Chương 17

Khi Lam Anh tỉnh lại

đã là buổi xế chiều, người bên cạnh đã không thấy đâu. Cô dụi mắt, đưa

tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, cô hốt hoảng nhìn đồng hồ, gần

bốn giờ chiều rồi, thảm rồi, thảm rồi, Nham mama sẽ nổi giận mất. Điện

thoại có gần mười cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc gọi của Dương Ngọc

Vân, còn lại đều là của Đồng Ngân Vy.

Cửa phòng mở ra, Lương Cảnh Hàn bưng một mâm thức ăn nghi ngút khói, anh mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, tinh thần phấn chấn, sảng khoái. Cô vứt điện thoại sang một bên,

nhanh chóng xuống giường làm vệ sinh cá nhân và tắm rửa. Mẹ nó chứ! Cũng là làʍ t̠ìиɦ, tại sao thằng nhãi này vẻ mặt thoả mãn như con sói được ăn no, còn cô lại thê thảm như một con chó đói?

Lam Anh nhìn những dấu vết hoan ái chi chít trên người, hận muốn chết cái tên hoan da^ʍ vô độ này.

“Vợ, đến, ăn một chút đi.” Lương Cảnh Hàn rạng rỡ cười nói.

Lam Anh ngồi xuống hỏi: “Lê Yên mang túi xách đến hả anh?”

Lương Cảnh Hàn gật đầu.

Lam Anh cũng không hỏi nữa, mặt không cảm xúc tập trung ăn uống. Sau đó cầm điện thoại gọi cho Đồng Ngân Vy.

“Em tìm chị hả?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Dạ, em định hẹn chị đi cafe, em...em muốn chia sẻ một chút, với lại

muốn...muốn hỏi ý kiến của chị.” Đồng Ngân Vy có chút xấu hổ, lắp bắp

nói.

Lam Anh nhíu mày, nghi ngờ có chuyện rồi:

“Giờ đi luôn hả em?”

“Bảy giờ tối được không chị? Em đang tập kịch.”

“Ừ, vậy chỗ cũ nhé.”

Lam Anh gác điện thoại, gọi cho Dương Ngọc Vân, nhưng gọi đến lần thứ ba thì nhận được tin nhắn, đang bận sẽ gọi lại sau.

Người chồng bị lãng quên không cam tâm dán tới, ôm vợ. Cất giọng chua:

“Em lại hẹn hò với cái cô họ Đồng hả?”

Lam Anh gật đầu xác nhận.

“Lát nữa anh đưa em đi.” Lương Cảnh Hàn hôn lên trán vợ, vui vẻ nói.

“Nhưng anh ngồi bàn khác nha, con bé có chuyện muốn tâm sự với em.”

“Anh biết rồi.” Lương Cảnh Hàn ngoan ngoãn gật đầu.

Cô ngẩng đầu, hôn lên môi anh, định rời đi lại bị anh ôm lại, tranh thế

chủ động, đưa đầu lưỡi vào trong, tìm kiếm lưỡi cô, cùng chơi trò vờn

bắt. Môi dời dần xuống cổ, bàn tay lần mò vào váy ngủ tơ tằm của cô,

vuốt ve khắp cơ thể.

“Đừng, đừng, em còn đau.” Cô thở gấp sợ hãi bắt tay anh lại.

Lương Cảnh Hàn nhớ đến cảnh xuân sắc điên cuồng tối qua, ngồi dậy, vén áo ngủ của cô, đưa tay định cởϊ qυầи lót. Cô đã kêu lên:

“Lương, Cảnh, Hàn.”

“Bà xã, để anh giúp em giảm đau.” Anh nhếch môi cười nói.

“Anh có thuốc thoa đúng không?” Có thì để bà đây tự thoa chứ.

“Khoa học chứng minh, nước bọt có thể giúp giảm đau, nên anh định....”

“Biếи ŧɦái, tránh xa em ra đi.” Lam Anh vội ngắt lời anh, vẻ mặt cô tràn đầy vẻ kỳ thị.

“Vợ à em phải có lòng tin vào khoa học chứ.” ‘Giáo sư’ họ Lương nhẫn nại thuyết phục.

