Chương 14

Trong một căn phòng màu khói, trên chiếc giường gỗ với grap trải màu đen, có

hai người trần trụi dưới tấm chăn bông, chàng trai mở mắt, chăm chú nhìn từng nét trên gương mặt của cô gái đang ngủ say trong lòng mình, nhếch

mép, nghĩ thầm: ‘Cũng không tệ. Có cô nhóc này bên cạnh, cuộc sống cũng

bớt nhàm chán’.

Anh cũng không còn trẻ, gia đình cũng nhiều lần

hối thúc chuyện hôn nhân, Diệp Lam Anh cũng giới thiệu Đồng Ngân Vy cho

anh, nhưng anh cảm thấy cô gái này quá tẻ nhạt.

Anh biết Dương

Ngọc Vân từ lúc cô nhóc còn tiểu học, lần đầu tiên anh gặp cô, anh không muốn nhớ lại nữa, anh nhìn cô vượt qua nghịch cảnh, dần trưởng thành,

cố chấp chạy theo sau Diệp Lam Anh. Vì Diệp Lam Anh mà chưa bao giờ cho

anh sắc mặt tốt. Rõ ràng chỉ là sự phụ thuộc từ nhỏ thế mà lại hiểu sai

lệch là tình yêu. Ngu ngốc. Xem như anh tốt bụng, giúp đồ ngốc này đi

đúng đường. Anh tuyệt đối không thừa nhận gần mười năm nay anh luôn bất

giác để tâm đến cô nhóc, âm thầm bảo hộ cô. Tất cả anh đều vịn vào lý

do: Cuộc sống quá nhàm chán.

Anh cong môi cười, hôn lên trán cô,

phát hiện làn mi cô gái khẽ động, hai đầu chân mày nhíu lại, thân thể

hơi cựa quậy, anh lập tức nằm xuống, nhắm mắt, thở đều như vẫn ngủ.

Dương Ngọc Vân mơ màn mở mắt, cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân mỏi mệt

vô lực. Khoan đã. Có gì đó sai trái. Cô cứng người, không dám cử động,

cô đang ở trong một căn phòng xa lạ, ghê tởm hơn là cô đang trần trụi

nằm trong lòng một tên đàn ông, hương vị có chút quen quen, cô không

chán ghét. Bạc hà? Ông chú bác sĩ? Hà Triết? Cô đưa tay che miệng, ngăn

tiếng kêu của mình lại. Cô nhắm mắt, hít sâu, cố gắng nhớ lại, sau đó... ‘bang’ một tiếng, các tế bào não va đập dữ dội, hình ảnh trả về là cô

nhào đến đói khát gặm môi, trêu đùa chim nhỏ của người ta. Cô cưỡиɠ ɧϊếp Hà Triết rồi? Bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi lòng anh, bước

xuống giường, chân vừa chạm đất đã bũn rũn đến té ngồi trên đất. Lo lắng nhìn về phía giường chỉ sợ gây tiếng động đánh thức ‘nạn nhân’, thật

may, người trên giường vẫn say ngủ, cô nhịn đau đứng dậy, học theo nữ

chính trong tiểu thuyết, tìm quần áo mặc vào rồi đào tẩu.

Thế

nhưng đời không như ngôn tình, tìm khắp phòng không thấy quần áo của cô

đâu cả, làm sao đây? Nhặt khăn tắm, quấn người lại, đột nhiên, cô muốn

khóc quá, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh cô nhào đến, Hà Triết sợ hãi

đẩy cô ra. Cô thế nhưng cũng có ngày trở thành loại người mà mình căm

hận nhất: tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp.

Cô xoay người, muốn trở lại

giường, giật bắn người, không biết từ khi nào Hà Triết đã dậy, đang nửa

nằm nửa ngồi, mặt không cảm xúc nhìn cô. Dương Ngọc Vân run lên, chậm

rãi bước đến gần giường, cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Xin lỗi chú.”

Nhìn người đang đứng cúi đầu, khoé mắt Hà Triết giật giật, khoé môi co quắp

lại. Tình huống này là sao? Anh tưởng con nhóc đanh đá này sẽ gào thét,

mắng chửi hoặc nếu may mắn hiền lành hơn là im lặng rời đi. Anh còn nghĩ là mình phải là người xuống nước dỗ dành, từ từ trói buộc cô ấy chứ.

Dương Ngọc Vân thấy anh vẫn không lên tiếng, nghĩ là anh đang tức giận, liệu

có kiện cô không? Nếu làm to chuyện, đến tai ông nội thì phải làm sao

đây? Cô ngẩng đầu đến mép giường ngồi xuống, dáng vẻ như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt:

“Tôi biết do tôi không đúng, tôi say rượu làm bừa, chú có thể tha thứ cho tôi hay không?”

