Chương 11: Diệu nhi chuyển nhà
Cuộc sống sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dừng lại, hoàn thành tang sự cho hai lão Hà gia, cũng nên thương lượng chuyện sinh hoạt sau này.
Tục ngữ nói, nữ thảo có hiếu. Trên đầu Trinh nương đeo tang trắng, cằm gầy nhỏ, lại thêm một thân áo trắng càng thêm lay động lòng người. Giờ phút này Trinh nương cùng Thẩm Nghị đang ở đại sảnh Hà gia, cùng với một nhà Lưu Đại Trụ thương lượng chuyện sau này.
Lưu Đại Trụ nhìn chung quanh một vòng, khụ một tiếng, mới mở miệng nói: “Tiểu thư, hai nhà chúng ta luôn luôn rất thân thuộc. Lão gia đối với nhà ta có đại ân đại đức. Người đừng trách Lưu thúc ta nhanh mồm nhanh miệng, nói sai điều gì cô gia cùng tiểu thư đừng trách.” Hắn nhìn Trinh nương rồi lại nhìn Diệu nhi trong lòng nàng, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Diệu nhi… Tiểu thư nếu yên tâm thì giao cho ta và lão bà nhà ta chiếu cố đi. Dù sao tiểu thư hiện tại cũng đã lập gia đình, cũng có chút bất tiện…” Nói xong cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Thẩm Nghị, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường mới thoáng yên lòng. (Tất nhiên là như thường. mong còn chả được – suy nghĩ của ta không phải của nam chính nha! >.
Hắn cũng vì muốn tốt cho Trinh nương. Trinh nương mới gả đến Thẩm gia dược có mấy tháng. Lúc này nếu mang Diệu nhi qua đó cũng chẳng khác gì mang theo con riêng. Nước miếng người đời dù ít cũng đủ để dìm nàng chết đuối. Càng đừng nói là Thẩm gia còn có mấy vị tẩu tử.
Trinh nương gục đầu xuống, nhìn nhìn Diệu nhi trong lòng, ngữ khí mềm nhẹ mà kiên định, “Lưu thúc, ta biết thúc muốn tốt cho ta. Nhưng mà cha ta đã nói, Diệu nhi nhất định phải ở bên cạnh ta.”
Nàng lại nhìn về phía Thẩm Nghị, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, “Tướng công nói đi?” (Khổ!!!)
Thẩm Nghị mỉm cười, càng thêm tuấn tú. Hắn nhìn về phía Lưu Đại Trụ, “Diệu nhi là đệ đệ của nương tử, cũng chính là đệ đệ của Minh Chi, không có gì không tiện cả. Lưu thúc có thể yên tâm.”
Lưu Đại Trụ nhất thời không biết nói gì. Dù sao Trinh nương mới là thân nhân của Diệu nhi. Nếu nàng muốn dẫn nó đi, bọn họ chỉ là ngoại nhân, cũng không thể làm gì hơn.
Chân mày Lưu ma ma gắt gao nhăn lại. Nàng cũng không tán thành việc Trinh nương mang Diệu nhi đi, cũng không phải chỉ có vợ chồng son sống riêng với nhau, Thẩm gia còn có ca ca và tẩu tẩu cùng chung sống. Ai biết sau này có thể nổi lên ý muốn làm ra chuyện xấu xa nào đó không?
“Trinh nương, Lưu ma ma nhìn con lớn lên, cũng nhìn Diệu nhi lớn lên, làm sao có thể hại các con? Tuy rằng việc bảo con chiếu cố Diệu nhi là ý muốn của cha con, nhưng mà… Ai! Đây không phải chuyện xưa mà người ta hay nói sao?” Tính tình Lưu ma ma vốn dễ xúc động, nói được hai ba câu đã nức nở…
Trinh nương không trả lời Lưu ma ma, chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu Diệu nhi, nhẹ giọng hỏi, “Diệu nhi, sau này sống cùng tỷ tỷ và tỷ phu được không?”
Diệu nhi chớp chớp đôi mắt to, nhìn nhìn tỷ tỷ ôn nhu, lại nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Thẩm Nghị, thực vui vẻ trả lời, “Được a!”
