Chương 14: Sự Lựa Chọn Thức Tỉnh (2)

Tuy nhiên lúc hắn ta nhấp vào dấu + thì lần này hệ thống không trực tiếp tăng sức mạnh lên mà thay vào đó, một bảng nhắc nhở hiện ra với hai tuỳ chọn trên đó.

Một cái là trực tiếp tăng điểm, một cái là thúc đẩy thức tỉnh dị năng.

Kẻ ngu ngốc cũng biết lựa chọn thế nào, hắn không chút do dự bấm vào thúc đẩy thức tỉnh dị năng, đồng thời trong lòng rất mong chờ, cuối cùng bản thân sẽ có dị năng gì.

Tuy nhiên điều khiến hắn thất vọng là sau khi lựa chọn, một hệ thống nhắc nhở mới xuất hiện và vẫn còn bốn lựa chọn trên đó.

Tiêu hao 30 điểm lực lượng huyết khí, để thức tỉnh dị năng.

Tiêu hao 60 điểm lực lượng huyết khí, để thức tỉnh dị năng.

Tiêu hao 90 điểm lực lượng huyết khí, để thức tỉnh dị năng.

Tiêu hao 100 điểm lực lượng huyết khí, để thức tỉnh dị năng.

Lưu ý: Tiêu hao càng nhiều lực lượng huyết khí thì dị năng thức tỉnh càng mạnh.

Mặc dù có bốn lựa chọn, nhưng theo quan điểm của Lâm Tinh Hải, chỉ có một.

Hắn là một kẻ xuyên không có hệ thống, nếu không thể đi trên con đường bất khả chiến bại, vậy thực sự sẽ sống cả đời vô ích.

Nhưng với 100 điểm lực lượng huyết khí, nghĩ cũng thấy đau lòng.

Hắn liếc nhìn bảng hệ thống của bản thân.

Chủ thể: Lâm Tinh Hải

Sức khoẻ: 24 điểm

Năng lượng: 20 điểm

Tốc độ: 29 điểm

Mức độ tối ưu hoá di truyền: 29%+

“Xem ra chỉ có thể chờ binh đoàn thuê đi thực hiện nhiệm vụ, rồi nghĩ cách.” Nhìn 14 điểm lực lượng huyết khí, Lâm Tinh Hải thở dài.



Bốn lọ thuốc biến đổi gen đã được “tiêu hoá” xong, đương nhiên Lâm Tinh Hải không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, hắn cũng đi ra ngoài.

Suy cho cùng là một người “cổ đại”, hắn có thể không biết nguyên lý hoặc thậm chí cách sử dụng những sản phẩm công nghệ tiên tiến của tương lai đó.

Nhưng ít nhất cũng nên rõ ràng... đó là thứ đồ gì.

...

Khi Lâm Tinh Hải ra ngoài, Vương Đại Mao và những người khác vừa ra khỏi khoang điều trị.

-Anh Vương, khoang điều trị này thật tệ, ngủ trong đó một tiếng, ngực của tôi vẫn còn đau nhức.

Một tên côn đồ tên Mạnh Thanh, nhe răng nhếch mép nói.

Vương Đại Mao liếc hắn ta một cái, tức giận nói:

-Lẽ nào cậu cho rằng tôi không muốn chọn khoang điều trị trung cấp sao? Đặc biệt là, răng của tôi bị gãy sạch còn chưa mọc ra. Thế nhưng cứ mỗi lần 100 điểm, số tiền đó ai phải chi trả?

Mạnh Thanh không nói lời nào, chi phí điều trị lần này, đều là bọn họ mượn tạm.

-Vậy thì anh Vương, chúng ta phải làm gì tiếp theo?

Sau bầu không khí yên lặng trong phòng, Mạnh Thanh lại lên tiếng.

Hai mắt Vương Đại Mao hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một tia hung ác:

-Chúng ta không thể cứ để mặc như vậy, mức độ tối ưu hoá gen của tên kia, ước chừng cũng khoảng 25%.

