Chương 9: Qua năm mới…
Ngày trôi qua rất nhanh, thời tiết càng ngày càng lạnh. Cửa ải cuối năm cũng đến gần, đây là dịp đón năm mới đầu tiên kể từ sau hôn lễ của Trinh nương, tuy rằng biết không thể cùng cha mẹ, đệ đệ nhà mình cùng nhau đón năm mới, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn. Thẩm Nghị thấy trong mắt, ngoài miệng lại không nói. Ngày hôm sau khi xuất môn liền tới bố trang.
Thẩm Nghị đối mặt với những sấp vải đủ loại màu sắc hoa lệ chói mặt, có chút khó khăn. Chưởng quầy nhìn thấy vẻ mặt do dự của hắn, liền nở nụ cười, “Thẩm tú tài, muốn mua vải cho ai?” Trong lòng đã đoán được, hơn phân nửa là thay nàng dâu mới tới chọn vải. Thẩm tú tài này rất thương nương tử nhà mình, ngày lại mặt đó tặng nhiều lễ vật cho nhạc phụ như vậy, không vì để nương tử nở mày nở mặt sao, đến bên giờ ở thôn trên trấn dưới còn có không biết bao nữ nhân ghen tị đâu.
Thẩm Nghị chỉ vào một sấp vải màu sắc rực rỡ, mặt có chút hồng, “Chưởng quầy, ta không chọn, ngươi giới thiệu chút đi.”
Vẻ mặt chưởng quầy mang theo ý cười, “Thẩm tú tài a, ta giúp ngài chọn vải thì không có vấn đề gì, nhưng mà ngài muốn mua cho ai, nếu là bản thân ngài dùng, sấp vải này không thể. Đây là vải cho nữ nhân. Nếu là mua cho người khác, màu da như thế nào, nếu làn da nữ nhân trắng thì màu đỏ tươi hay màu hồng phấn đều được. Nếu làn da có chút đen, có thể chọn chút vải không làm tối da. Người phân ra ba bảy loại, vải cũng chia ra từng loại phù hợp nhất, nếu là dùng cho người thân cận, lão nhất sẽ giới thiệu ngài loại tốt nhất, nếu quan hệ xa chút, không bằng mua chút vải thô này thôi.”
Thẩm Nghị nhăn mặt nhíu mày, hắn chưa bao giờ mua mấy đồ dùng gì đó cho nữ nhân, cũng không biết chọn vải còn cần phải để ý nhiều như vậy.
Chưởng quầy thấy Thẩm Nghị không nói gì, sợ người ta nản lòng thoái chỉ, nhanh chóng nở nụ cười, “Thẩm tú tài mua cho nương tử nhà mình sao?”
Thẩm Nghị đỏ mặt, tuy nhiên cũng chỉ trong chốc lát, rất nhanh sắc mặt đã trở lại bình thường, “Nương tử nhà ta trời sinh đã vốn trắng, chưởng quầy xem loại nào thì thích hợp?” Lại nghĩ đến bàn tay Trinh nương, mềm mềm nộn nộn, trên người hẳn cũng là… Đỏ mặt lên, tiện thể nhắc thêm một câu, “Ta cần loại tốt nhất.”
Chưởng quầy cười tủm tỉm gật gật đầu, từ sau cửa hàng lấy ra mấy sấp, “Tất nhiên phải chọn cho ngài loại tốt nhất rồi, tú tài cảm thấy mấy sấp này thế nào?”
Thẩm Nghị nhìn nhìn, một sấp màu vàng nhạt, thực hợp với nữ tử trẻ tuổi, hai sấp còn lại màu có chút trầm. Thẩm Nghị không có nhìn lâu, sờ sờ chất liệu vải, tơ lụa mềm mại, cũng không tệ lắm. Hắn chọn xong, đột nhiên nhớ tới ngày xem mặt đó Trinh nương mặt một chiếc áo nhỏ màu hồng, tâm có chút rung động, “Chưởng quầy, có màu hồng hay không?”