Lưu đại Trụ vừa nghe thấy liền thở dài, Lưu ma ma cũng không bình tĩnh, “Trinh nương, chẳng lẽ con thật sự không tin Lưu ma ma này ư? Lưu ma ma chỉ vì muốn tốt cho con. Diệu nhi con không thể mang đi được.” Khẩu khí của Lưu ma ma có chút cường ngạnh.
Lời này có chút không đúng mực, Trinh nương hơi hơi nhíu mi.
Hoa Đào đảo mắt liếc nhìn nương mình một cái. Thái độ này của Trinh nương là nhất định muốn mang Diệu nhi theo bên người. Người ta là tỷ đệ ruột thịt, sống nương tựa lẫn nhau, không mang theo bên người chẳng lẽ lại để cho người bên ngoài nuôi? Cũng không biết phụ thân và mẫu thân mình nghĩ thế nào mà nói mấy chuyện sai lầm như thế. Tại sao còn chưa rõ đâu?
“Phụ thân, mẫu thân, hai người không có việc gì thì đừng hồ nháo nữa. Chuyện nên làm như thế nào thì làm như thế ấy đi. Nếu hai người muốn ẵm đứa nhỏ thì an tâm mà chờ tôn tử của mình đi.” Hoa Đào mở miệng nhắc nhở hai người Lưu gia.
Lưu ma ma thiếu chút nữa nghẹn khuất. Hoa Đào này không biết là thừa hưởng từ ai, khả năng nói chuyện có thể chọc chết người. Mấy đứa con trai cũng không lẻo mép như nàng. Bà không còn phải là suy nghĩ cho Trinh nương hay sao? Lưu ma ma chỉ vào Hoa đào mắng, “Ngươi, cái nha đầu này nghĩ cái gì thế hả? Không phải là ta lo Trinh nương bị uỷ khuất sao? Ngươi ở nhà làm đại cô nương thì thoải mái. Ngươi cho rằng làm con dâu cũng thoải mái như vậy hay sao? Ngày nào đó nếu không cẩn thận hầu hạ…”
Trong lòng Trinh nương hơi khó chịu một chút. Lời của Lưu ma ma rất đúng, nhưng cũng không thể cứ thế mà nói thẳng trước mặt Thẩm Nghị. Nàng liếc nhanh nhìn Thẩm Nghị một cái, lại ngoài ý muốn thấy hai mắt Thẩm Nghị nhìn nàng tràn đầy ý cười ôn nhu, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hoa Đào cũng nóng nảy, “Nương! Người nói cái gì vậy?”
Lưu ma ma biết mình lỡ lời, xấu hổ cười cười, bồi tội với Thẩm Nghị, “Cô gia, ta… Ta ta… Ngài xem…”
“Thím là người rộng rãi khoáng đạt, là người không để ý tiểu tiết.” Thẩm Nghị mỉm cười, “Thím nói rất đúng. Làm con dâu quả thực rất vất vả, tiểu sinh càng nên trân trọng nương tử mới đúng.” Lời Thẩm Nghị chân thành tha thiết, vẻ mặt chân thành, khiến cho Lưu ma ma tự cảm thấy ngượng ngùng.
Thuận An vẫn mắt lạnh nhìn, nghe xong lời này hừ lạnh một tiếng. Trường An đứng cạnh nghe thấy, cau mày nhìn hắn một cái, Thuận An mới quay đầu đi.
