Quân Dạ Vu cùng Mặc Khuyết đi dạo trong chợ, thỉnh thoảng sẽ dạt vào vài quán bán điểm tâm ven đường mua một ít về làm quà cho các sư huynh, muội ở phái. Mặc dù người tu chân tích cốc không cần ăn cơm, nhưng ăn một chút cũng chẳng sao. Dù gì cũng ít người có thể cưỡng lại được mĩ thực.
Quân Dạ Vu cũng thấy, vị tứ sư đệ này quả thực rất đáng yêu, cũng rất lanh lợi cùng chút...ngốc. Mặc Khuyết nói rất nhiều, còn kể cho Quân Dạ Vu nghe về khoảng thời gian ở Bách Dược Phong trong lúc hắn bế quan chưa ra. Nhờ đó mà hắn mới biết được, nhị sư huynh nhà mình thật ra rất sợ nhện.
Sư huynh không biết đâu. Nhị sư huynh lấy đan dược đại sư huynh vừa luyện được đem bán lấy tiền đi chơi, liền bị đại sư huynh dùng sét đánh cháy hết y phục, tóc cũng cháy khét. Sau lần đó nhị sư huynh sợ hẳn, không dám lấy trộm đan dược của đại sư huynh nữa. Chắc là sợ sét đánh đi Mặc Khuyết kể lại cho Quân Dạ Vu nghe, giọng điệu dường như còn xen lẫn chút cười trên nỗi đau của người khác.
Đệ không biết rồi. Nhị sư huynh coi trọng nhất là khuôn mặt của bản thân. Y sẽ không ngu ngốc đến mức để dung mạo của mình bị phá hủy đâu Quân Dạ Vu ôm một túi hạt rẻ rang đường, vừa ăn vừa nói. Quả thực là Nghiên Thanh vô cùng coi trọng dung mạo. Nhớ có lần hắn bị muỗi đốt mà Nhậm Hoài Phong bị lôi dậy từ trên giường xuống chỉ để luyện chế một viên Phục Nhan Đan, Nghiên Thanh bên cạnh vừa lải nhải vừa khóc lóc làm Nhậm Hoài Phong phân tâm, suýt nữa thì luyện chế thất bại.
Ba người quan hệ rất tốt sao? Mặc Khuyết bên cạnh giúp Quân Dạ Vu bê đồ, ý cười trên môi vẫn không thay đổi. Nghe như lơ đãng hỏi, nhưng đáy mắt hắn lại lóe lên tia khó chịu rồi biến mất.
Sư huynh đệ đồng môn, quan hệ đương nhiên tốt. Chỉ là ta vừa bế quan ra chưa lâu, cho nên chưa tính là quá thân Quân Dạ Vu nói, tiếp tục dạt vào một quán bán thịt nướng ven đường mua hai cây, hắn một cây, Mặc Khuyết một cây Mua thế này thôi, chúng ta trở về đi. Chia đồ sang đây một nửa, để ta cầm cho
Không cần đâu sư huynh, chút đồ này đệ bê được Sao có thể để huynh mệt chứ? Tuy nhiên lời phía sau, Mặc Khuyết không hề nói ra ngoài.
Chợt, lệnh bài đệ tử của Quân Dạ Vu sáng lên, báo có tin từ tông môn truyền tới.
'Trở về tông môn chấp hành nhiệm vụ'
Quân Dạ Vu và Mặc Khuyết nhìn nhau, không nói một lời liền cùng lúc thuấn di ra bên ngoài thành, sau đó ngự kiếm trở về Vân Khuyết Tông.
•••
Vân Khuyết Tông, quảng trường lớn.
Nhóm đệ tử tinh anh của 8 phong đỉnh đều tập trung tại đây. Chưởng môn Bất Tử Quân tay chắp sau lưng, ưng mâu nhìn số đệ tử đang có mặt ở quảng trường lớn. Mày kiếm cau lại. Hắn vừa được thông báo rằng phủ thành chủ ở Khán Dương Thành xảy ra chuyện, tính đến nay số người chết tại phủ thành chủ đã lên đến 30 người. Kì lạ chính là những người này khi chết, đều mặc y phục đỏ, do máu nhuộm mà thành ra như vậy. Lần này phủ thành chủ phái người tới mời Vân Khuyết Tông cùng những môn phái khác ra tay tương trợ, nguyện dùng bảo vật Cửu Sắc Kim Liên làm thù lao. Bất Tử Quân lúc này đang phân vân, không biết nên cử ai đi bởi vì phía Quy Khứ Tông cũng truyền tới tin tức bí cảnh Di Linh bất ngờ mở sớm hơn thời hạn 10 năm, chuyển lời tới muốn hắn cử người cùng vào trong thăm dò.
