Xế trưa, mặt trời mùa hạ tỏa nắng chói chang.
Tống Tân Đồng đem cặp song sinh dỗ ngủ xong liền đeo giỏ khiêng cuốc hướng phía sau núi đi đến, trên núi cây xanh tỏa bóng, gió mát trận trận, trái lại dễ chịu hơn so với dưới núi không ít.
Tống Tân Đồng trực tiếp đi tới chỗ lần trước đào cỏ ngư tinh, khu vực này còn rất nhiều cỏ ngư tinh, tất cả đều còn non, may mắn hôm nay đem theo cái cuốc qua đây nên không sợ sẽ lại lãng phí.
Đem giỏ để ở chỗ khô ráo bên cạnh sau đó cũng đem giày vải cởi ra để cạnh bên, đem quần xắn tới đầu gối rồi xắn cả tay áo lên, lúc này mới khiêng cái cuốc đi qua chỗ khe nước bắt đầu chậm rãi đào.
Đào gần một canh giờ mới dừng lại.
Tống Tân Đồng ngồi sững người trên mặt đất, tùy ý ngoảnh mặt về một bên, quả thực là mệt đến không xong, đã bao nhiêu năm nàng không trải qua việc khổ cực vậy a? Trừ lúc còn bé theo bà ngoại ở bên ngoài nhổ cỏ mấy ngày, đâu có làm qua việc khổ cực nào khác chứ?
Vừa nghĩ tới sau này đều phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nàng thật sự muốn bỏ gánh không làm. Người ta xuyên không đều thành công chúa quý nữ, nàng đây một thành phần tri thức hiện đại tốt lành thế nào lại lưu lạc thành thôn cô nơi thôn nhỏ này a?
Tống Tân Đồng vừa nghĩ đã muốn khóc nhưng nàng không trở về được, giơ tay lên lau khóe mắt, lúc này mới cam chịu số phận ngồi dậy, người cứng ngắc không còn chút sức lực nào đào một lần nữa mới đến bên mép nước đem cỏ ngư tinh còn dính bùn rửa sạch theo dòng nước chảy, lúc này mới sắp xếp vào giỏ thật chỉnh tề.
Không dễ dàng gì rửa sạch xong mặt trời cũng đã về tây, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rừng cây rậm rạp rơi vào trên người Tống Tân Đồng làm toàn thân nàng ấm áp, mệt mỏi lại càng rõ ràng.
Thực sự là mệnh lao lực mà!
Tống Tân Đồng kéo chiếc giỏ đầy ắp đặt trên tảng đá, cừ thật, đến ba bốn mươi cân a, nặng thật! Lại cắn răng đem giỏ đeo lên lưng chậm rãi đi xuống núi.
Mặt trời sắp lặn, nắng chiều bao phủ toàn bộ Đào Hoa thôn, khói bếp lượn lờ bay lên, một mảnh hiền hòa lại an nhàn.
Lúc nửa đường nghỉ chân thấy một đầm nước nơi khe suối, trong đầm nước sóng sánh lấp lánh ánh sáng, hình như có con cá đang nhảy nhảy.
Dòng suối nhỏ chảy qua thôn bên cạnh hẳn chính là từ đầm nước này chảy ra đi?
Ngày khác có thời gian sẽ tìm cách đi vào trong bắt mấy con cá ăn.
Tống Tân Đồng cõng chiếc giỏ đi về nhà, còn chưa tới cửa nhà đã nhìn thấy hai đầu củ cải đỏ ngồi trên phiến đá, hai tay nâng đầu nhìn ra phía sau núi.
Vừa thấy nàng đến gần, hai người lập tức đứng lên, nhanh chân chạy tới chỗ nàng, một bên chạy một bên kêu: “Tỷ, tỷ đã về rồi.”
Nghe hai giọng nói ngọt ngào mềm mại, Tống Tân Đồng cảm thấy toàn thân lại có sức lực, chỉ cần còn có hai bọn họ, tương lai sẽ có hi vọng.