Hoa Đào liếc mắt nhìn nương nhà mình một cái, lạnh nhạt nói, “Nương, nha đầu con đây cũng đã mười bốn rồi, người nghĩ con còn mới bốn tuổi hay sao?” Không đợi Lưu ma ma mở miệng mắng, Hoa Đào cười lạnh một tiếng nói tiếp, “Người sợ Trinh nương chịu uỷ khuất? Nếu Trinh nương thực sự nghe lời hai người để Diệu nhi ở lại, mới thật sự là bị uỷ khuất. Nàng là tỷ tỷ ruột của Diệu nhi. Hiện tại cha mẹ nàng vừa rời trần thế, nàng liền đưa ấu đệ giao cho ngoại nhân chiếu cố, này tính là gì? Càng không nói đến chuyện Hà thúc trước khi ra đi còn mong muốn giao lại ấu đệ cho Trinh nương giáo dưỡng. Hai người làm như vậy chính là bảo Trinh nương làm trái di nguyện của phụ thân, này tính là gì? Nương cũng đừng nói Trinh nương không tin nương, cho dù có tin, chúng ta cũng không nuôi nổi Diệu nhi. Còn nữa…”
Hoa Đào lạnh lùng nhìn cha mẹ liếc mắt một cái, lạnh lùng nói, “Hai người nghĩ giữ Diệu nhi lại. Nếu người ta biết là vì hai người thương Trinh nương, sợ người bên ngoài nói Trinh nương mang theo con riêng, sau này ở Thẩm gia chịu uỷ khuất thì không sao. Nhưng người không biết, có khi còn cho rằng hai người nổi lên tâm tư gì đâu? Hà gia đối với nhà ta có đại ân đại đức, nhà chúng ta thừa dịp Hà gia không có người lớn, thấy Diệu nhi còn nhỏ, thừa dịp nuôi nấng đệ ấy để nhân cơ hội chiếm lấy tài sản của Hà gia thì sao?”
Lưu Đại Trụ trừng mắt, rầm một tiếng đứng lên, dang tay đánh Hoa Đào. Trong lòng Trinh nương còn vướng Diệu nhi, không kịp đứng dậy, vội hô Thẩm Nghị. Mấy huynh đệ Trường An cũng bị hành động này của Lưu Đại Trụ làm cho hoảng sợ. Cách Lưu Đại Trụ gần nhất cũng chỉ có Lưu ma ma thì lại đang sống chết trừng mắt nhìn Hoa Đào, sắc mặt xanh lét. Trong lúc nhất thời không có người nào kịp chạy tới ngăn cản.
Ba!
Lưu Đại Trụ giống như dã thú bị thương nhìn Hoa Đào chằm chằm, run run nửa ngày mới nghẹn ra vài chữ, “Ngươi nói cái gì?”
Tất cả mọi người không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Hoa Đào bị tát một cái. Trinh nương vội vàng đem Diệu nhi nhét vào trong lòng Thẩm Nghị, đứng dậy kéo Hoa Đào ra sau bảo vệ. Hoa Đào ôm lấy mặt, giương mắt nhìn cha mẹ bị mình làm cho tức giận, hừ lạnh một tiếng hỏi lại, “Con nói sai cái gì sao?”
Lưu Đại Trụ ngây ra một chút, Lưu ma ma cũng như già đi mấy tuổi. Hoa Đào nói sai rồi sao? Không Hoa Đào nói đúng. Trinh nương và Diệu nhi mới là tỷ đệ ruột thịt. Hà Tam Lang cùng Lưu thị cất nhắc bọn họ, mới khiến cho tỷ đệ Trinh nương gọi hai người một tiếng thúc, thím. Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là người ngoài. Trinh nương muốn nuôi dưỡng chính đệ đệ của mình, bọn họ lấy tư cách gì mà nói không được? Giống như Hoa Đào đã nói, có lo lắng cũng có ích gì?
Trinh nương bất lực nhìn Thẩm Nghị. Nàng không nghĩ rằng chuyện lại nháo thành như vậy. Hoa Đào chính xác đã nói đúng những gì nàng nghĩ. Phu phụ nhà Lưu ma ma có ý tốt, nhưng dù nàng có cảm kích phần ý tốt này cũng không thể nhận. Diệu nhi nhất định phải theo nàng tới Thẩm gia.
Thẩm Nghị thở dài, “Lưu thúc, Lưu thẩm không cần khách khí. Hoa Đào cũng đừng nói nữa. Diệu nhi sẽ đi theo ta và Trinh nương trở về. Mọi người yên tâm đi.”
Nói đến nước này, Lưu đại Trụ và Lưu ma ma cũng chẳng còn gì để nói nữa, tất thảy đều nghe theo an bài của Thẩm Nghị.
