Chương 34: Nguyên nhân

Edit: Dương Hiền dung.

Beta: Mai Thái phi.

Kiến Chương cung.

Hoàng đế nói chuyện với Hoa Thường chưa được vài câu đã ngủ thϊếp đi. Hoa Thường cũng cẩn thận đắp chăn mỏng lên cho Hoàng thượng, bên cạnh có hai tiểu cung nữ đứng quạt, bây giờ đang là ngày hè nắng chói chang, nên nhiệt độ rất cao.

Hoa Thường lo lắng cho bệnh tình của Hoàng đế, nói với Đại Thái giám Trần Hỉ đang đứng bên cạnh: "Trần công công, bổn cung vô cùng lo cho bệnh của Hoàng thượng, không được ở bên cạnh chăm sóc Hoàng thượng thì bổn cung cũng không an tâm, bổn cung không quay về nhĩ phòng nữa, ban ngày ta ở trong tẩm điện chăm sóc Hoàng thượng, buổi tối sẽ ở gian ngoài canh đêm và nghỉ ngơi."

Trần Hỉ nhìn vẻ mặt kiên định của Hoa Thường bèn thở dài, thấp giọng nói: "Nô tài biết tấm lòng của nương nương. Vậy lần này nô tài xin vượt quá phận sự một lần, thay Hoàng thượng đáp ứng."

Hoa Thường nở nụ cười dịu dàng: "Đa tạ công công."

"Ta thấy công công cũng gầy đi rồi, chắc chắn là do mệt nhọc quá độ, bây giờ đang là giữa trưa, Hoàng thượng lại đang ngủ, ngài cũng nghỉ ngơi một chút đi." Hoa Thường quan tâm nói.

Trần Hỉ cảm động lắc đầu: "Nô tài xin nhận ý tốt của nương nương, nhưng lão nô không yên tâm về Hoàng thượng. Lần này Hoàng thượng bị bệnh cũng là do nô tài bất cẩn không phát hiện ra sớm, cứ nghĩ rằng đó là bệnh cũ, kết quả lại tạo thành họa lớn như vậy, đúng là chết ngàn lần cũng không đền hết tội."

Hoa Thường thấp giọng an ủi: "Công công cũng đừng tự trách mình, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là bảo trọng thân thể để chăm sóc Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng bình an, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng."

Trần Hỉ nén nước mắt, nói: "Nương nương nói phải."

Có vài tiểu cung nữ từ bên ngoài đi vào, trên tay đều bưng khay, bên trong có vẻ như là chén thuốc.

Hoa Thường nghi ngờ hỏi: "Thuốc này là sao?"

Trần Hỉ đứng một bên tiếp nhận thuốc, trả lời: "Đây là do Thái y kê thuốc phòng bệnh cho những người hậu hạ cạnh Hoàng thượng như chúng ta dùng, dù sao có chút ít còn hơn không. Nương nương cũng uống một bát đi, mỗi ngày hai lần."

Hoa Thường hiểu rõ gật đầu, cũng lấy một bát, cau mày uống, thuốc này vô cùng đắng chát.

Hoa Thường không chịu nổi vị đắng, tiểu cung nữ nhìn thấy liền đưa nước đường đến cho Hoa Thường, nàng cười nói đa tạ.

"Ta ở nhà hưởng phúc quen rồi, từ nhỏ thân thể cũng luôn khỏe mạnh, chưa uống qua nhiều thuốc, bây giờ đúng là có chút không quen." Hoa Thường che ngực, uống nước đường cũng cảm thấy trong miệng tràn đầy vị đắng.

Trần Hỉ cũng có thái độ thân cận hơn với Hoa Thường, hạ giọng an ủi: "Chỉ sợ nương nương phải chịu khổ một chút rồi, thuốc này còn phải uống thêm nhiều ngày nữa, có thể uống thuốc thật ra cũng là may mắn rồi, mấy ngày trước đã có rất nhiều người bị đưa đi vì nhiễm bệnh."

Hoa Thường cau mày, khẽ hỏi: "Thân thể Hoàng thượng vẫn luôn tốt như thế, sao đột nhiên lại nhiễm bệnh vậy? Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?"

