Chương 11: Đau??
Máu cứ từ người chảy ra khuôn mặt Lạp Ảnh cũng bắt đầu tái nhợt nhạt, nhỏ không đủ sức đứng lên được nữa. Tầm nhìn lại bắt đầu mơ hồ , trong lòng nhỏ không thầm mắng : tiểu tổ tông thật sự nói đúng thân thể con người thật sự quá yếu đuối. ' Phịch' nhỏ hôn mê bất tỉnh, lũ người của Tăng Huyền Trang thì cười vô cùng khoái chí. ' Crộp.... CRộp...' tiếng thủy tinh tiếp xúc với da thịt vang lên trong không khí , cô từng bước một bước một đi đến chỗ bọn người kia mặc cho những mảnh thủy tinh đâm xuyên qua lòng bàn chân , mỗi bước có đi để lại hàng vết máu, hình ảnh rất quỷ dị. Lũ người của Tăng Huyền Trang nhìn thấy tình cảnh này cứ cố tiến một bước họ sẽ lùi một bước. “ Bình tĩnh đi lũ người ngu ngốc vì địa ngục ta dành cho các ngươi chỉ mới bắt đầu thôi” giọng nói của cô lãnh lẽo như ác ác ma từ địa ngục, thân thể những người ở đây đều không tự chủ mà run rẩy bản năng sinh tồn trong mỗi người ở đây đều đang gào thét ' Chạy đi, không thôi sẽ chết' nhưng đôi chân vẫn cứ đình chỉ một chỗ. Khoảng cách gần thêm chút nữa, cô liếc mắt nhìn cô gái hồi nãy xô ngã Lạp Ảnh giọng nói lại nhẹ nhàng bâng quơ “ Người đầu tiên là ngươi” nói xong người xung quanh chỉ thấy cô dùng tốc độ quỷ dị đến phía sau cô gái kia, một tay cô nắm chặt lấy đầu tóc rồi dùng chân đá ngay xương cột sống khiến cô ta ngã về phía trước, khuôn mặt tiếp xúc với mảnh thủy tinh khiến cô ta la hét. Nghe thấy giọng hét của cô ta những người kia cũng lấy lại tinh thần la hét chạy tán loạn. Cô hừ lạnh rồi dùng tốc độ nhanh nhất của mình giải quyết những người còn lại chỉ chưa đầy một phút những giọng la hét vang ở sân thể dục thu hút rất nhiều người.
Tăng Huyền Trang hoảng sợ lùi về phía sau, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má làm nhòe hết lớp phấn trang điểm chân quỳ xuống trước mặt cô “ Xin tha lỗi cho tao, Như Nhi” cô vẫn như cũ đi đến chỗ cô ta. Không biệt từ đâu cô lấy ra một con dao gâm nhìn vô cùng sắc bén, dưới ánh nắng mặt trời lại phá lệ lóe sáng. Tăng Huyền Trang cứ nghĩ cô dùng dao gϊếŧ mình vô cùng hoảng sợ lùi phía sau nhưng lại đυ.ng phải cái cây sau lưng, hết đường Tăng Huyền Trang mở mặt to nhìn cô bước tới vẻ mặt đau khổ với tuyệt vọng cực độ điều này lại làm cô vô cùng phấn khích. Tăng Huyền Trang nhìn cô cầm con dao cứ nhẹ nhàng lướt qua trên mặt, sự lạnh lẽo từ con dao đem lại làm cô ta càng hoảng sợ nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cô buông con dao gâm xuống, tay kia thì vuốt ve mái tóc của Tăng Huyền Trang giọng nói bâng quơ như những việc làm lúc nãy không hề liên quan đến mình “ Ngươi nghĩ ngươi độc ác sao?” gặp Tăng Huyền Trang không trả lời cô lại tiếp tục nói “ Ngươi biết thế nào là độc ác không?” không để ý Huyền Trang vẻ mặt dại ra cô lại nói “Ta cho ngươi một chân lí nha. Người độc ác nhất không phải là kẻ gϊếŧ nhiều người hay không mà là kẻ đó có tự hành hạ bản thân được hay không? Những kẻ gϊếŧ người cũng sẽ sợ hãi, sợ đau đớn nhưng đối với kẻ có thể hành hạ bản thân mình đau đớn, sợ hãi đều không là gì cả. Lúc đó hắn mới chân chính trở thành kẻ độc ác vì lúc đó kẻ đó đã muốn trở thành một công cụ vô tính” cô vuốt loạn tóc của Tăng Huyền Trang ra sau rồi lại đưa con dao lên tầm nhìn của hai người “ Tỉ như....” cô nhẹ giọng đi sau đó hung hăng cắm con dao vào bụng mình, máu bắn lên mặt Tăng Huyền Trang.
Lũ người Dương Tuấn Minh, nữ chủ Tố Mai Nguyệt và bảo vệ trường tới, thấy tình cảnh quỷ dị như vậy sắc mặt đại biến nhất là nữ chủ lần đầu tiên thấy cảnh máu me như vậy trực tiếp ngất xỉu, Dương Tuấn Minh ghét bỏ nhìn nữ chủ sau đó phân phó bảo vệ đưa nữ chủ đi và kêu thêm vài bảo vệ đến, vì đây là ngôi trường cao cấp nên y tế trong trường gần giống như một cái bệnh viện lớn vậy ngay cả phòng phẫu thuật cũng có. Hắn nhanh chóng đưa hết những người ở đây đi, có vài đồng bọn của Tăng Huyền Trang lúc nãy có nhiệm vụ cầm chân hắn cũng bắt đầu giúp đỡ Tăng Huyền Trang đứng lên. “ Đưa mọi người đến phòng y tế. Phong tỏa hết mọi tin tức hôm nay lại” hắn lạnh giọng phân phó rồi nhanh chân bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng bồng cô để tránh va chạm miệng vết thương. Cô vẫn duy trì tư thế lúc đâm vào, mặt cô trắng bệch nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất của cô. Cô cầm con dao với ý định rút nó ra ngoài và đương nhiên hắn phát hiện ra điều đó, hắn mất bình tĩnh rống to “Bộ cô muốn chết hay sao? Không thấy đau hả?” lần đầu tiên trong cuộc đời hắn mất bình tĩnh như vậy. Đau??? Cô mờ mịt khi nghe từ này, hóa ra như thế là đau, từ khi sinh ra cô chưa từng có cảm giác này nên không hề biết. 'Đau' đối với cô là một từ cỡ quen thuộc cũng cỡ nào xa lạ, nhưng ý thức lại mơ hồ, cô quên mất đang dùng thân thể của nhân loại yếu ớt, mất máu quá nhiều cô bất tỉnh nhân sự. Hắn thấy cô như vậy cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, mái tóc cô cũng vì thế mà lệch sang một phía để lộ khuôn mắt khiến hắn thất thần nhưng lí trí nhanh chóng kéo lại. Hắn thầm rủa trong lần: Giờ cứu người là quan trọng thất thần cái gì? Chẳng lẽ ngươi là đồ háo sắc sao. Thấy người đẹp là thần hồn điên đảo.