Chưởng quầy cười gật đầu, “Có có có, tú tài chờ chút, lão sẽ mang ra ngay cho ngài.”
Thẩm Nghị cuối cùng chọn sấp màu hồng cùng sấp màu vàng nhạt kia, quay đầu lại nghĩ nghĩ, đem hai sấp còn lại cũng mua về. Không quá hai ngày sau, thôn trên trấn dưới liền truyền ra tin Thẩm tú tài thương yêu nương tử đến mức nào, một lúc mua cho nàng nhiều vải vóc như vậy, khiến cho nhóm nữ nhân thôn trên trấn dưới hâm mộ Trinh nương không thôi, lại ghét bỏ hán tử nhà mình không biết thương người. Cũng có người mạnh mẽ ép buộc hán tử nhà mình đi mua vải làm xiêm y, trong nhất thời liền thấy trong bố trang có rất nhiều nữ nhân cùng hán tử sầu mi khổ kiểm chọn vải, chưởng quầy bố trang vui đến mức ngày ngày cười toe toét.
Thẩm Nghị trở về nhà, lúc đem vải cho Trinh nương còn có chút nhăn nhó, “Hai sấp vải này nàng lưu lại làm xiêm y, còn lại thì mang tặng hai tẩu tử đi.”
Chờ Trinh nương đỏ mặt đem hai sấp vải cho hai vị tẩu tử, Liêu thị ngoài cảm ơn thì không nói cái gì, lại tặng cho Trinh nương chút quyên hoa làm quà đáp lễ. Trương thị ngoài việc cảm ơn còn không quên trêu ghẹo một chút, làm cho Trinh nương mấy ngày liền đều đỏ mặt.
Năm mới càng ngày càng tới gần, cũng càng ngày càng có nhiều việc cẩn làm, Liêu thị mang theo Trương thị cùng Trinh nương cùng nhau nào là tổng vệ sinh, nào là giật chăn đệm, còn muốn làm bánh mật, dán chữ lên cửa sổ… cũng giúp những người trong nhà làm mỗi người một bộ quần áo mới, trước tết vài ngày cũng đã chuẩn bị xong. Cứ như vậy, Trinh nương mỗi ngày đều bận tới mức chân không chạm đất, chỉ là tâm tình lại càng ngày càng tốt.
Nàng khi gả tới đây đã làm rất nhiều bộ đồ mới, đừng nói xiêm y mặc dịp năm mới, cho dù là quần áo mùa hè cũng có. Nhưng Thẩm Nghị sau khi tặng vải còn vô tình nói muốn thấy nàng mặc xiêm y màu hồng, Trinh nương hiểu được ý của hắn, nhanh chóng dùng thời gian rảnh rỗi dùng sấp vải màu hồng kia làm một bộ xiêm y, chuẩn bị mặc lần đầu tiên.
Ngày ba mươi, người một nhà tụ tập ăn tất niên vô cùng náo nhiệt, ngay cả Thẩm Huy luôn buồn bực không vui cũng ít nhiều mang theo chút tươi cười trên mặt. Tuy nhiên, khiến cho Trinh nương kinh ngạc là nhị ca Thẩm An, trừ bỏ ngày hôm sau ngày cưới Trinh nương từng gặp qua hắn một lần, ngẫu nhiên cùng ăn cơm, ngày thường đều hầu như không thấy hắn đâu. Hơn nữa, khi ở Thẩm gia cũng dường như thực trầm mặc, Trinh nương sau khi gả tới Thẩm gia những lần nghe hắn nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới một người như vậy, sau khi uống say lại là một kẻ cuồng nói, đem chuyện bí mật từ nhỏ đến lớn của mình nói ra khiến cho toàn thể trên dưới đều chấn động. Trinh nương nhịn không được hoài nghi một người như vậy sao có thể trở thành thương nhân đâu.