Lam Anh lườm anh.

“Anh đùa thôi, ngoan, mở chân ra, anh giúp em thoa thuốc.” Dứt lời lấy từ túi quần ra một tuýp thuốc mỡ, giơ cho cô xem.

“Để em vào nhà vệ sinh tự thoa đi.” Cô đề phòng, Lương Cảnh Hàn mà động dục thì rất cầm thú đó, không thể tin tưởng cầm thú được.

“Không được, anh phải tự mình chữa lỗi, có như vậy lương tâm mới không bị cắn rứt.”

“Anh có lương tâm hả?” Lam Anh khinh thường.

“Nếu em nghĩ anh không có, vậy...”

Cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, Lam Anh nghiêm túc nịnh bợ nói:

“Ông xã, ai dám nói anh không có lương tâm, em sẽ sống chết với kẻ đó.”

“Ngoan, mở rộng chân ra đi em.” Con sói nhe hàm răng trắng bóng cười hiền lành nói.

Lam Anh đỏ mặt, làm theo ý anh. Trong lòng đem mười tám đời nhà họ Lương ra mắng chửi. Cô từng nghĩ bản thân đã rất biếи ŧɦái, rất vô sỉ rồi, cho

đến khi gặp cái người tên Lương Cảnh Hàn.

Anh cúi đầu, đưa tay

tách hoa huy*t, ngón tay chạm vào cánh hoa, cẩn thận kiểm tra, hơi sưng, may mà không rách da. Con sói có chút tự trách. Sau đó lại nghĩ, do cả

tuần trước cô đến chu kỳ nên anh nhịn đến nghẹn cộng thêm vợ anh quá mê

người, suy ra anh cũng không nên tự trách. Anh dùng ngón tay chứa thuốc, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong, tỉ mỉ, nghiêm túc làm công tác thoa

thuốc.

Hơi thở Lam Anh có chút thay đổi, cô cắn răng, thằng nhãi

này giống như đang trêu đùa cô vậy. Đột nhiên cảm thấy hạ thân có một

dòng nước ấm trào ra, cô quẫn bách kéo chăn trùm đầu lại.

”Bà xã, em nhạy cảm lắm nha~” Lương Cảnh Hàn trêu ghẹo, cố ý kéo dài âm cuối.

Lam Anh thẹn quá hoá giận, thẳng hai chân đạp một cước, người nào đó mất

cảnh giác, lại ngồi gần mép cuối giường, lập tức té ngã khỏi giường. Cú

ngã dường như khiến mãnh thú khϊếp sợ, an ổn trở về bộ dạng chim nhỏ vô

hại.

”Diệp Lam Anh em bạo lực gia đình.” Anh uỷ khuất nói, bộ dạng muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.

“.....”

............................................................

Kết thúc buổi tập kịch Đồng Ngân Vy chậm rãi thả bộ từng bước, gần đến cổng trường chợt:

“Ngân Vy.”

Nghe có người gọi, cô xoay người, là Trần Húc, đàn anh trên cô một khoá,

trưởng nhóm kịch của cô. Cũng là một thanh niên ưu tú, anh cũng là người mẫu ảnh và là đối tượng được nhiều nữ sinh ngưỡng mộ.

”Anh gọi em ạ?”

“Cùng đi ăn cơm nhé.” Cậu ta cười nói.

Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, vì vậy ngẩng đầu, mỉm cười, gật đầu.

Hai người đến một quán ăn gần trường, quán nằm trong một con hẻm nhỏ, nhưng thoáng mát, sạch sẽ. Nhóm kịch bọn họ là khách quen của quán. Bà chủ

bưng hai ly nước trắng, vui vẻ chạy đến:

“Hôm nay ăn gì đây?”

“Như cũ đi dì.” Đồng Ngân Vy cũng mỉm cười nói. Sau đó cầm ly nước trắng uống một ngụm.

“Con cũng vậy.” Trần Húc trả lời sau đó nhìn Đồng Ngân Vy, ánh mắt dịu dàng, nói:

“Em uống Pocari nhé.”

Đồng Ngân Vy gật đầu. Sau đó hơi biến sắc, nhìn chăm chăm người đang đi vào. Trần Húc theo mắt cô cũng thấy. Anh mím môi.

