Người phụ nữ mặc áo da, chân đi bốt da chế tạo đặc biệt, đeo kính đen, vừa xuống xe đã cho người ta cảm giác tư thế hiên ngang.
Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Hoa Hồng.
Hiển nhiên Hoa Hồng cũng không ngờ lại chạm mặt Diệp Phùng Xuân ở đây, gọi theo thói quen: “Anh Xuân?”.
Diệp Phùng Xuân nghe thấy biệt danh đã lâu không nghe thấy, bỗng dưng có chút xấu hổ: “Khụ khụ, Thiết Đản, không phải cô ở...”.
Nói được một nửa, Diệp Phùng Xuân thấy sắc mặt Hoa Hồng đột nhiên sa sầm, lập tức ý thức được không được tiết lộ thân phận cô ta, vội vàng im miệng.
“Anh Xuân, ở đây để tôi tiếp nhận, anh có thể đưa người về rồi”, Hoa Hồng lấy giấy chứng minh của mình ra, đưa qua trước mặt Diệp Phùng Xuân: “Việc công”.
Diệp Phùng Xuân nhìn giấy chứng nhận chỉ riêng Long Nha mới có, nuốt nước bọt, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
Với vai trò là cảnh sát, đương nhiên Diệp Phùng Xuân biết giấy chứng nhận đó mang ý nghĩa gì.
Người của Long Nha, mình phải hợp tác vô điều kiện.
“Rõ”, Diệp Phùng Xuân hành lễ, quay người dẫn người nhanh chóng rời đi.
Nhưng lúc lên xe, Diệp Phùng Xuân liếc nhìn vào cửa hàng sửa chữa xe ô tô lần nữa, lại thấy người bạn học Thiết Đản mà mình ngưỡng mộ lại đến trước mặt Lưu Phong, chào Lưu Phong một cách trang trọng.
Sau cái chào đó, Thiết Đản buông tay đứng thẳng, giống như đang lắng nghe lời dặn của cấp trên.
“Chẳng lẽ cậu ta... là người của Long Nha?”, Diệp Phùng Xuân nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy tim mình lỡ nửa nhịp.
Trước kia nghe Lưu Phong nói có quen biết với Tử Thần, giờ phút này, trong đầu Diệp Phùng Xuân nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Không lẽ cậu ta là Tử Thần?
Vừa nghĩ tới khả năng này, Diệp Phùng Xuân lập tức cảm thấy toàn thân sởn gai ốc.
Nhìn lại thi thể la liệt dưới đất, Diệp Phùng Xuân ra sức lắc đầu: “Không thể nào! Tuyệt đối không thểi”.
“Tên nhóc đó trông có vẻ vô hại, dù giỏi đánh đấm chăng nữa thì sao có thể là Tử Thần tiếng ác đồn xa, khiến cho lính đánh thuê nghe danh đã sợ đó được?”.
“Ở đây giao cho cô xử lý, không vấn đề gì chứ?”, Lưu Phong lạnh lùng nhìn Hoa Hồng, khí thế đáng sợ trên người cũng dần tan đi sau cái chết của Đao “sẹo”.
Hoa Hồng không dám không tuân: “Lão đại đã nói, mệnh lệnh của Tử Thần đại diện cho mệnh lệnh của ông ấy, tôi sẽ phục tùng vô điều kiện”.
“Ha ha, nói thật dễ nghe”, ánh mắt Lưu Phong đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Hoa Hồng: “Hoa Hồng, tài khoản mà lão già đó cho tôi có phải đã bị giở trò rồi không?”.
Hoa Hồng bị Lưu Phong nhìn chằm chằm trở nên mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào anh: “Đội... Đội trưởng Tử Thần, tôi... tôi không hiểu ý anh”.
“Hừ, tôi cống hiến cho Long Nha nhiều năm như vậy, tự nhận mình kiếm không ít tiền, nhưng kiếm được một tỷ, cô nghĩ tôi tin được không?”.
Lưu Phong nhếch lên nụ cười giễu cọt: “Nói với ông ta, tôi quay về chỉ muốn sống vui vẻ thoải mái với chị tôi, không muốn bị quấy rầy nữa”.
“Nhưng có vẻ các người cứ bắt tôi phải dính dáng đến thế giới ngầm”.
Hoa Hồng giật mình, cứng nhắc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Đội trưởng Tử Thần, anh đoán được rồi sao?”.
Lưu Phong chậm rãi lắc đầu, thở dài nói: “Thật ra từ lúc tôi vào Atlantis, tôi đã đoán được rồi”.
“Trên người lão quái đó có quá nhiều bí mật, tôi chỉ cố ý giả vờ không biết mà thôi”.