Nghe vậy, hai mắt Hà Triết loé lên một tia tính toán, ngoài mặt vẫn thản

nhiên nhìn cô, nội tâm cười đến xoắn ruột. Cất giọng buồn bã:

“Tôi từng nghĩ lần đầu tiên phải dành cho vợ của mình.”

Lần đầu tiên? Không phải chứ, nhìn cũng không tệ, hoá ra là một lão xử nam. Dương Ngọc Vân cắn môi, không biết phải nói gì nữa.

Hà Triết nhìn cơ thể trắng nõn được quấn trong khăn tắm trắng tinh, trên

cổ và xương quai xanh chi chít những quả dâu tây đỏ. Đôi mắt ngập nước,

đôi môi hơi sưng đỏ do kí©ɧ ŧìиɧ tối qua bây giờ đang bị mấy cái răng

trắng nhỏ cắn lại. Anh không dấu vết nuốt nước bọt, cảm thấy người anh

em có nguy cơ thức dậy. Anh cố nén lại du͙© vọиɠ, nhàn nhạt nói:

“Tôi từng lập lời thề chung thuỷ, cả đời này tôi chỉ trao thân cho một người phụ nữ.”

Dương Ngọc Vân trợn mắt, cảm thấy cạn lời.

“Cô cũng biết chuyện gia đình tôi mà, tôi ghét sự phản bội.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói.

Dương Ngọc Vân giơ tay, nghiêm túc nói:

“Tôi thề với chú, chuyện này, Dương Ngọc Vân tôi sống để bụng chết mang theo,...”

“Không cần thề.” Hà Triết ngắt lời.

“Hả?”

Hà Triết nhìn biểu tình ngơ ngác của cô, ngốc muốn chết, thật muốn đè xuống hung hăng dạy dỗ một phen.

“Tôi sẽ tha thứ nếu cô chịu trách nhiệm.”

Khoé môi Dương Ngọc Vân co rúm lại, ngôn tình cẩu huyết gì đây?

“Ý chú là tôi phải lấy chú sao?”

“Cô không đồng ý?” Anh nhướng mày.

Cô cười chân chó:

“Có..có thể đổi điều kiện khác được không?”

Hà Triết gật đầu đồng ý, sau đó nhàn nhạt nói:

“Vậy tôi lấy cô.”

Mặt Dương Ngọc Vân biến sắc liên tục, hình như ông trời luôn rất tàn nhẫn

với cô, thất tình, lên giường với đàn ông, bây giờ còn phải lấy đàn ông. Cô nào có thích đàn ông chứ?

“Tôi vẫn còn đi học.”

“Thì sao?” Anh nhướng mày, vẻ không hiểu.

“Tôi còn đi học, không thể kết hôn.”

”Cô học ngành luật nhỉ?”

Dương Ngọc Vân gật gật đầu.

“Luật nước ta chỉ quy định từ mười tuổi trở lên được kết hôn, không quy định

cấm sinh viên kết hôn. Bây giờ là tháng tám, sinh nhật cô tháng một,

tính ra cô đã đủ tuổi kết hôn rồi. Giờ chuẩn bị một chút, chúng ta đi

đăng ký. Nhân dịp hè, tôi sẽ sắp xếp công việc, chúng ta về Hà Thành gặp mặt hai bên gia đình, sau đó tổ chức lễ cưới.” Hà Triết chậm rãi, rõ

ràng nói một mạch, Dương Ngọc Vân trân trối nghẹn họng, hạn hán ngôn từ. Sau đó lại nghe anh nói:

“À, đăng ký xong, tôi đưa cô về phòng

trọ, thu dọn đồ, chuyển sang đây đi.” Dứt lời, bước xuống giường, đi

thẳng vào nhà vệ sinh.

“Tôi không đồng ý.” Dương Ngọc Vân tức giận.

“Tôi đồng ý là được.” Hà Triết cũng không xoay người, lạnh nhạt trả lời, sau đó đóng cửa nhà vệ sinh. Anh đứng trước gương, tự hỏi: ‘Có phải anh rất ích kỷ hay không?’.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

Trước ngày Lam Anh xuất viện, Lương Cảnh Hàn tức tốc xử lý hết công việc

trong cả tuần. Mấy hôm nay anh nghĩ đi, nghĩ lại, đêm đầu tiên của hai

người không thể ở cái nơi bệnh hoạn này được. Thế nên chỉ chấm mυ"ŧ một

chút rồi nhẫn nhịn ôm cô ngủ.