“Thầy Dương.”

Đồng Ngân Vy lấy lại tinh thần thép, cong môi:

“Chào thầy.”

Dương Kỳ Phong gật đầu với Trần Húc, sau đó thản nhiên ngồi xuống cạnh cô,

đưa tay cầm lấy ly nước trắng của Đồng Ngân Vy tao nhã nhấp một ngụm.

Trần Húc mím môi.

Đồng Ngân Vy trợn mắt.

Không khí như ngưng động lại, mà người gây chuyện vẫn tự nhiên, cầm menu,

bình tĩnh xem món ăn. Bà chủ quán mang ra hai phần ăn, thấy có thêm

người lại vui vẻ hỏi người mới đến.

Dương Kỳ Phong nhàn nhạt nói:

“Giống cô ấy đi.”

Một lát sau, bữa ăn im lặng nặng nề được phá vỡ.

“Vẫn còn kỳ nghỉ, thầy Dương sao lại đến trường nhỉ?” Trần Húc cười cười hỏi.

“Tôi đến đón người của tôi.” Dương Kỳ Phong lạnh nhạt nói, đừng tưởng anh không biết thằng nhãi này có ý đồ với Ngân Vy nhà anh.

Dứt lời đặt tiền lên bàn, kéo người rời đi.

Bữa ăn im lặng nặng nề được kết thúc...

Đồng Ngân Vy nhìn bàn tay ấm áp, to lớn bao bọc lấy tay cô, trong lòng khẽ

run lên. Lời nói của dì cô vang vọng bên tay: ‘Lúc trước do hoàn cảnh

gia đình chúng ta, dì phải chọn người thân mà rời xa anh ấy, lấy một

người có thể giúp đỡ chúng ta. Anh ấy chờ dì lâu như vậy rồi, cũng đến

lúc cho anh ấy sự công bằng.’.

Điện thoại reo lên, cô vùng tay khỏi anh.

“Dạ, em chuẩn bị đến ạ.”

Nghe giọng nói ngọt ngào như vậy, Dương Kỳ Phong liên tưởng đến việc cô đi

Nice, nghĩ là lại hẹn tìm 419 gì đó, anh nổi giận, giật điện thoại.

Không thèm nhìn màn hình di động. Trực tiếp tắt máy.

“Trả điện thoại cho em.” Đồng Ngân Vy có chút tức giận.

Dương Kỳ Phong không nói, túm lấy tay cô, kéo về xe, ấn vào ghế, đóng cửa, khoá lại, vòng sang ghế lái, ngồi vào, đạp ga rời đi.

“Thầy, em có hẹn, phiền thầy trả lại điện thoại và thả em xuống.”

Dương Kỳ Phong im lặng tiếp tục lái xe. Đến nước này rồi anh cũng không cần

nghĩ nhiều nữa, yêu thì cứ yêu thôi, quá khứ hay tuổi tác chả là gì nữa

cả, đêm đó anh sâu sắc hiểu ra, nếu người bên cô không phải anh, anh

phải làm sao đây? Có khi nổi điên mà gϊếŧ người mất.

“Thầy, làm

ơn ngừng xe đi.” Đồng Ngân Vy nhìn anh cầu xin, cô mệt mỏi rồi, cô muốn

chấm dứt tất cả, bỏ trốn thật xa cũng được mà chết đi cũng được.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Anh trầm giọng nói.

Cô nhắm mắt, hít sâu vào, bình tĩnh nói:

“Trước hết thầy trả lại điện thoại, em phải nói một tiếng với chị Lam Anh đã.”

Hoá ra là Diệp Lam Anh, Dương Kỳ Phong cười khổ, là anh tự suy diễn rồi.

Báo một tiếng với Lam Anh, cô nhẹ giọng nói:

“Thầy muốn nói gì?”

“Về nhà rồi nói.” Anh nhanh chóng đáp lời.

Về nhà rồi nói.

Về nhà rồi nói?

