Chương 15: Xuân về

*From Gold- Novo Amor

*Bloom - The Paper Kites

15. Xuân về



Tháng ba.

Mùa xuân chầm chậm quay trở về với Bắc Kinh hoa lệ, chỉ là ít có được tiết trời ngày xuân cùng với ánh dương ôn hòa ấm áp, phần nhiều vẫn là những buổi sớm sương mù dày đặc mang theo cơn gió từ phương Bắc thổi tới.

Thời gian hai năm đủ để ngành công nghiệp giải trí dâng lên một trận sóng gió, có người trở mình phất lên từ bọt nước, cũng có kẻ chôn vùi dưới ngọn sóng bạc đầu.

Vương Nhất Bác xem như là một nam nghệ sĩ thay đổi hình tượng nhanh chóng trong gần hai năm qua, năm ngoái dựa vào một bộ web drama được đánh giá khá cao mà chuyển mình, tiếng vang rất tốt, lại ở trong tác phẩm điện ảnh đặc biệt của một đạo diễn nổi tiếng giành được vị trí nam ba, dần dần cũng lấn chân sang màn ảnh rộng. Sau khi hết hạn hợp đồng với công ty cũ, bản thân tự mình lên làm ông chủ, mở phòng làm việc, tân lão bản tư lịch tuy còn non nớt thiếu sót, nhưng hoạt động cũng xem như không tệ.

Sự kiện come out xôn xao dư luận hai năm trước hiếm có mấy ai nhắc lại, tựa như chẳng qua thật sự chỉ là bèo nước gặp nhau, nhân vật chính trong cố sự năm đó nên quay phim thì trở về trong nước, nên tiếp tục công việc thì vẫn như cũ ở lại nước ngoài, hai người dường như không còn giao thiệp gì nữa. Thổn thức cũng được, cười trên nỗi đau của người khác cũng tốt, trăm ngàn tình tự chung quy vẫn là thuận theo thời gian phai nhạt dần, cho dù đến các fans cp, khi biết Vương Nhất Bác xuất hiện tại Trùng Khánh cũng không còn lấy làm kích động nữa.

Cuộc sống mỗi người lại quay trở về quỹ đạo bình đạm của riêng mình.

Vương Nhất Bác mới dự định chạy xong thông cáo cho dịp Tết chào mừng tân niên, sang tháng sau sẽ gia nhập đoàn phim mới. Hai năm trước làm việc không ngừng nghỉ, Nguyên Đán cũng không về nhà, tính toán thời gian vừa đúng tới ngày Tiêu Chiến về nước, bởi thế cậu lần đầu tiên tự phát cho mình một tháng nghỉ ngơi.

Trần tỷ trong lòng biết rõ, có chút buồn cười mà liếc cậu một cái, khoác túi đeo lên vai rời khỏi công ty.

Lên làm ông chủ rồi vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, vui vẻ vì chuyện gì còn tưởng rằng người khác không nhìn ra sao.

Vương Nhất Bác dứt khoát đuổi luôn cả Tiểu Dương đi mua sắm, nghĩ sẽ làm tổ ở văn phòng gọi cho Tiêu Chiến một cuộc, điện thoại lại rung rung thông báo có người đã gọi đến trước.

Trong lòng cậu vừa vui mừng, nhìn kĩ lại phát hiện người gọi đến không phải Tiêu Chiến.

"Alo, ba."

"Chuyện gì vậy chứ thằng nhóc này? Tiếp điện thoại của ba còn không vui vẻ là sao?"

"Không có" cậu ho lên hai tiếng, "sao lại gọi điện thoại cho con?"

"Con đã hai năm nay không về nhà, gần đây hầu hết công việc dịp tết chắc cũng bận xong rồi nhỉ? Có phải nên dành ra chút thời gian quay về một chuyến hay không?"

"A, có về. Tuần sau ạ."

"Tuần sau?" Ba Vương chất vấn "Ta nhớ rằng hôm nay con đã được nghỉ rồi cơ mà?"

"Vâng, con muốn đi một chuyến tới Trùng Khánh trước."

Lão nhân trung niên tức đến nghẹn cả tim: "Cái thằng nhóc này, rốt cuộc ai mới là ba con vậy hả? Trong nhà thì chẳng thấy mặt con được mấy lần, ba ngày hai bữa lại cắm đầu chạy đến Trùng Khánh. Yêu đương hai năm trời đến cả một sợi lông ta cũng chưa được gặp qua, con thì ngày ngày quay mặt hướng cùi chỏ ra bên ngoài. Sao con không đổi thành họ Tiêu luôn đi?"

"Ba." Vương Nhất Bác bất lực, dở khóc dở cười "người trước nghe con nói đã."