So với Trinh nương đang ngạc nhiên, những người khác bình tĩnh hơn rất nhiều. Trương thị còn mang theo vẻ mặt tập mãi thành quen, “Hắn ngày thường lúc ra ngoài xã giao, gã sai vặt đều mang theo thuốc giải rượu, đây là ở nhà mới có thể không câu nệ như thế.”
Ăn xong cơm tất niên, Thẩm Nghị mang theo hai hài tử ra ngoài bắn pháo hoa. Ba chị em dâu ngồi gói bánh trẻo, đến giờ tý, thời điểm cần bái thần, Thẩm Phong mang theo cả nhà đến bái lái trước phật Bồ Tát. Bên ngoài đã muốn vang lên từng trận pháo nổ.
Một phòng đầy người vây quanh chậu than, ăn đồ ăn vặt, hai hài tử tuổi còn nhỏ, không thể miễn cưỡng. Chơi xong liền nằm trong lòng mẫu thân nhà mình ngủ, Thẩm Nghị thấy Trinh nương đang cố gắng giữ tỉnh táo, đau lòng không thôi, cũng giục nàng trở về ngủ. Cuối cùng mấy phụ nhân mang theo hài tử về phòng ngủ trước, Thẩm gia huynh đệ cùng nhau hàn huyên hồi lâu mới tự trở về phòng mình ngủ.
Ngày hôm sau là ngày đầu tiên của năm mới, mọi người đều vô cùng vui vẻ thay xiêm y mới. Trinh nương cũng mặc xiêm y màu hồng vừa làm xong, Thẩm Nghị nhìn xiêm y, lại nhìn mặt Trinh nương, không khỏi nói, “Nàng mặc xiêm y này thật là đẹp.”
Trinh nương kéo kéo xiêm y, trong lòng rất vui sướиɠ. Thẩm Nghị cũng thay bộ áo mới, hắn trời sinh tuấn mỹ, mặc bộ dồ mới càng tôn thêm vẻ tuấn tú, Trinh nương nhìn hắn liền cảm thấy kiêu ngạo, nhịn không được nói, “Huynh cũng đẹp lắm.”
Trên khuôn mặt trắng nõn Thẩm Nghị cũng thoáng hiện lên hai đám mây đỏ, vui cười hớn hở cầm một hồng bao đưa ra, “Ta cho nàng tiền mừng tuổi.” (nịnh xong được thưởng a~~~)
Trinh nương nói câu oán trách, “Muội cũng không phải tiểu hài tử, còn muốn đưa tiền mừng tuổi làm gì, hồng bao này giữ lại cho Tranh nhi cùng Hâm nhi đi.”
Thẩm Nghị bày ra tư thế cương quyết, lại cười hì hì nói, “Đây là vi phu cho, nàng cầm. Cho đám hài tử ta đã chuẩn bị rồi.”
Trinh nương thẹn thùng nhận hồng bao, đem hồng bao đặt vào trong tráp.
Đi tới nhà chính ăn bánh trẻo, hai hai tử liền quy củ dập đầu, nói rất nhiều câu cát tường, đám người lớn cũng đều tự chúc phúc cho bọn nhỏ, phát hồng bao. Bọn nhỏ nhận hồng bao xong nhanh chóng chạy qua một bên nói thầm có tiền rồi thì sẽ đi mua cái này cái kia, bên này đám người lớn nói vài câu nhàn thoại.
Ngày thứ hai, Thẩm Nghị cùng Trinh nương mang theo chút lễ vật tới Hà gia, gặp mặt lại náo nhiệt một phen, chỉ có điều thân thể Lưu thị nhìn lại kém một chút, đã xuất hiện chút hiện tượng suy yếu. Cũng may nương tử Trương An Bành thị truyền ra tin tức có hỉ, hòa tan chuyện của Lưu thị. Thuận An không hề nói thêm gì với Thẩm Nghị, Thẩm Nghị cũng làm như cái gì cũng không biết.