Cô thấy tim mình nhói một cái, đau đớn, người nói có lẽ vô tình, nhưng cô

nghe lại có chút huyễn hoặc. Lúc trước anh thường dùng từ ‘nhà tôi’ để

nói. Chắc là cô nghĩ nhiều rồi. Anh muốn nói gì, làm sao cô không biết

chứ. Ngày đó, dì cãi nhau với dượng, dượng bỏ đi, dì gọi điện nhờ cô

trông em nhỏ, sau đó bỏ ra ngoài, tối, dì say khướt, anh ôm dì về nhà,

vẻ mặt lo lắng, dịu dàng đó, đến giờ cô vẫn nhớ.

Anh cũng chỉ dịu dàng như thế với mỗi dì.

“Nếu thầy muốn nói chuyện tối qua, thì không cần, cũng chỉ là tình một đêm,

anh tình tôi nguyện thôi, thầy hay bất cứ ai cũng như nhau cả. Em sẽ

không làm ảnh hưởng đến chuyện cá nhân của thầy.”

Xe bất chợt tấp vào lề, ánh đèn đường, đèn xe lập loè trong đen tối, anh xoay người,

đối diện với cô, hai mắt anh đầy lửa giận, cô nói ‘anh hay bất cứ ai

cũng như nhau cả’. Người phụ nữ này chán sống rồi. Anh cứ thế nhìn cô

một lúc lâu, sau đó trở lại im lặng tiếp tục lái xe.

Đồng Ngân Vy bị anh doạ sợ, lộ ra bộ dáng tiểu bạch thỏ hàng ngày, cắn môi, không nói được lời nào nữa.

Về đến nhà, Dương Kỳ Phong trực tiếp ấn cô vào cửa, dán môi lên môi cô,

động tác mạnh bạo mang theo trừng phạt, cô đấm đá loạn xạ, né tránh, anh giam chặt cô lại, tiếp tục hôn sâu hơn, Đồng Ngân Vy nổi giận, hung

hăng cắn xuống, vị mặn mùi tanh ngập tràn khoang miệng, anh cứ như không có cảm giác đau, vẫn trằn trọc cắи ʍút̼.

Một lúc lâu sau, anh rời môi cô, khàn giọng nói:

“Đồng Ngân Vy, em bức anh điên mất.”

Cô giơ tay tát anh, lại bị anh bắt lấy. Sau đó anh buông cô ra, vẻ mặt vặn vẹo, con mẹ nó, rốt cuộc thì yêu nữ họ Diệp kia đã dạy người phụ nữ của anh những gì. Rõ ràng với tính cách của cô gái này, sẽ ngạc nhiên, rồi

ôm anh khóc thút thít chứ, nhìn đi, thế mà cô lại giơ gối hung hăng đánh lên người anh em vô tội của anh. Sau đó khoanh tay, nhếch môi, vẻ mặt

vui sướиɠ khi người gặp hoạ.

“Nếu thầy không có gì nói nữa, em

xin phép về trước.” Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng trong lòng chột dạ, hình như cô xuống tay hơi nặng rồi, có vẻ anh đau lắm.

“Đồng, Ngân, Vy” Anh nghiến răng, phun từng chữ.

“Sao ạ?” Cô nhướng mày.

Một giây sau anh vác cô lên vai, hướng phòng ngủ đi đến, ném cô lên giường, đè lên người cô.

“Thầy....thầy buông ra, thầy muốn làm gì?” Cô tái mặt, lắp bắp nói loạn.

“Làʍ t̠ìиɦ.” Anh nhìn cô híp mắt, vẻ mặt như thú dữ nhìn con mồi. Dứt lời,

nhắm vào cần cổ trắng nõn của cô hung hăng cắn xuống. Sau đó đưa tay bắt đầu cởϊ qυầи áo cô.

”Đừng, không muốn...” Cô kêu khóc vung tay,

vung chân ngăn cản, cô không thể có lỗi với dì, dì cô đã hy sinh cho gia đình rất nhiều rồi.

'Roẹt’ một tiếng, áo của cô bị xé rách, lộ

ra bộ ngực căng mềm, trắng mịn. Ánh mắt Dương Kỳ Phong sâu hơn, chứa đầy du͙© vọиɠ, cảm nhận được người anh em đang hưng phấn muốn phóng thích.

