“Vì mẹ cô...."
“Không nói thì thôi, sao anh lại chửi tục!”, Diệp Đan Quỳnh đạp lên mu bàn chân Lưu Phong, quay người vào phòng thí nghiệm.
Lưu Phong đau đến mức nhăn mặt. “Diệp Đan Quỳnh, cô điên à?”.
Tôi vốn định nói là người đàn ông của mẹ cô, sao lại thành chửi tục?
Haizz, lão quái ơi lão quái, một mình ông quái cũng đủ rồi, con gái ông cũng không hơn gì.
Lưu Phong thở dài, mắng lão quái hai câu rồi quay người đi về phía phòng bảo vệ.
Diệp Đan Quỳnh hùng hổ quay về phòng thí nghiệm, thấy Tôn Khánh Niên đang tiếp tục nghiên cứu loại kem dưỡng da đó thì hơi do dự, sau đó đi tới: “Ông Tôn, Lưu Phong nói đúng thật sao?”.
Tôn Khánh Niên ngẩng đầu lên: “Diệp tổng, cậu ta nói vô cùng chính xác, hơn nữa, trình độ Đông y của cậu ta rất cao”.
Nói đến đó, ông ta lại tỏ ra tiếc nuối: “Tuy tôi biết tôi không có tư cách trở thành đồ đệ của cậu ta, nhưng Diệp tổng, nếu cô được cậu ta trợ giúp, tập đoàn Đan Quỳnh không muốn nổi tiếng cũng khó”.
“Ông Tôn, ông có khoa trương quá không?”, Diệp Đan Quỳnh vẫn không tin Lưu Phong có bản lĩnh đó.
Một kẻ lưu manh ba hoa khoác lác, thích sàm sỡ mình mà có bản lĩnh lớn vậy sao?
“Diệp tổng, không được nghi ngờ Lưu đại sư!”.
Tôn Khánh Niên lập tức biến sắc, không vui nói: “Khi xưa, vì muốn báo đáp cô đã cho tôi xem công thức còn thiếu sót của kem dưỡng da, nên tôi mới đồng ý gia nhập tập đoàn Đan Quỳnh, nhưng tôi nghiên cứu lâu như vậy mà vẫn không có tiến triển”.
“Nếu không gặp được Lưu đại sư, có lẽ đời này tôi sẽ chết trong hối tiếc”.
“Wì vậy, vị trí của Lưu đại sư trong lòng tôi chắc chắn cao. hơn mọi thứ”.
“Không những vậy Lưu đại sư chỉ ngửi mùi là biết được cách điều chế mà tôi đang nghiên cứu, chắc chắn là đại sư trong đại sư. Tôi chưa từng thấy bản lĩnh này được ghi chép. trong sử sách dòng họ. Cô không hiểu, không được nghi ngời”.
Khóe miệng Diệp Đan Quỳnh giật giật.
Không ngờ Tôn Khánh Niên xưa nay hiền hòa lại trở mặt với mình vì Lưu Phong.
Cô cười lúng túng: “Ông Tôn, tôi không có ý đó, tôi chỉ hơi nghỉ ngờ thôi. Nếu không có gì thì tôi đi trước đây”.
“Diệp tổng, Lưu đại sư có vợ chưa?”.
Tôn Khánh Niên hỏi tiếp: “Ha ha, tôi có một đứa cháu gái, nếu có thể thì cô hỏi giúp tôi, tôi giới thiệu cháu gái tôi cho Lưu đại sư được không?”.
“Ông Tôn, ông làm việc đi”, Diệp Đan Quỳnh chạy đi như trốn tránh.
Nghe Tôn Khánh Niên nói giới thiệu cháu gái cho Lưu Phong, Diệp Đan Quỳnh lại cảm thấy không vui.
Tên khốn đó thì có chỗ nào tốt?
Trừ giỏi đánh đấm ra thì nấu ăn cũng tạm. Cùng lắm là có chút hiểu biết về mỹ phẩm. Vẻ ngoài cũng hơi đẹp trai.
Hình như còn rất giàu có...
Nghĩ một hồi, Diệp Đan Quỳnh đột nhiên phát hiện Lưu Phong lại có nhiều ưu điểm như vậy.
Không được không được, sao mình lại bị anh ta mê hoặc?
Diệp Đan Quỳnh ra sức läc đầu, thâm mắng mình ngu sỉ, lấy điện thoại gọi cho Diệp Khuynh Thành: “Mẹ, rốt cuộc lúc trước mẹ lấy được công thức của kem dưỡng da ở đâu thế?”.
Diệp Khuynh Thành khó hiểu: “Sao đột nhiên con hỏi chuyện này làm gì?”.
“Không phải mẹ nói trên thiên hạ chỉ có một người biết công thức này thôi sao? Hôm nay, Lưu Phong lại nói ra liền
được”, Diệp Đan Quỳnh kể lại chuyện này cho mẹ nghe.
Diệp Khuynh Thành không hề bất ngờ: “Ồ, có lẽ người duy nhất trên thiên hạ đó chính là Lưu Phong”.
“Mẹ quen biết với Lưu Phong từ trước rồi sao?”.
“Ơ..”, Diệp Khuynh Thành không muốn để Diệp Đan Quỳnh biết chuyện của lão quái, càng không muốn để Diệp Đan Quỳnh dính líu đến thế giới ngầm, vội vàng trả lời qua loa: “Đâu có! Con đùa à, mẹ cũng mới vừa quen biết Lưu Phong”.
“Nhưng kinh nghiệm của mẹ nhiều hơn con, mẹ nhìn là biết Lưu Phong chính là nhân tài. Được rồi, không có gì thì mẹ
cúp máy trước đây, đang đánh mạt chược”.
Không đợi Diệp Đan Quỳnh hỏi tiếp, Diệp Khuynh Thành đã cúp máy.
Điều này làm Diệp Đan Quỳnh tò mò hơn. “Rốt cuộc anh ta là người thế nào?”.
Diệp Đan Quỳnh không ý thức được tò mò về một người đàn ông chính là khởi đầu của sự đắm chìm.