“Cậu..., Diệp Đan Quỳnh có vẻ mặt khó coi: “Tô Đát Kỷ, cậu nói ai ăn đu đủ?”.
“Mình nói ai người đó tự khắc biết”. Tô Đát Kỷ bĩu môi, kéo Lưu Phong lại: “Đúng rồi, dù sao em cũng có tiền rồi, tiếp theo chị sẽ giới thiệu cho em cô gái tốt hơn, đảm bảo ngực lớn, sau này để con em có lộc ăn”.
“Chúng ta không kết hôn với người đó nữa, nếu không, sau này cháu chị chắc chắn sẽ đói”.
Diệp Đan Quỳnh nhảy dựng lên: “Tô Đát Kỷ, cậu chỉ dâu mắng hoè”.
Tô Đát Kỷ lạnh lùng nói: “Diệp Đan Quỳnh, cậu cũng không tốt lành gì, dám xem trộm tiền của em mình?”.
“Nếu không phải nể tình công ty của cậu còn đáng chút tiền, cậu nghĩ mình sẽ để Tiểu Phong cưới cậu sao?”.
Diệp Đan Quỳnh mở to mắt: “Hay lắm, xem ra cậu cũng tính kế với mình! Tuyệt giao!”.
Tô Đát Kỷ khoanh hai tay trước ngực, khinh thường nói: “Tuyệt giao thì tuyệt giao, ai sợ ai chứt”.
Nói một hồi, hai người bạn thân như sắp đánh nhau đến nơi.
Lưu Phong cạn lời.
Tôi còn đang ở đây mà, hai người đều tính kế với tôi, có thể né né đi chút không?
“Ừm, cho tôi nói một câu được không...”. Lưu Phong lên tiếng.
Hai người phụ nữ đồng thời quay đầu lại: “Tránh sang một bên!”.
“Không cho nói thì thôi, làm dữ cái gì”.
Lưu Phong vội vàng lùi về sau.
Không dây vào được thì thôi chứ còn không tránh được hay sao?
Diệp Phùng Xuân cũng không dám ở lại lâu.
Anh ta sợ bị lửa chiến ảnh hưởng, vội vàng chạy ra ngoài theo Lưu Phong.
Lưu Phong ra ngoài lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, ánh mắt sâu xa, hoàn toàn trái ngược với trạng thái
lúc ở trước mặt Tô Đát Kỷ.
Nếu lúc nấy Lưu Phong là một con cừu, vậy thì bây giờ Lưu Phong là một con hồ ly.
Về mặt khí chất, anh Phong khống chế quá tuyệt.
Diệp Phùng Xuân hơi thất thần, càng thêm kiên định tác hợp cho Lưu Phong và Diệp Đan Quỳnh.
Diệp Phùng Xuân chần chừ một lúc, tiến lên nịnh nọt: “Anh Phong, có thể dạy tôi bản lĩnh ngủ với phụ nữ một đêm mà kiếm được một tỷ không?”.
Lưu Phong quay đầu nhìn Diệp Phùng Xuân.
“Khụ khụ, thật ra dù có cho mười tỷ tôi cũng sẽ không đồng ý, trong lòng tôi chỉ có chị của anh”.
Diệp Phùng Xuân vội vàng đổi lời, nhớ tới bạn học Lý Thiết Đản, hỏi với vẻ sùng bái: “Anh quen biết Thiết Đản sao?”.
Thiết Đản?
Lưu Phong đã biết Lý Thiết Đản chính là Hoa Hồng, lặng lẽ gật đầu.
Diệp Phùng Xuân lập tức lên tinh thần: “Anh Phong, Thiết Đản là người của Long Nha, tôi thấy cô ấy...".
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!”.
Lưu Phong hít sâu một hơi, quăng điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt: “Chuyện của tôi còn chưa làm xong”.
Anh nhấc chân đi về phía trước. “Anh Phong, anh định làm gì?”. “Gϊếŧ người”.
Lưu Phong lấy điện thoại ra, quét mã sử dụng xe công cộng, lái xe biến mất trong bóng đêm.
Diệp Phùng Xuân nhìn theo hướng Lưu Phong biến mất, ánh mắt tràn đây khâm phục.
“Anh Phong không hổ danh là anh Phong, gϊếŧ người mà nói một cách nhẹ nhàng như vậy...”.
Đợi đã! Diệp Phùng Xuân giật mình. Má, vừa rồi Lưu Phong nói cái gì? Gϊếŧ người?
Không lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Phùng Xuân muốn đuổi theo Lưu Phong, nhưng lại phát hiện đã không còn thấy bóng dáng Lưu Phong.
Anh ta vội vàng chạy về trung tâm môi giới hôn nhân: “Tô Đát Kỷ, em trai em...”.
Nói được một nửa, Diệp Phùng Xuân lại thấy Tô Đát Kỷ và Diệp Đan Quỳnh lại châu đầu vào nhau, đang thì thầm nói chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười giòn giã.
Trời ạ.
Tình huống gì đây?