Thoát khỏi vòng vây của người hâm

mộ, ăn trưa ở một nhà hàng, sau đó xe chạy thẳng hướng suối nước nóng ở

ngoại thành. Đến nơi, trời đã dần chiều.

“Đẹp quá!” Không

phải lần đầu tiên đi suối nước nóng, nhưng toàn đông người chen lấn, lần đầu tiên được ở một nơi sang chảnh như vậy, phòng gỗ thơm thoang

thoảng, suối nước nóng được dẫn trực tiếp vào phòng tắm. Quang cảnh cây

xanh thoang thoảng mùi phong lữ, gió nhẹ thổi, lá cây nghe xào xạc, chim hót ríu rít hoà với âm thanh suối chảy róc rách, tất cả làm nên một bản nhạc vui tai. Cuối cùng cô cũng biết cảm giác của người có tiền rồi.

Bất chợt, nhớ đến cha mẹ cô cũng rất thích du lịch ở những nơi yên tĩnh

như vậy, tâm trạng hơi chùn xuống.

Lương Cảnh Hàn thấy cô đang

vui vẻ, đột nhiên trở nên buồn bã, nghĩ cô mệt vì đường xa nên lo lắng

bước đến, nắm tay cô, nhíu mày, tay cô lạnh quá:

“Sao vậy em? Mệt hả?”

Lam Anh tựa vào ngực anh:

“Không mệt, em bị xúc động.”

”Vậy làm chút việc cho mệt đi.” Lương Cảnh Hàn cười gian xảo.

Lam Anh cười rạng rỡ:

“Ý hay đó anh, sắp xếp hành lý cũng rất mệt đó, nếu anh thích mệt thì giao cho anh nha, ông xã~”

“….”

Lam Anh bị hồ nước nóng trong phòng tắm mê hoặc, lập tức đi thẳng vào trong tận hưởng. Vừa ngâm mình vừa nhắm mắt tưởng tưởng mình đang ngâm ôn

tuyền giống trong tiểu thuyết. Thích chí cười haha.

Bỗng dưng eo

bị ôm lấy, hơi thở nóng rực quen thuộc phả lên vành tai. Đôi tay rắn

chắc từ từ di chuyển, ngao du khắp cơ thể cô. Lam Anh xoay người, ép anh vào thành hồ, tay vòng lên cổ anh, chủ động dâng môi thơm. Lương Cảnh

Hàn vô cùng hài lòng, anh cong môi cười, tay đang ôm eo kéo cô vào xiết

chặt hơn, tay còn lại ôm lấy sau gáy, cố định đầu cô. Đoạt lại chủ động, anh ngậm lấy môi cô điên cuồng cắи ʍút̼, đầu lưỡi nóng ướt liếʍ khắp môi cô, trêu chọc cô ngứa ngáy phải mở miệng nghênh đón anh xong vào, quấn

lấy lưỡi nhỏ của cô, rong ruỗi. Cái lưỡi linh hoạt lúc ra lúc vào, liếʍ

láp hết mọi tấc trong khoang miệng. Cô bị anh hôn đến quên cách thở, gấp gáp cắn anh một cái, hai tay mò lên ngực anh, tàn nhẫn ngắt nhéo hai

viên đậu đỏ.

Lương Cảnh Hàn bị tập kích bất ngờ, buông môi cô,

rên lên một tiếng. Nụ hôn kết thúc, hai chân cô mềm nhũn, tựa hết lên

người anh. Lúc này mới ý thức được, cái vật cứng rắn, nóng bỏng ma sát

vào người cô là gì. Hai mắt đảo một vòng, máu sắc nữ chảy cuồng cuồng,

tay lần mò xuống dưới, nắm lấy cái vật cứng rắn kia, kéo kéo, xoa xoa

rồi bóp bóp.

Bàn tay cô dù ở trong hồ nước nóng vẫn lạnh băng.

Chim nhỏ đang được vuốt ve bởi dòng nước ấm, đột nhiên lại bị lạnh lẽo

nắm lấy, còn nắn bóp loạn xạ. Lương Cảnh Hàn suýt nữa đã bắn ra. Anh gầm lên một tiếng, ôm cô ra khỏi hồ, dùng khăn quấn người cô lại, chân dài

lấy tốc độ ánh sáng đi đến giường, đè lên người cô, cất giọng khàn khàn:

“Bà xã, động phòng thôi.”

Lam Anh cong môi cười, giơ hai bàn tay áp vào hai bên má anh. Anh hơi nhíu mày:

“Tay em lạnh quá, không cho ngâm nước lâu như vậy nữa.”