Chưởng môn sư bá hảo Quân Dạ Vu cùng Mặc Khuyết trở về, hướng Bất Tử Quân thi lễ, đồng thanh chào hỏi.
Là A Vu với A Khuyết à? Tới đúng lúc lắm. A Vu, có nhiệm vụ cho con đây Bất Tử Quân cười nói, trong lòng đã đưa ra được quyết định.
Vâng, sư bá? Quân Dạ Vu gật đầu, nét mặt thập phần nghiêm túc, tầm mắt lại chuyển dời sang số đệ tử phía sau. Đây hẳn là nhóm đệ tử hạch tâm của các phong khác đi.
Con dẫn đầu một nhóm đệ tử tới Khán Dương Thành, giúp thành chủ điều tra sự việc xảy ra trong phủ. Thiên Kiếm, Bách Chiến, Khổ Hành, An Định, Tiên Thiên, mỗi phong cử ra một người theo A Vu tới Khán Dương thành. Thanh Tâm Phong cử ra hai người, cùng Lục Phong và Ưu Lam tới bí cảnh Di Linh thăm dò rồi trở lại bẩm báo với tông môn Bất Tử Quân lớn giọng phân phó, nét mặt hắn nghiêm túc vô cùng. Hắn cảm thấy chuyến đi Khán Dương Thành này không đơn giản, thậm chí còn mơ hồ có chút liên hệ với việc bí cảnh Di Linh mở sớm trước thời hạn.
Sư bá, con cũng muốn đi cùng sư huynh Mặc Khuyết bước tới một bước, xung phong cùng Quân Dạ Vu đi điều tra. Mi mắt hắn hơi rũ xuống che đi thần sắc nơi đáy mắt.
Được, đi để học hỏi thêm. Nhóm đi Di Linh lập tức khởi hành, nhóm đi Khán Dương Thành sáng mai tập trung tại đây, khởi hành thực thi nhiệm vụ! Bất Tử Quân gật đầu đáp ứng. Hắn phất nhẹ tụ y (tay áo) sau đó quay lưng rời đi. Trước khi đi, còn quay lại nhìn Quân Dạ Vu một cái, mày kiếm hơi nhíu lại rồi lập tức giãn ra.
Quân Dạ Vu ở lại quảng trường lớn cũng nhóm đệ tử các phong, lúng túng không biết nên nói gì. Chợt, hắn cảm thấy vai hơi nặng, quay sang liền thấy một vị sư đệ mặc y phục có Phong huy của Thiên Kiếm Phong đang khoác vai mình, cong môi nở nụ cười tươi rói.
Đây là Quân sư huynh trong lời đồn phải không? Đệ là Khương Duy, đại đệ tử Thiên Kiếm Phong. Chuyến đi Khán Dương Thành ngày mai, mong huynh chiếu cố!
Sư huynh hảo. Đệ là Thuần Khanh, đại đệ tử Khổ Hành Phong. Chuyến di ngày mai mong huynh chiếu cố.
Hạnh ngộ sư huynh. Muội là Vân An, nhị đệ tử Tiên Thiên Phong. Mong sư huynh chiếu cố thêm
Hạnh ngộ sư huynh. Đệ là Phù Sinh, đại đệ tử An Định phong. Mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn
Quân Cẩn, đại đệ tử của Bách Chiến Phong, mong được sư huynh chiếu cố nhiều hơn
Quân Dạ Vu thoáng ngây người, lát sau bừng tỉnh liền ngại ngùng xoa nhẹ chóp mũi. Mặc Khuyết đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cái tay đang khoác lên vai Quân Dạ Vu của Khương Duy, không suy nghĩ nhiều liền gạt nó xuống, chen vào đứng giữa hai người, biểu cảm lạnh băng bị che đi bởi lớp mặt nạ bạc. Không ai được động chạm vào sư huynh, không cho phép.
Quân Dạ Vu thấy vậy liền bất đắc dĩ mỉm cười, Khương Duy bĩu môi khinh bỉ nhìn Mặc khuyết, trong lòng thầm mắng 'tên thần kinh' không dưới mười lần. Những người khác thấy liền cười rộ lên, không khí có chút hài hòa.
Quân Dạ Vu của Bách Dược Phong, mong được chiếu cố nhiều hơn