Tiếp theo là về vấn đề cửa hàng, bị Hoa Đào nói như vậy, trong lòng Lưu Đại Trụ có chút khúc mắc. Từ nhỏ hắn đã là nhân viên trong hiệu tạp hoá Hà gia, nhiều năm trôi qua như vậy, đối với nó cũng có chút thâm tình. Hiện tại, Hà gia không có người làm chủ. Tuy rằng hắn luyến tiếc cửa hàng, lại cảm thấy nếu tiếp tục làm việc ở đó cũng có chút không thích hợp. Còn về vấn đề phòng ở, trước kia khi cả nhà Hà gia còn ở, bọn họ có thể ở lại trong viện. Hiện tại vợ chồng Hà Tam Lang không còn, Trinh nương cũng xuất giá, Diệu Nhi lại đi theo Thẩm Nghị cùng Trinh nương, nhà cũng không thể tiếp tục ở lại nữa.
Lưu Đại Trụ nói mặc kệ, trinh nương không đồng ý. Thẩm Nghị cũng hiểu được không có người nào hiểu biết về chuyện trong cửa hàng bằng Lưu Đại Trụ. Mấy người thương thảo rất lâu, cuối cùng quyết định vẫn để cửa hàng giống như lúc trước, do Lưu Đại Trụ quản lý, hàng tháng vẫn như cũ đưa tiền công cho Lưu Đại Trụ. Chỉ là không còn phải chia lợi nhuận như trước nữa. Tất cả tiền của cửa hàng đều đưa cho Trinh nương. Trinh nương lại quyết định, ngày trước tiền lương là hai lượng bạc đổi thành năm lượng bạc. Lưu Đại Trụ chối từ nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.
Về chuyện nhà cửa, Trinh nương cùng Thẩm Nghị thương lượng rồi cùng đồng ý là, tiền viện vẫn cho toàn gia Lưu Đại Trụ ở, hậu viện cho thuê. Lưu gia lại tiếp tục từ chối, Hoa Đào cuối cùng không kiễn nhẫn nói một cậu, “Nếu trong lòng phụ thân và mẫu thân cảm thấy bất an, thì để tiền viện cũng giống như hậu viện cho thuê đi. Tất cả đều cho thuê, đi đâu mà tìm chỗ ở? Chưa nói đại tẩu mấy tháng nữa sinh rồi, chuyển đến chuyển đi không phải khiến tẩu ấy cực nhọc hay sao? Cửa hàng còn không phải đặt ở tiền viện hay sao? Chúng ta mà đi, về sau buôn bán thế nào?” Thẩm Nghị Trinh nương thấy vậy liền thuận nước đẩy thuyền quyết định như vậy.
Bởi vậy, xem như mọi vấn đề đều được giải quyết. Hậu viện sửa lại có thêm một cửa nhỏ, sau này tiến vào cũng không cần đi qua tiền viện. Diệu nhi cũng thu thập đồ đạc thoả đáng, chỉ chờ ngày lành liền chuyển qua.
Thẩm gia đã sớm biết tin. Liêu thị giúp Thẩm Nghị dọn dẹp một gian phòng ở cách vách cho Diệu nhi. Trinh nương dĩ nhiên là một phen cảm ơn, chúng ta không nói đến nữa.
Sau vài ngày, mọi việc cũng đã xoay sở xong. Trên cơ bản đồ đạc đã chuyển hết về Thẩm gia, chỉ còn một bọc đồ nhỏ duy nhất chờ ngày mai giờ lành thì chuyển qua cho có lễ. Rốt cuộc Trinh nương cũng có thời gian đi vào trong phòng Hoa Đào. Hoa Đào đang ở trong phòng khâu hài, miệng hát hí khúc, thoạt nhìn tâm tình rất vui vẻ. Thấy Trinh nương, cười khanh khách vẫy tay gọi nàng, “Đến, ngồi đây, xem hài của tỷ may có được không? Mũi giày thêu vậy có quá cầu kì hay không?” Nói xong liền cầm hài lên chỉ chỉ.
Trinh nương nở nụ cười nhẹ, ngồi xuống bên người nàng, “Hoa Đào tỷ, hôm đó…”
Hoa Đào buông chiếc hài trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn Trinh nương. Mãi cho đến khi Trinh nương không tự nhiên cúi đầu, mới xì cười một tiếng, “Tỷ đã đoán trước hôm nay ngươi tới tìm tỷ có chuyện mà.” Nói xong vẻ mặt tự nhiên cầm lấy kim thêu tiếp tục khâu hài, “Muốn nói gì thì nói đi.”