Trần Hỉ cẩn thận nhìn về phía rèm nơi long sàng sau đó thở dài, thấp giọng nói: "Nô tài cũng không coi nương nương là người ngoài, chúng ta là người không biết có thể sống đến ngày nào, lời này, nô tài sẽ nói với nương nương."

"Hoàng thượng không chịu được mùa hè, chưa tới hè là thân thể đã thấy khó chịu, đây cũng không phải là chuyện lớn gì. Mùa hè năm nay cũng vậy, vì vậy bất luận là Thái y hay Hoàng thượng đều không quá lưu ý. Sau đó không ngờ lại chẩn ra ho lao! Sau khi Hoàng thượng biết đã phong tỏa tin tức, bắt đầu tra xét thái giám cung nữ trong Kiến Chương cung."

Nói tới đây, khuôn mặt Trần Hỉ trở nên dữ tợn, trong giọng nói lộ ra sự thù hận sâu sắc: "Quả nhiên, Hoàng thượng bị bệnh không phải là do ngẫu nhiên. Bên trong Kiến Chương cung có hai thái giám và một cung nữ đều nhiễm phải bệnh lao, hơn nữa thời gian nhiễm bệnh đã lâu! — Là có người cố ý, cố ý nhiễm bệnh ho lao sau đó che giấu bệnh tình đến Kiến Chương cung hầu hạ Hoàng thượng."

Hoa Thường khẽ hô một tiếng, nhíu mày hoảng sợ: "Ý công công là có người mưu hại Thánh thượng?"

Trần Hỉ gật đầu thở dài: "Chuyện này trong Kiến Chương cung cũng không phải là bí mật, sau đó Kiến Chương cung điều đi hơn nửa hạ nhân, chỉ để lại một số người đáng tín nhiệm."

Hoa Thường không hỏi có tra được kẻ chủ mưu hay không, đây không phải là vấn đề phi tần nên hỏi, chỉ có thể thở dài: "Hoàng thượng là thiên tử, được thần phật phù hộ, nhất định sẽ không có chuyện gì."

Trần Hỉ cũng mặt ủ mày chau, chỉ hi vọng trên đời này thật sự có kì tích.

...

Hoa Thường dùng bữa trưa đơn giản rồi trở về tẩm điện. Nàng nhẹ nhàng kéo rèm ra, ngồi bên mép giường, chỉnh lại chăn, nhìn Hoàng đế vẫn đang ngủ say rồi đưa tay ra sờ lên gương mặt gầy gò kia.

Vừa nhấc tay, Hoa Thường liền cảm thấy nhiệt độ có chút không đúng, trong lòng lập tức khẩn trương, lại đặt tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, xác định hẳn là không phải do mùa hè nên bị nóng mà là trán Hoàng thượng nóng lên!

Hoa Thường vội vàng đứng lên, thấp giọng nói với cung nữ đang đứng một bên quạt: "Truyền Thái y đến, Hoàng thượng bị sốt rồi."

Cung nữ hành lễ rồi vội vàng ra cửa.

Hoa Thường lại dặn các cung nữ khác mang một chậu nước lạnh đến, thấm ướt khăn, nhẹ nhàng lau mặt và tay chân Hoàng đế, cuối cùng đặt khăn lên trán đang sốt cao.

Chỉ chốc lát sau, mấy vị Thái y râu tóc bạc trắng đã đến.

Hoa Thường cũng không ngại tránh sang mép giường, nói: "Thái y mau đến xem đi, Hoàng thượng vốn là hơi mệt một chút nên đi ngủ, không ngờ lại bị sốt cao."

Mấy vị Thái y thỉnh an Hoa Thường xong liền quỳ xuống thỉnh mạch cho Hoàng thượng.

Hoa Thường đứng một bên nhìn, trong lòng hơi nôn nóng, bất luận nguyên nhân nàng đến hầu bệnh là gì nhưng mục đích đều giống mọi người chính là mong Hoàng thượng được bình an.

