Nhiều năm sau, song bào thai cũng trưởng thành, cưới vợ sinh con, Tống Tân Đồng cũng nhảy lên thành tổ mẫu.
Kiếp trước Tống Tân Đồng vẫn kiên trì với kêu gọi kết hôn muộn sinh con muộn, sinh ít, nuôi dưỡng tốt hạnh phúc cả đời, chưa bao giờ dám nghĩ chính mình sẽ 16 17 tuổi đã làm mẹ, 40 tuổi liền làm nãi nãi.
Nhưng hiện tại, nàng đều làm được.
Nàng làm được nguyện vọng tốt đẹp mà người khác năm sáu chục tuổi mới có thể đạt được, con cháu vây quanh gối, con cháu đầy đàn.
Tống Tân Đồng ngồi trên ghế, trong mắt ý cười nhìn hai cặp cháu trai song sinh bò lên bò xuống trên cầu trượt, mỗi một đứa đều lớn lên môi hồng răng trắng, thanh tú đáng yêu.
Bốn năm trước Màn Thầu và Hoa Quyển trước sau thành thân, lại trước sau sinh con. Gen song sinh của Tống gia rất lợi hại, mấy đứa nhỏ đều sinh song thai, còn có Đại Bảo và Tiểu Bảo các nhà cũng có một đôi song thai.
Cho nên hằng năm lúc tới Tết gặp nhau cùng một chỗ liền náo nhiệt tới cực điểm.
“Tổ mẫu, tổ mẫu, ca ca đẩy con.” Tiểu nhi tử 3 tuổi của Màn Thầu từ cạnh cầu trượt chạy tới, vẻ mặt ấm ức nằm sấp trên chân Tống Tân Đồng, “Không chơi với ca ca.”
Đại nhi tử của Màn Thầu lắc lư góp vô đây, còn vô cùng khoe khoang nói: “Đệ không chơi với huynh, huynh liền mang mấy đứa tam đệ tứ đệ chơi.”
Tam đệ tứ đệ là con của Hoa Quyển, hai bé mới vừa tròn 2 tuổi, rất thích chơi đùa cùng với hai đường ca, bước đi cũng còn chưa thế nào ổn đã liền lắc la lắc lư đuổi theo sau mông các ca ca.
“Đại ca, nhị ca, trượt…” Hai đứa con của Hoa Quyển bịch bịch bịch chạy tới, kéo hai bé về phía cầu trượt, “Đi mau.”
“Nghỉ một chút lại chơi.” Tống Tân Đồng cầm khăn tay lau mồ hôi cho mấy bé, “Đói bụng chưa? Tổ mẫu cho người làm điểm tâm ăn ngon.”
“Muốn ăn.” Trẻ nhỏ đều tham ăn, cho nên cũng bất chấp náo tiểu tính tình, đều vây quanh Tống Tân Đồng đòi ăn.
Tống Tân Đồng cho bốn bé mỗi bé một miếng, “Ăn từ từ.”
Đại nhi tử của Màn Thầu nói: “Ăn ngon thật, mềm.”
Hai đứa bé trong miệng ăn điểm tâm, mơ hồ không rõ nói: “Ăn ngon.”
“Tổ mẫu, người cũng ăn.” Đám nhỏ của Hoa Quyển cầm điểm tâm đút cho Tống Tân Đồng, “Thái tổ mẫu cũng phải ăn.”
“Thái tổ mẫu không ăn các con ăn đi.” Bây giờ Lục mẫu đã gần 60, thể cốt đã không còn bằng lúc trước, hơn nữa trước đây thêu hoa duy trì sinh kế mà dẫn đến mắt càng lúc càng mơ hồ, thế nên bây giờ đi đâu đều cần người đỡ mới được.
Mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng Lục mẫu vẫn là cười yêu thương về phía mấy đứa bé, “Ăn nhiều một chút.”
Tiểu nhi tử của Màn Thầu nhìn điểm tâm trong đĩa, trong miệng nhỏ giọng nói thầm: “Tổ mẫu, còn dư lại rất nhiều miếng điểm tâm, chúng ta giữ lại cho tổ phụ, cho phụ thân, cho mẫu thân, cho tiểu thúc, cho cô cô, cho Cảnh Du ca ca, còn có Cảnh Yên tỷ tỷ.”
Vào 9 năm trước khi Noãn Noãn ra ngoài du xuân gặp được thế tử Cảnh Dung của Trấn Bắc vương phủ trở lại kinh thành, dưới cơ duyên xảo hợp hai người quen biết rồi lòng sinh ái mộ với nhau, hai năm sau hai người thành hôn, một năm sau liền sinh ra một đôi long phượng thai, đặt tên là Cảnh Du và Cảnh Yên.
