
“Vâng!", các bảo vệ ai nấy sáng mắt, nhìn chằm chằm Lưu Phong với ánh mắt nóng bỏng.
Giờ phút này, Lưu Phong đã thành thần trong lòng bọn họ.
Trần Binh vô cùng kích động: “Anh Lưu, sau này mạng của em sẽ là của anh. Đợi khi nào gặp được Tiểu Lệ, em nhất định sẽ nói với cô ấy, em muốn cưới cô ấy!".
“Được!”, Lưu Phong hô lên: “Từ nay trở đi, mỗi ngày ngoại trừ nhân viên trực ca, tất cả mọi người đều phải tham gia huấn luyện cho tôi”.
“Trần Binh, huấn luyện theo phương pháp khi cậu ở quân đội, chỗ tôi không nuôi kẻ nhàn rỗi, ai lười biếng thì cút đi cho. tôi!".
“Vâng!".
Tiếp theo, các bảo vệ giống như những con sói, bắt đầu hò hét luyện tập ở dưới tòa nhà tập đoàn.
Lưu Phong hài lòng ngồi ở sau bàn làm việc uống trà.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Diệp Đan Quỳnh đang soạn kế hoạch chuẩn bị tung kem dưỡng da ra thị trường, đột nhiên nhìn thấy thư ký hớt hải chạy vào.
“Lại có chuyện gì?”. Thư ký chưa kịp lên tiếng, Diệp Đan Quỳnh đã lo lắng hỏi.
“Diệp... Diệp tổng, các bảo vệ ở dưới điên cả rồi, cô mau xuống xem đi”.
“Điên rồi?”, Diệp Đan Quỳnh kinh ngạc. Chẳng lẽ Lưu Phong lại gây chuyện gì đó sao? Cô nhanh chóng đi xuống lầu cùng thư ký.