“Anh thật biết sát phong tình mà.” Cô lườm anh. Cô từng xem một bộ phim....à phim...Nhật, thấy cảnh nàng đưa tay áp vào má chàng, chàng nhìn nàng

đắm đuối, rồi từ từ cúi đầu nhẹ nhành hôn lên môi nàng....Thằng nhãi này thế nhưng lại chê tay cô lạnh, thật là không còn tình thú gì nữa.

Lương Cảnh Hàn nhướng mày, mặt vô lại nói:

“Anh chỉ sáp em.”

“Em nói sát chứ không phải sáp, đồi truỵ.” Lam Anh đưa tay đẩy anh ra.

“Đồi truỵ? Ý hay đó em, chúng ta lập tức đồi truỵ.”

Dứt lời anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán cô, dời môi xuống hai mắt, chạm

qua chóp mũi, tìm đến đôi môi anh đào, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy. Cô hé miệng

đáp lại, môi lưỡi day dưa quấn quýt, môi bạc nóng bỏng dời xuống, hôn

lên cần cổ thon dài trắng nõn, đầu lưỡi nhẹ liếʍ, lại dùng răn day cắn,

tạo nên những trái dâu tây nho nhỏ. Bàn tay chầm rãi lướt nhẹ, vuốt ve

khắp cơ thể cô. Kí©h thí©ɧ khiến cô ngâm nga khe khẽ.

Lương Cảnh

Hàn không hài lòng với tiếng ngâm khe khẽ này, anh muốn nghe cô ngâm

nga, rên rĩ to hơn nữa nên động tác trên tay cành thên càn rỡ.

Lam Anh run rẫy, hai tay nắm lấy grap nệm, thở gấp, chốc chốc lại khó nhịn

mà rên lên vì bị anh trêu chọc. Đôi mắt cô đẹp mông lung, phủ một tầng

sương mỏng, mái tóc lúc tắm đã túm gọn lên bây giờ lại xoã ra rơi tán

loạn. Cô lúc này bớt đi một phần vẻ đẹp sắc xảo hằng ngày, thêm vào một

phần vẻ đẹp mảnh mai, càng khiến cho người ta muốn hung hăng chiếm lấy.

”Bà xã, anh yêu em.” Lương Cảnh Hàn hôn lên môi cô, sau đó để trán kề lên

trán cô, thổi khí nói. Sau đó, dưới vẻ mặt tươi cười của người dưới

thân, anh kéo hai tay cô qua khỏi đầu, khoá trụ lại. Bắt đầu gặm cắn,

liếʍ láp từng tấc da thịt trắng mịn, anh ngậm lấy một bên ngực cô, dùng

đầu lưỡi trêu chọc khiến đỉnh hồng dựng thẳng lên, rồi dùng răng nhẹ day cắn, chốc chốc lại mυ"ŧ vào, vang lên tiếng ‘chụt choẹt’ đầy kí©h thí©ɧ. Một tay còn lại cũng không nhàn hạ, liên tục vuốt ve, xoa nắn, nhào nặn bên ngực còn lại. Nghe tiếng vợ rêи ɾỉ, anh giống như được cổ vũ, bàn

tay từ ngực lần mò về phía hoa huy*t, ngón cái cùng ngón trỏ trêu ghẹo

hai múi thịt hồng non nớt, ngón giữa cong lại lướt qua khe mật.

Lam Anh kêu lên một tiếng, run rẫy, bụng dưới bứt rứt tê dại, kɧoáı ©ảʍ

khiến cô thở gấp. Du͙© vọиɠ dâng trào, thiêu đốt, cảm giác trống trải

khiến một sắc nữ, một tác giả chuyên viết tiểu thuyết sắc, một người

chuyên xem hentai, nhất thời quên hết kiến thức, không biết làm thế nào

mới phải. Tay lại bị anh khoá trụ lại, theo bản năng, cô đung đưa mông

mềm mại như nghênh đón ngón tay dài của anh.

”Bà xã, kêu lên

không cần khách sáo, phòng gỗ nhưng cách âm rất tốt.” Lương Cảnh Hàn dụ

dỗ, anh cảm thấy rất thích tiếng vợ rêи ɾỉ. Anh buông tay cô ra, kéo một chân cô gác lên vai mình. Tư thế này khiến cho hoa huy*t lộ rõ trước

mặt anh, mặt dày như Lam Anh cũng cảm thấy xấu hổ, vô thức muốn bỏ chân

xuống. Anh cản lại, nhếch mép cười:

“Rất đẹp đó!”

Khoé môi Lam Anh co quắp lại, con mẹ nó, rất biếи ŧɦái đó! Không từ chối được, cô trực tiếp lấy tay che mặt giả chết.