“Đừng chạy, đừng ngã.” Tống Tân Đồng vội vã lên tiếng.
“Tỷ, đệ mới sẽ không ngã đâu, đệ chạy còn nhanh hơn ca ca.” Tiểu Bảo chạy tới trước, kéo tay áo Tống Tân Đồng làm nũng, “Ca ca còn lớn hơn đệ đấy! Còn chạy không thắng đệ.”
Đại Bảo bên cạnh liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, không nói gì.
“Hôm nay ca ca đυ.ng phải đầu cho nên mới không có chạy mau như đệ.” Tống Tân Đồng nói.
“Hôm qua kia cũng không chạy thắng đệ.” Tiểu Bảo cố gắng nói lý.
Thân thể Tiểu Bảo yếu hơn Đại Bảo không ít, bình thường chạy bộ cũng thở gấp, Tống Tân Đồng mới sẽ không tin cậu chạy lợi hại hơn: “Đó chính là ca ca nhường đệ.”
“Không phải.” Tiểu Bảo xị mặt muốn khóc.
Đại Bảo lôi kéo ống tay áo Tống Tân Đồng, giòn tan nói: “Tỷ, là đệ chạy không bằng Tiểu Bảo.”
“…” Tống Tân Đồng cầm tay Đại Bảo, cười cười với cậu, đứa nhỏ này biết điều đến làm người khác đau lòng. Cũng không biết nguyên chủ còn có cha bọn họ dạy như thế nào.
Tống Tân Đồng đem giỏ đặt xuống đất, ngồi thẳng trên đất, “Sao không đợi ở trong phòng? Ở ngoài này muỗi nhiều như vậy.”
“Muốn chờ tỷ.”Đại Bảo chạy đến sau lung Tống Tân Đồng, thay nàng đấm vai, “Tỷ, có thấy thoải mái không?”
“Mạnh hơn chút, mạnh hơn chút.” Tống Tân Đồng thoải mái ‘nha’ một tiếng, “Thoải mái, thực sự là thoải mái.”
“Đệ cũng đấm cho tỷ.” Tiểu Bảo phàm là gì đều muốn tranh một chút, muốn biểu hiện một chút, “Tỷ, thoải mái không?”
“Không tệ, không tệ, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều lợi hại.” Tống Tân Đồng đứng lên, trái phải hoạt động một vòng, giãn gân cốt một chút, “Ngày mai tỷ đem những thức ăn này đều bán, đến lúc đó mua đường cho các đệ ăn.”
Đại Bảo lão thành nói: “Tỷ đừng mua, để dành tiền trả Thu bà bà.”
Tống Tân Đồng ngốc một chút, “Đệ nghe thấy ở đâu?”
“Tỷ, đệ cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, đệ đều biết.” Đại Bảo giống như một tiểu đại nhân bẻ ngón tay đếm, “Chúng ta thiếu Thu bà bà năm lượng bạc, thiếu Hà nãi nãi ba lượng…”
“Được rồi, đừng đếm. ” Tống Tân Đồng ôm lấy Đại Bảo, “Đại Bảo còn là tiểu hài tử, chuyện này đó để tỷ nghĩ.”
“Thế nhưng…” Đại Bảo vẫn còn rất lo lắng, “Tạ đại ca đều không lấy được tức phụ*.”
[*: vợ, con dâu, nàng dâu]“Ai nói với đệ?” Tống Tân Đồng khẽ cất tiếng hỏi.
“Cẩu Đản Nhi nói, hắn nghe thấy.” Đại Bảo nhỏ giọng nói.
Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút, con trưởng Tạ gia năm nay mười sáu, đã sớm phải nói thân, chỉ là bởi vì năm ngoái đem tiền bạc trong nhà đều cho cha mượn xem bệnh cho nên nhất thời lấy không ra tiền bạc để làm mai.