Cô vùng ra khỏi kiềm chế của anh, thì bị anh bắt lại, dùng luôn vải áo trói tay cô lại.

Đồng Ngân Vy rơi nước mắt, vặn vẹo thân thể, hoảng sợ nhìn anh, nghẹn nào nói:

“Thầy buông ra, xin thầy, chúng ta không thể làm chuyện có lỗi với dì.”

Dương Kỳ Phong nhíu mày hỏi:

“Liên quan gì đến dì em?”

Vẻ mặt Đồng Ngân Vy dại ra, suy nghĩ lung tung. Đến khi nhìn lại thì hai

người đã trần trịu từ bao giờ. Nhìn vẻ mặt của cô, Dương Kỳ Phong buồn

cười, anh giơ tay nắm lấy cằm cô, cúi mặt ngậm lấy môi cô cắи ʍút̼, đầu

lưỡi xông thẳng vào khoang miệng, cướp đoạt ngọt ngào của cô.

Đồng Ngân Vy bị trói, chỉ có thể ‘ Ô ô’ thể hiện sự kháng cự.

Anh hôn thật sâu, thật lâu, mới rời môi cô, vẻ mặt dịu dàng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, không biết do tức giận hay do động tình mà đỏ bừng lên, đôi

môi bị anh hôn mà trở nên ướŧ áŧ. Đột nhiên, cô trào nước mắt, thút thít khóc, anh cúi người liếʍ từng giọt nước mắt, đưa tay mở trói buộc cho

cô, anh nằm xuống ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn:

“Đừng khóc.

Chuyện quá khứ anh không thể phủ nhận đã từng yêu Như Sương. Nhưng hiện

tại, trong lòng anh, chỉ có mỗi một người là em. Chúng ta gặp nhau trước khi anh biết em là cháu gái của Như Sương, ma xui quỷ khiến thế nào,

anh lại bị học trò nhỏ là em thu hút. Anh mượn cớ là vì tình bạn với Như Sương nên chăm sóc giúp đỡ em, anh tự gạt mình như vậy. Lúc anh nhận ra bản thân đã lún quá sâu, anh rất khổ sở, anh mừng vì nhận ra em cũng có tình cảm với anh, nhưng rồi anh sợ khoảng cách tuổi tác, sẽ có một ngày em chán anh.”

“Dì em sắp ly hôn. Thầy biết không?” Cô xúc động giọng nghèn nghẹn.

“Ừ, anh có nghe nói.”

“ Dì nói, sau khi ly hôn sẽ trở về bên thầy.” Cô nghe giọng mình bình thản.

“Vì vậy mà em đi tìm 419 gì đó?” Anh cao giọng hỏi.

Cô im lặng, xem như thừa nhận.

“Em làm như vậy đã hỏi qua ý kiến của anh chưa?” Giọng người đàn ông có xu

hướng phun lửa. Vừa nói vừa giơ tay bóp eo cô một cái.

“A..Đau.” Cô kêu lên một tiếng.

Anh lật người đè lên người cô. Ngón tay mơn trớn hai bầu ngực sữa. Bàn tay

to lớn bao trọn lấy nơi mềm mại, xúc cảm mềm mịn, đàn hồi khiến anh say

mê, nắn bóp không ngừng. Người dưới thân kháng cự, anh đưa đầu gối vào

giữa hai chân cô, một tay bắt lấy hai tay cô, kéo qua khỏi đầu, giam

lại, một tay day kéo đỉnh hồng, điểm mẫn cảm nhanh chóng dựng thẳng lên, anh lập tức há miệng ngậm lấy, cắи ʍút̼ ngon lành.

”Ưʍ...aa..”

Đồng Ngân Vy muốn đẩy anh ra, nhưng tay chân đều bị giam giữ, đột nhiên

miệng bật ra tiếng kêu xấu hổ, cô thật muốn cắn lưỡi.

Anh buông

tay cô ra, mở rộng hai chân cô, chăm chú nhìn vào hoa huy*t. Cô đưa tay

che lại, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ tránh né, nhưng hai chân bị anh giữ

chặt.

Dương Kỳ Phong đưa tay, tách hai cánh hoa non mềm, tìm đúng hoa tâm đỏ tươi ướŧ áŧ thăm nhập vào.