Sau khi Thái y chẩn mạch xong lại thảo luận kê đơn thuốc, sau đó quỳ xuống trả lời: "Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng bị sốt nhẹ, tình huống vẫn tốt, nhưng cần phải chăm sóc cẩn thận hơn, một khi Hoàng thượng bị sốt cao sẽ vô cùng nguy hiểm, chúng thần đã sửa lại phương thuốc trước kia, để Hoàng thượng thay đổi phương thuốc mới."

Hoa Thường gật đầu nghiêm nghị nói: "Đi lấy thuốc đi. Bổn cung cũng định ở bên cạnh chăm sóc cho Hoàng thượng, một khắc cũng không rời khỏi"

Thái y đặc biệt dặn dò: "Lao phổi là bệnh truyền nhiễm cực kì nghiêm trọng, tấm lòng nương nương cao thượng nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe của mình. Nương nương nên uống thuốc phòng bệnh đúng giờ, không được tiếp xúc thân cận với Hoàng thượng quá nhiều, đề phòng bất trắc."

Hoa Thường gật đầu khẽ nói: "Bổn cung xin nhận ý tốt của các vị, bổn cung sẽ uống thuốc đúng giờ. Nhưng bổn cung không tự tay hầu hạ Hoàng thượng sẽ cảm thấy không an lòng. Nếu đã đến đây tức là bổn cung đã không màng đến chuyện sinh tử, bây giờ tất cả đều vì Hoàng thượng."

Thái y cũng hết cách khuyên nhủ, hành lễ rồi lui xuống.

Hoa Thường quay trở lại ngồi xuống mép giường, tiếp tục dùng khăn thấm nước lạnh từ từ lau trán và tay chân Hoàng đế.

Đột nhiên Hoàng đế mở mắt ra, Hoa Thường hoảng sợ, quan tâm nói: "Hoàng thượng tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không? Hoàng thượng bị sốt nhẹ, Thái y mới tới xem qua. Bây giờ Hoàng thượng cảm thấy thế nào rồi?"

Tuy Hoàng đế bị bệnh hành hạ gầy ốm đi nhưng đôi mắt đen láy kia vẫn thâm trầm cơ trí, chăm chú nhìn Hoa Thường, nặng nề nói: "Trẫm không sao, nàng cũng đi nghỉ đi."

Hoa Thường nghe vậy cười khẽ: "Thần thϊếp giỏi nhất là chuyện sống, làm gì có mệt mỏi mà cần nghỉ ngơi."

Hoàng đế nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Hoa Thường, nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: "Sao nàng vẫn có thể cười vui vẻ như vậy, bây giờ người ở Kiến Chương cung đều cảm thấy mây đen sương mù, không thể cười nổi, họ đều cảm thấy mình không thể sống sót ra ngoài."

Hoa Thường mím môi, lanh lảnh nói: "Hoàng thượng nói vậy là sai rồi, thần thϊếp cười là vì Hoàng thượng quan tâm đến thần thϊếp, thần thϊếp vui vẻ nên cười đó thôi. Còn những người khác không cười là vì quan tâm đến sức khỏe của Hoàng thượng, sầu lo không ngớt nên không thể cười được."

Hoàng đế suy tư, gật gật đầu: "Nàng nói có lý."

Hoa Thường lại cười: "Cười nhiều một chút mới có lợi, Hoàng thượng thấy thần thϊếp tươi cười tâm tình có cảm thấy tốt hơn chút nào không? Hoàng thượng là người bệnh, vốn đã có áp lực lớn tâm lý rất lớn, lúc này nên thả lỏng một chút, bình thản đối đầu với bệnh tình, điều này cũng có lợi cho việc khôi phục sức khỏe."

Hoàng đế thấy Hoa Thường trịnh trọng như vậy cũng hơi mỉm cười: "Thường nhi nói có lý, sau này trước mặt trẫm nàng cười nhiều một chút, như vậy trẫm sẽ vui vẻ."

Hoa Thường kinh ngạc nói: "Hoàng thượng cười rồi! Chỉ cần Hoàng thượng hài lòng, đừng nói là muốn thần thϊếp cười một cái, bắt thần thϊếp vừa khóc vừa cười cũng không sao cả."

Hoàng đế cũng bị chọc bật cười, ánh mắt đen láy nhìn Hoa Thường, bên trong tràn đầy ôn nhu.