Mấy đứa bé lại hỏi: “Tổ mẫu, lúc nào cha về nhà?”
Tống Tân Đồng nhìn sắc trời một chút, đã giờ thân, “Lại một canh giờ nữa liền về tới.”
Màn Thầu và Hoa Quyển kế thừa thông minh và tài hoa của cha ruột bọn nó, mấy năm trước tham gia kỳ thi mùa xuân đỗ hạng đầu Nhất giáp, bây giờ hai người đều làm việc ở Hàn Lâm Viện.
“Còn có rất lâu nha.” Hai đứa bé của Màn Thầu thở dài, “Lúc nào mẫu thân về?”
Nương của mấy đứa bé đều đi tham gia yến hội, chắc là còn phải muộn chút nữa mới về.
Tống Tân Đồng trả lời nói: “Cũng phải lâu như thế.”
“Vậy bọn con ăn thêm mấy miếng điểm tâm chờ cha nương về đi.” Mấy đứa bé mỗi đứa cầm một miếng bánh, ăn từng chút từng chút, mặt mày cười cong cong, giống như là ăn được thứ tốt gì vậy.
Tống Tân Đồng nhìn mấy đứa bé rõ ràng chính là vì ăn thêm mấy miếng điểm tâm mới cố ý hỏi thế, đứa bé nhỏ lanh lợi. Đợi đến khi mấy bé bất giác đã ăn hết bánh ngọt mềm mại rồi thì mới mở miệng nói: “Không phải nói tốt là giữ lại cho tổ phụ bọn họ sao? Sao đều ăn sạch rồi?”
“A?” Đại nhi tử của Màn Thầu giờ mới phản ứng được điểm tâm trong đĩa đã ăn hết rồi, chột dạ nhét luôn nửa miếng trên tay vào miệng, ăn hết như hổ đói, sau đó lau miệng, “Đều bị bọn đệ đệ ăn hết rồi.”
Con nói lời này tâm không mệt sao? Tống Tân Đồng nhịn cười, nhìn ba đứa cháu trai khác, không biết có cảm thấy trên đỉnh đầu có đội một cái nồi vừa to lại tròn không.
“Cái gì bị bọn đệ đệ ăn sạch?” Tiếng Màn Thầu vang lên từ bên ngoài.
Mấy đứa bé nhao nhao nhìn về phía ngoài, liền thấy tổ phụ, cha với thúc thúc đi tới, nhao nhao chạy tới, “Cha, bế bế…”
Lục Vân Khai né mấy tôn tử, đi tới cạnh người Tống Tân Đồng, “Có mệt không?”
Một người trôm nom mấy đứa nhỏ đích xác rất mệt mỏi, nhưng cũng may có các nha hoàn bà tử, cũng giảm bớt không ít gánh nặng cho Tống Tân Đồng, “Không mệt, vừa nãy nương còn giúp trông ở đây, có điều giờ nương về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Lục Vân Khai liếc nhìn mấy tôn tử vây quanh các con, líu ríu nói không ngừng, cảm thấy ồn ào, kéo Tống Tân Đồng liền đi ra ngoài, “Sau này để các nàng(*chắc nói mấy đứa dâu) tự mình trông đi, nàng đừng giúp đỡ.”
“Bọn nhỏ đều hiểu chuyện nghe lời.” Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai dù đã bước vào trung niên nhưng phong thái năm đó vẫn không giảm, “Chàng cũng không thể ghét bỏ mấy đứa nhỏ nhà mình.”
“Ghét bỏ, rất là ồn ào.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói.
Tống Tân Đồng trừng mắt liếc hắn một cái, “Thế nhưng đó là tôn tử của chàng.”
“Đều ầm ĩ.” Đại khái là đời này chỉ có tiếng khóc lóc làm loạn của Noãn Noãn ở trong lòng Lục Vân Khai mới là không thấy ầm ĩ, 2 đứa con trai ruột, 4 đứa cháu trai ruột, đều ầm ĩ, ầm ĩ chết! Ở riêng sớm một chút, đuổi hết chúng nó ra, cứ lắc lư trước mặt thê tử hoài, còn thể thống gì.
Tống Tân Đồng tức giận đến hừ một tiếng, “Vậy có phải chàng cũng cảm thấy ta rất ầm ĩ hay không?”
“Không ầm ĩ.” Lục Vân Khai nắm chặt tay Tống Tân Đồng, cả đời này, hàng ngàn hàng vạn ngày, mỗi một ngày, hắn đều hi vọng thê tử ở bên cạnh mình, vĩnh viễn ở cùng mình. Nếu như có ngày nào thê tử không nói chuyện với mình, hắn sẽ liền lo được lo mất, không cách nào an bình.