Dị vật xâm nhập, khiến cô vặn vẹo eo, không nhịn được kêu lên khe khẽ, sau đó môi mím chặt lại, cố gắng ngăn chặn không để chính mình phát ra

tiếng kêu đáng ghét ấy.

Anh rút ngón tay ra, mỉm cười hài lòng nhìn cô, ma mị nói:

“Em thật nhạy cảm.” Sau đó kéo chân cô vòng qua hông, cầm lấy người anh em

đang ngày một to lớn, cứng rắn. Nhắm ngay hoa tâm nhỏ hẹp, chậm rãi đâm

vào.

”A... đừng mà....a.. dừng... không cần.... không...aaa..”

Dương Kỳ Phong làm sao có thể dừng lại chứ, anh hận không thể nhét luôn hai

cái trứng vào luôn ấy chứ. Anh thúc mông, vùi toàn bộ vào trong hoa

huyệt chật hẹp của người dưới thân.

“A.. đau... đau quá...thầy...đừng... A...” Đồng Ngân Vy uỷ khuất, khóc nấc, hạ thân căng trướng đau như bị xé toạt ra vậy.

Dương Kỳ Phong đau lòng, vuốt ve hai má cô, anh không nghĩ là cô lại hẹp như

vậy, chẳng khác lần đầu tiên chút nào cả, thấy cô đau đớn, anh cũng

không dám động, mồ hôi nhễ nhãi, lát sau, anh cảm thấy cứ tiếp tục như

vậy thật là tra tấn, anh hơi lùi lại, cẩn thận quan sát biểu cảm cô, sau đó bất ngờ thúc mạnh vào, liên tục rút ra đâm vào.

“Dương...Kỳ

Phong.. tránh ra... đau quá..aaa..A...aaA..” Nước mắt cô lăn dài, tiếng

kêu đau hoà với tiếng rêи ɾỉ, tất cả càng khiến người đàn ông phấn khích hơn. hoa huy*t co rút, lối vào trơn ướt, vừa mềm mại, vừa đàn hồi, ngậm chặt lấy người anh em khiến anh đạt kɧoáı ©ảʍ cùng cực. Động tác ra vào bắt đầu nhanh hơn, mạnh hơn, điên cuồng luật động.

“Ưʍ...” Đồng Ngân Vy bị đâm đến thân thể run rẩy, hoa huy*t càng ngày càng co rút.

“Vy Vy em xiết chết anh mất.” Vừa nói anh vừa đưa tay xoa lên viên hạch

căng cứng trên hoa huy*t, cọ xát xoa nắn. Lại hơi nhấn người vào sâu hơn bên trong, khiến cô nức nở vừa thở dốc, vừa rêи ɾỉ. Anh hơi lui về, lật người cô lại, thúc mạnh vào từ phía sau, một tay vịn mông cô, một tay

bắt lấy bánh bao đang không ngừng đung đưa vì anh luật động bên dưới. Cô vô thức đáp trả lại, khiến anh càng điên cuồng thả trôi du͙© vọиɠ, rong

ruổi trên người cô...

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, cô mệt mỏi, nằm trên

giường, mặc kệ anh tuỳ ý giúp cô lau người, trong lúc lau, còn chấm mυ"ŧ

một chút. Sau đó anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, lúc hai mắt cô

nặng trĩu, mơ màng nghe anh nói:

“Đồng Ngân Vy, dì em ly hôn hay

không anh không quan tâm, nhưng ngày mai, chúng ta đi đăng ký kết hôn là chuyện anh chắc chắn.” Anh định cho cô thêm thời gian, nhưng người phụ

nữ này hay suy nghĩ vẩn vơ, rất dễ bị lợi dụng. Như Sương rõ ràng cũng

vì ham hư vinh mới chia tay anh, cô ta cho rằng dát lên mặt cái danh vì

gia đình là che lấp được hết sao? Hôm đó anh đã nói rõ ràng đến thế mà

cô ta vẫn đi kích động Ngân Vy của anh. Cô ta xem phim truyền hình quá

nhiều rồi. Anh nên dùng phim kinh dị để cảnh tỉnh cô ta một chút.