Trinh nương lập tức không biết nên nói như thế nào. Nàng nhìn Hoa đào, chỉ cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Hoa Đào trong ấn tượng của nàng là người luôn cười hì hì cùng nàng nói chuyện, là người có thể cùng Diệu nhi chơi đùa cả ngày… Thời thơ ấu bướng bỉnh còn có thể đi lên trấn trên cùng mấy nam hài trèo cây hái quả, về nhà bị Lưu ma ma đánh cho chạy loạn trong sân… Là người nếu cãi nhau với nữ hài tử khác có thể túm tóc đánh người, người lớn đến can cũng không buông tay… Thanh danh ương ngạch lan truyền khắp trấn, mười bốn tuổi rồi cũng không có người đến nhắc hôn sự. Là Hoa Đào như vậy chứ không phải Hoa Đào lạnh lùng, châm chọc người ngày đó.
Hoa Đào đợi mãi cũng không thấy nàng nói gì, ngẩng đầu mới thấy Trinh nương đang ngẩn người nhìn nàng. Nhấc tay sờ sờ mặt, kỳ quái hỏi, “Trên mặt tỷ có cái gì hả?”
Trinh nương lấy lại tinh thần, xua tay, vội nói, “Không có, không có.”
Hoa Đào nhìn nàng một lúc, đột nhiên mỉm cười xấu xa, nâng tay lấy hài giơ lên đầu nàng gõ một cái, “Muội có muốn biết tại sao ngày đó tỷ nói như vậy hay không?”
Không đợi Trinh nương trả lời, Hoa Đào lại nói, “Bọn họ quá quan tâm sẽ bị loạn. Những chuyện họ không nghĩ tới, tỷ giúp họ suy nghĩ, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Trinh nương không nghĩ rằng Hoa Đào chỉ giải thích bằng vài câu đơn giản như vậy.
Hoa Đào nhìn nàng cười, khoé miệng hơi hơi cong lên, ngữ khí không còn ngả ngớn giống như vừa rồi, trở nên nghiêm trang, “Lòng người sẽ đổi. Trinh nương, có một số việc, phải phá nó ngay từ đầu mới không cho nó cơ hội mọc rễ nảy mầm.”
Nói xong lại cười khẽ một chút, khôi phục lại khẩu khí trêu ghẹo lúc trước, “Tỷ cũng không muốn sau này bị người ta mắng a.”
Trinh nương cười cười gật đầu. Nàng hiểu được ý tốt của Hoa Đào. Nàng nhìn Hoa Đào may hài, thủ pháp thành thạo, thêu hình rất thật. Nhìn kĩ thì thấy Hoa Đào cũng chỉ tính là có chút tư sắc, làn da cũng không có trắng nõn, nhưng ở lại lại có một loại khí tức khiến cho người ta không nhịn được mà yêu thích.
“Mấy ngày gần đây có bà mối nhắc tới chuyện hôn nhân sao?” Trinh nương giúp Hoa Đào thêu kim tuyến.
Hoa Đào bĩu môi, “Có a. Không biết nghĩ tỷ là cái loại nữ nhân gì, còn nói cái lão viên ngoại nào đó hơn năm mươi tuổi muốn lấy tỷ làm tiểu thϊếp. Nói thanh danh tỷ không tốt sẽ không gả đi được, làm cho tỷ phải cầm chổi đuổi đi.”
Trinh nương nở nụ cười, cảm thấy Hoa Đào trước mắt này trở nên vô cùng quen thuộc. Đây mới là Hoa Đào, có bà mối tới cửa nói không phải người tốt liền cầm chổi đuổi đánh ra ngoài. Hai người lại hàn huyên thật lâu Trinh nương mới rời đi.
Ngày hôm sau, Thẩm Nghị cùng Trinh nương mang theo Diệu nhi rời khỏi Hà gia. Diệu nhi cũng chân chính ở lại Thẩm gia.