Vợ chồng già, Tống Tân Đồng biết tâm ý trượng phu, nhẹ giọng nói: “Sau này đừng có ghét bỏ mấy đứa bé ầm ĩ, bọn nó ở nhà ăn mấy miếng điểm tâm đều nhớ giữ lại cho người làm tổ phụ là chàng đó.”
Lục Vân Khai nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tống Tân Đồng nói: “Đừng căng cái mặt, dễ nhanh già.” Nói rồi nhẹ nhàng phủ lên thái dương hắn một chút: “Có tóc bạc.”
Lục Vân Khai khẽ ừ, “Bây giờ đã con cháu cả sảnh đường, sao còn có thể không già.”
“Ta muốn già chậm một chút.” Tống Tân Đồng đi từ từ, nhìn cành lá xanh biếc ngoài hành lang, “Như vậy thì chúng ta liền có nhiều thời gian ở cùng nhau hơn.”
Lục Vân Khai trầm mặc một chút, nhàn nhạt đáp một tiếng, “Được.”
Ta bồi với nàng, đem một ngày làm thành hai ngày mà dùng, chậm rãi già đi.
Pen: Cuối cùng đã hoàn thành một công trình vĩ đại, quá nhiều chữ. Vậy là giờ Tân Đồng đã hạnh phúc đủ đầy với người mình yêu và yêu cô ấy rồi, cuộc sống của chị giống như một ước mơ mà rất nhiều người chúng ta đều muốn có, sự nghiệp, người yêu, con cái và một tuổi già yên bình, không có quá nhiều sóng gió, bình an hạnh phúc cả đời. Giờ khi Tú tài gia kết thúc mình cảm thấy… khá nhẹ nhõm, vui vẻ, cái cảm xúc này khó nói quá, chắc do mình dùng từ không giỏi lắm, có chút tiếc nuối vì không có ngoại truyện về anh Vân Khai, nhưng thôi như vầy cũng được rồi. Cảm ơn mọi người đã đi theo mình hết bộ truyện này, vì đây là cuốn đầu nên có nhiều vấn đề như cách xưng hô, không phong phú lắm về chú giải vì có khi mình cũng chẳng hiểu, nhiều câu còn để nguyên convert vì trình độ của mình chưa cao lắm, dùng từ có khi kiểu nam có khi kiểu bắc không ổn định vì mình hay dùng như thế, mình ở trong Nam…và nhiều cái nữa, nhưng mọi người vẫn theo dõi đến chương cuối cùng, cảm ơn các bạn rất nhiều nhé.
Và tiếp sau đây là cuốn mình đã đặt gạch bữa giờ, PR cho nó chút nè, Công Ty Giải Trí Tiên Phàm – Thẻ Tín Dụng, vì thể loại mình thích là nhẹ nhàng, sóng gió đau tim cẩu huyết gì gì đó giờ mình không dám đυ.ng vì bữa giờ đọc ngọt với sủng quen rồi, đọc lại mấy thể loại đó chắc mình đau tim chết, nên cuốn này là một cuốn hài huyền huyễn, có thần tiên ma quái yêu tinh nhưng ở hiện đại, có chút YY nhưng mà ở mức chấp nhận được vì nó bổ sung cho tính hài của truyện. Tình cảm là phụ thôi nha, có bạn sẽ cảm thấy nó quá ít và bất ngờ quá, nhưng mà khi đọc lại lần thứ hai khi truyện đã hoàn thì sẽ thấy tác giả có lót sẵn vài cái nệm trong truyện rồi, mình thì thấy nó khá là đủ với truyện này, mình nghi là tác giả … chưa yêu đương, vì đọc convert vài cuốn của tác giả thì thấy nam chính ý như là……… gia vị ấy, như cuốn này thì đỡ đấy. Nói chung cuốn này thích hợp để đọc giải trí, tìm nụ cười, đừng đầu tư quá nhiều phân tích logic vô đây, nó không hợp đâu nhé =]]. Mong mọi người ủng hộ nha ^_^ 🙏🙏🙏🙏
Hôm bữa có bạn bình luận xin mình đề cử một cuốn thể loại điền văn giống tú tài gia, nhưng giờ mình hay đọc convert nên không có biết lắm thế nên không giới thiệu nha, còn mấy cuốn đã edit thì đa phần là truyện cũ rồi như Trọng sinh tiểu địa chủ nè, Cuộc sống điền viên của Tình Nhi nè, Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân nè,… chắc là đa phần các bạn đã đọc rồi. Về phần lại làm một cuốn giống Tú tài gia thì phải xem xem có với hợp khẩu vị mình hay không, với lại mình có giật kịp hay không nữa nên chưa hứa chắc được với mọi người nhé. Nói tới đây thôi. Tạm biệt mọi người.