Đào Hoa thôn vốn là nơi thâm sơn cùng cốc, một nhà Thu bà bà tích trữ được năm lượng bạc sợ rằng chính là mấy năm nay bớt ăn bớt dùng mới tích được, hơn nữa Đào Hoa thôn vốn cũng không phải nơi nói việc hôn nhân tốt, bạc sính lễ ít hơn nữa sẽ không có người nguyện ý gả qua đây.
Phải nghĩ biện pháp đem tiền còn nợ mau chóng trả, nếu không làm lỡ việc hôn nhân nhà người ta thật là tội lớn.
“Tỷ sẽ tìm cách, các đệ đừng suy nghĩ nhiều, cẩn thận sau này lớn lên cao không nổi.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Đại Bảo và Tiểu Bảo.
“Ả?” Tiểu Bảo cúi mặt, rất lo lắng mình sau này vẫn cứ thấp như thế.
Đại Bảo hừ hừ hai tiếng: “Tiểu Bảo ngốc.”
“Tỷ, Đại Bảo hung dữ với đệ.” Tiểu Bảo kéo tay áo Tống Tân Đồng cáo trạng.
Đại Bảo làm mặt quỷ, “Chỉ biết cáo trạng.”
“Mắng huynh ấy, mắng huynh ấy!” Tiểu Bảo mới mặc kệ cáo trạng là chuyện không tốt, dù sao tỷ sẽ giúp cậu.
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng có thể cảm nhận được những bạn học lúc trước đi học nói, trong nhà có đệ đệ muội muội thực sự là phiền, luôn luôn cáo trạng, cha mẹ luôn luôn không phân biệt tốt xấu tìm phiền phức cho bọn họ.
“Được rồi được rồi, còn chút canh xương, buổi tối chúng ta nấu mì ăn được không?”, Tống Tân Đồng kéo hai đứa bé đi vào trong phòng, an trí bọn họ bên cạnh bàn cơm, “Ngồi xuống trước một lúc.”
Tống Tân Đồng vừa mới chuyển chân, Đại Bảo liền trượt xuống băng ghế, chạy chậm đến phòng bếp, “Tỷ, đệ đếm nhóm lửa.”
Tống Tân Đồng: “…” Có một đệ đệ chịu khó biết điều như thế, nàng có tài đức gì a.
Bởi vì không có bột mì trắng liền dùng bột mì đen làm thành một chén mì sợi lớn. Mặc dù không thế nào thành hình nhưng ba người vẫn ăn thật ngon lành, chờ sau khi ăn tối xong, ba người lại tắm rửa lúc này mới dẫn hai đệ đệ vào phòng.
Trời vẫn chưa tối sầm hẳn, Tống Tân Đồng nằm ở trên giường cứng rắn, xuyên qua mái nhà cỏ tranh bị hở nhìn rặng mây đỏ khắp bầu trời kia, đáy lòng không khỏi lo lắng ngày dông tố làm sao qua bây giờ? Xem ra đổi mái nhà đã là chuyện lửa xém lông mày.
Tống Tân Đồng quay đầu nhìn hai đệ đệ còn đang náo loạn chơi đùa, dù sao cũng ngủ không được, còn không bằng rời giường đem quần áo đi giặt, xoay người rời giường, đang muốn đi ra ngoài liền bị Tiểu Bảo gọi lại: “Tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
“Tỷ đi giặt quần áo.” Tống Tân Đồng đem ngải thảo đốt đặt vào góc tường, “Các đệ đừng ra, bên ngoài muỗi rất nhiều.”
“A, được.” Tiểu Bảo thập phần thẳng thắn trả lời, cậu cũng không muốn bị muỗi đốt, thật là vừa ngứa vừa đau.
Quần áo mùa hè không có cần giặt gì, dùng phân tro giặt qua loa, giặt sạch hai lần liền treo lên sào trúc trong viện, sáng mai hẳn là khô.
Mắt thấy trời còn chưa có đen, Tống Tân Đồng lại mang rổ chạy đến chỗ đất trồng rau phía sau hái rau huyết bì, hái tràn đầy một rổ xong mới trở về nhà treo ở trong giếng nước để tránh hư héo.