Ngón giữa vẫn lướt ở khe mật đã thấm ướt, không báo trước bất ngờ trực tiếp đâm vào trong.

”A...” Cô kêu lên, thở dồn dập. hoa huy*t co rút lại, bài xích dị vật đang xâm lấn.

Ngón tay bị kẹp giữa thịt non, tuy có dịch mật trơn trượt nhưng lại chậc hẹp quá mức, di chuyển rất khó khăn:

“Thả lỏng đi em, thật chậc.” Anh chậm rãi đâm ngón tay vào, để hoa huy*t từ

từ tiếp nhận, cảm nhận được khe mật ngày càng chảy ra nhiều dịch, anh

mới dần tăng nhanh tốc độ ra vào.

Lam Anh cảm thấy hạ thân co rút, kɧoáı ©ảʍ đánh úp tới, cô nắm chặt lấy grap nệm,vô thức gọi:

”A...Anh.... .....”

Chim nhỏ của Lương Cảnh Hàn sớm đã biến thành mãnh thú, cứng rắn, ngẩng cao

đầu, nổi gân xanh chằng chịt, đỉnh đầu chảy ra dịch màu trắng sữa, thỉnh thoảng còn giật giật, nhưng vì sợ gấp gáp làm tổn thương vợ nên vẫn

nhẫn nại chuẩn bị kỹ màn dạo đầu, anh dùng một tay còn lại nắn bóp hai

bên ngực cô, ra sức nhào nặn muôn hình vạn trạng. Nghe cô kêu lên, cảm

nhận được cô đã sẵn sàng, anh đưa tay bẹo má cô, dùng giọng nói đầy trêu ghẹo:

“Bà xã, muốn anh không?”

Lam Anh gật đầu, nhếch môi:

“Muốn~”

“Được, rất thẳng thắn.” Dứt lời anh kéo hai chân cô vòng qua hông mình. Cọ xát mãnh thú lên khe mật, để dịch mật thấm ướt nó, sau đó nhắm ngay hoa

tâm, dùng sức đâm thẳng vào.

Đau đớn vì xé rách khiến hít vào một ngụm khí lạnh, mẹ nó, biết là đau nhưng không nghĩ là đau đến như vậy.

Cô biết hiện tại anh cũng đau không kém, cô đưa tay ôm lấy anh, cảm nhận mồ hôi đã ướt đẫm. Lam Anh chủ động hôn lên môi anh, mà Lương Cảnh Hàn

cũng cố gắng trêu đùa hai đỉnh hồng trước ngực cô, giúp cô giảm bớt đau

đớn, hai người cùng day dưa, chờ cho cơn đau qua đi.

Cảm nhân

được cô vặn vẹo mông, kêu lên khe khẽ, anh nhẹ nhàng chuyển động, chôn

toàn bộ mãnh thú vào hoa huy*t nhỏ hẹp, sau đó bắt đầu luật động ra vào.

”Ưʍ..Cảnh...Hàn...A...chậm...chậm chút....Ư...” Cô cảm nhận được con mãnh thú cứng rắn, nóng hổi đang ra

vào, đâm đến tận sâu bên trong, khiến cô tê dại.

“Bà xã ngoan,

gọi ông xã đi.” Lương Cảnh Hàn sung sướиɠ dụ dỗ, cảm giác đâm vào nơi

non mềm của vợ thật sự rất tuyệt, vừa chặt chẽ, vừa co rút mãnh liệt,

giống như có vô số cái miệng đang mυ"ŧ lấy anh. Suýt nữa thì anh đã bắn

ra trong vòng một nốt nhạc rồi.

“Ông xã~ đau...nhẹ một chút....A..”

Lương Cảnh Hàn hài lòng, hôn lên môi cô nuốt lấy tiếng rêи ɾỉ, tay trêu đùa

đỉnh hồng, dưới thân càng đưa ra đút vào một cách điên cuồng, mãnh liệt

tạo ra âm thanh phành phạch khiến cho hoa huy*t bị kí©h thí©ɧ càng co

rút nhiều hơn...

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Lương Cảnh Hàn ôm vợ vào hồ

nước nóng, tắm rửa, dọn dẹp một chút. Ôm vợ lên giường, cùng xem menu

chọn món. Vuốt ve da thịt mềm mại, thơm mát, anh thật muốn làm thêm lần

nữa, nhưng lo cô vừa khỏi bệnh lại là lần đầu tiên nên nhẫn nhịn. Thời

gian còn dài. Nghĩ đến tương lai hạnh phúc, anh bất giác cong môi cười.

Cúi đầu hôn lên trán vợ.