-Ở khu hạ tầng, thực lực như vậy có thể rất mạnh, nhưng trong bang Đầu Búa của chúng ta không phải không có cao thủ như vậy.

Đám cồn đồ vừa nghe xong đều sáng mắt lên, nhưng ngay sau đó, chúng lại nghĩ đến việc khác quan trọng hơn.

-Anh Vương, đối phương ngoài việc có sức mạnh, còn là một lính đánh thuê, liệu thủ lĩnh có vì chúng ta mà có thể đi gây phiền phức cho một binh đoàn đánh thuê ư?

Mạnh Thanh mở miệng nói.

-Tôi mới nghĩ kĩ lại, huy hiệu binh đoàn của tên đó, chỉ là huy hiệu của nhóm lính đánh thuê tầm trung, hơn nữa bang Đầu Búa của chúng ta không phải không có lai lịch.

-Tất nhiên là cậu nói đúng, thủ lĩnh có đồng ý ra mặt thay cho chúng ta hay không, đó là một câu hỏi, cho nên chúng ta cần một ít “lợi thế”.



Vương Đại Mao ở một bên nói.

Liễu Diệu Diệu và những người đẹp này, là những món hời nhất trong tay hắn ta.

Vài chữ “hồng nhan họa thủy”, không chỉ đơn giản để nói mà thôi, sử dụng thành thạo, hoàn toàn có thể gϊếŧ chết người.

Sau khi hồi tưởng, vài tên cồn đồ đột nhiên bắt đầu xu nịnh, khen ngợi phương pháp này tốt.

Tuy rằng những mỹ nữ kia, họ không thể tiếp tục nhúng tay vào, nhưng ít nhất cũng có thể báo thù.

-Đi, tìm con chuột đen, chúng ta chuẩn bị trước một chút.

...

Nửa giờ sau, trong một nhà xưởng có vẻ đổ nát ở khu Đông, có rất nhiều người ra vào, không ngoại lệ, trên cánh tay ai cũng có hình xăm cây búa.

Rõ ràng, đây là hang ổ của bang Đầu Búa.

Ở sâu trong khu nhà xưởng, có một căn phòng được trang trí khá sang trọng, là nơi Vương Đại Mao kính cẩn bẩm báo với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này không cao, thậm chí còn có vẻ hơi gầy, vẻ mặt khá ôn hoà, nhưng đôi mắt thường híp lại của anh ta, lại mang đến cho người ta cảm giác ảm đạm.

Hắn là Hoài Phi Phủ hiện tại là thủ lĩnh của bang Đầu Búa, Vương Đại Mao báo cáo xong, hắn thản nhiên hỏi:

-Nói như vậy, các cậu đi thu phí bảo vệ, nhưng lại bị một tên heo trắng đánh trả?

Mặc dù giọng nói của Hoài Phi Phủ rất bình tĩnh trong lúc hỏi, Vương Đại Mao không khỏi đổ mồ hôi trên trán.

Bởi vì hắn biết rõ người trước mắt này, không chỉ có thực lực gần bằng một người đã tối ưu hóa gen, mà quan trọng hơn là hắn ngồi ở vị trí này sau cái chết của thủ lĩnh trước và phó thủ lĩnh, đó là thủ đoạn tàn nhẫn, mới khiến họ sợ hãi.

-Còn nữa, thủ lĩnh, người đó có huy hiệu lính đánh thuê, thực sự không thể được coi là heo trắng theo nghĩa thông thường.

Hoài Phi Phủ nhìn chằm chằm Vương Đại Mao trước mặt một hồi lâu, cho đến khi Vương Đại Mao cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn, hắn mới gật đầu, chuyển chủ đề câu chuyện hỏi:

-Cậu vừa mới cố hết sức tâng bốc phòng 301, có năm mỹ nữ, họ trông như thế nào? Có ảnh hoặc video cụ thể nào không?

Vương Đại Mao rất vui khi nghe thấy điều đó, và chuyện hay sắp tới.