Ngày hôm sau chính là ngày người ta đến nhà mình động thổ, mình tới nhà người ta chúc tết. Diệu nhi cùng được vợ chồng Trường An mang tới chúc tết Thẩm gia.
Nhóm đại nhân trải qua năm mới có chút không thoải mái, bọn nhỏ quanh năm suốt tháng chỉ ngóng trông mấy ngày năm mới này, chỉ cần nói vài câu cát tường, dù thế nào cũng có thể lấy được hồng bao, còn có thể chơi pháo hoa, mua đồ chơi bằng đường. Những đồ chơi ngày thường không được chơi, năm mới đều có thể chơi. Đám đại nhân cũng mặc cho bọn trẻ tha hồ nháo loạn, dù sao thời thơ ấu khoái hoạt cũng chỉ ngắn ngủi vài ba năm mà thôi.
Khi các nhà khác đến chúc tết, thời điểm Trinh nương không vui nhất chính là lúc Thẩm Nghị ở cùng chỗ với đại muội cùng mẫu thân với Chương Hoài Viễn cùng trường, Chương Hoài Xuân. Không vì lí do gì khắc, chỉ bởi vì đại tiểu thư Chương gia kia mơ ước Thẩm Nghị biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, mà Chương mẫu đối với những hành vi của nữ nhân chẳng những không ngăn cản mà còn có xu thế giúp đỡ, chọc cho Trinh nương đầy bụng khó chịu. Lại cố tình phụ thân Chương Hoài Viễn, Chương phu tử từng dạy qua Thẩm Nghị, người đọc sách quan trọng nhất là tôn sư trọng đạo, Thẩm Nghị đều cười hớ hớ cho qua chuyện, Trinh nương cũng chỉ có thể miễn cưỡng bày ra bộ mặt tươi cười.
Qua năm mới được vài ngày, đầu tiên là nhị lão gia Thẩm gia Thẩm An bận chuyện làm ăn, mang theo nhị tẩu Trương thị quay về Chu Châu. Sau đó chính là lão tam Thẩm Huy mặc cho bọn họ bảo hắn lưu lại thêm vài ngày như thế nào cũng không đồng ý, trở lại thư viện Tùng Nhân.
Trinh nương chậm rãi thích ứng với cuộc sống tại Thẩm gia. Buổi sáng cùng đại tẩu Liêu thị làm điểm tâm, ăn cơm xong đại ca Thẩm Phong tới cửa hàng lo chuyện làm ăn, Tranh nhi tới học đường. Thẩm Nghị đôi khi ở lại thư phòng, đôi khi lại tới chỗ phu tử đọc sách, Trinh nương liền giúp đỡ Liêu thị thu dọn việc trong nhà. Giờ ngọ cũng nhanh chóng tới.
Buổi chiều, hai người hoặc cùng nhau thêu hoa, làm chút xiêm y hoặc đều trở về phòng lo chuyện của chính mình. Trong nhà cần bán cần mua thứ gì đều do Liêu thị liệt kê ra trước, Thẩm Phong phái tiểu nhị trong cửa hàng đi lo liệu, chờ cửa hàng đóng cửa, Thẩm Phong thuận tiện mang về hoặc giao cho tiểu nhị mang đến.
Cơm chiều có vẻ rất quan trọng, trước kia đều do Liêu thị tự chuẩn bị, hiện tại có thêm Trinh nương. Hai người cùng làm cũng rất nhanh, Liêu thị nấu cơm rất ngon, tay nghề của Trinh cũng không kém, hai người thường cùng một chỗ trao đổi bí quyết nấu ăn với nhau. Liêu thị rốt cuộc hiểu biết hơn Trinh nương rất nhiều, đa số thời điểm đều là Liêu thị dạy, Trinh nương học theo. Hai chị em dâu ngày ngày ở chung một chỗ, lại đều là người ôn nhu hiền lành, quan hệ cũng vô cùng hòa hợp.