"Tiêu Chiến đã trở về rồi. Anh ấy trực tiếp quay lại Trùng Khánh, cho nên con qua đó trước, tuần sau sẽ cùng anh ấy về nhà mình."

Ba Vương trong lòng cảm thấy rất có đạo lý, nhưng vẫn là bị chọc cho tức không thở nổi, chưa nói được mấy câu đã dứt khoát cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác có chút vui vẻ, ngửa mặt lên trần nhà cười nửa ngày, không chú ý điện thoại trong tay lại có cuộc gọi đến, đến khi phát hiện ra phải tiếp nhận, bên kia đã ngắt trước rồi.

Cậu nhanh chóng gọi lại, chuông chưa reo vài tiếng Tiêu Chiến đã nhận máy.

"Hôm nay không phải em được nghỉ rồi à? Vẫn đang bận sao?"

"Không có" Vương Nhất Bác vẫn còn cười "vừa mới nói chuyện điện thoại với ba em."

"Chú nói gì vậy?"

"Ông ấy nói em cùi chỏ hướng ra bên ngoài."

Tiêu Chiến trầm giọng cười cười.

"Chuyến bay vào lúc nào vậy?"

"Mười giờ tối mai đến Trùng Khánh."

"Mặc nhiều chút, châu Úc nóng nhưng trong nước vẫn đang là tiết xuân hàn. Hôm nay em quay về, ngày mai sẽ đến đón anh."

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Không sợ fans hâm mộ nhận ra sao?"

"Có gì mà phải sợ" Vương Nhất Bác cười "sớm đã bại lộ hết còn gì, fans hâm mộ đều cho rằng chúng ta "be" rồi."

Lại tán gẫu thêm vài câu, trước khi ngắt điện thoại Tiêu Chiến bỗng nhớ ra gì đó.

"À, buổi chiều em đừng tới sân bay sớm quá, lát nữa anh đưa em địa chỉ, em giúp anh chọn một chút đồ trang trí cùng nội thất cho phòng làm việc nhé."

Vương Nhất Bác sửng sốt: "Phòng làm việc nào?"

"Phòng làm việc của anh đó" Tiêu Chiến cười "mở ở Bắc Kinh rồi, cho em một bất ngờ."

"Thật hay đùa vậy?"

"Lừa em thì được lợi lộc gì? Đợi chút gửi địa chỉ cho em."

Vương Nhất Bác vui mừng một trận rồi lại nhíu mày: "Sao anh không sớm nói với em, có phải trước đây anh đã vụиɠ ŧяộʍ quay về không cho em biết không?"

"Làm gì có, đào đâu ra thời gian về nước, vẫn luôn ở trong tổ quay mà. Là nhờ bạn bè cùng hội nhϊếp ảnh ở trong nước giúp đỡ đó, trang trí thì nhờ em qua trước giúp chọn lựa một chút, cụ thể đợi chúng ta về Bắc Kinh rồi bàn bạc chi tiết thêm."

Tiêu Chiến vừa muốn cúp điện thoại, đầu bên kia lại lên tiếng.

"Có phải anh thật sự quay về rồi không? Không lừa em chứ, không phải em đang nằm mơ chứ?"

"Ừ, thật sự quay về rồi." Anh có chút buồn cười cùng cưng chiều "hành lý của anh đều gửi về nhà hết rồi, có cần chụp lại thông tin chuyến bay cho em một lần nữa không?"

Vương Nhất Bác có chút xấu hổ: "Không cần."

Cậu đại khái cũng cảm thấy bản thân không được tự nhiên, vì vậy đơn phương cúp ngang điện thoại.

Tiêu Chiến nghe âm thanh báo máy bận bên kia nhếch môi cười cười, cất điện thoại, tiếp tục công việc dang dở trong tay.

Quay chụp đã kết thúc từ hai ngày trước, anh và đoàn đội của James mấy hôm nay đang tiến hành nốt phần việc cuối cùng trong tổ nhϊếp ảnh, qua ngày mai chính là mỗi người một nơi rồi.

"You look so happy, huh? What did Wang say?" James nhích lại gần hóng chuyện, xấu xa nháy nháy mắt.

"Come on." Tiêu Chiến nhịn không nổi trợn trắng mắt.

Bất cứ lúc nào anh và Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại, James đều sẽ phải dịch dịch lại gần trêu chọc đôi câu.

"So, you're going back to him tomorrow?"

"Hey!" Tiêu Chiến nhăn mày cười cười "Can't you say going back to China?"

"Alright." Vị giáo sư già thỏa mãn rồi, hít hít mũi nghiêm túc trở lại.

"Không quay về London nữa sao?"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ: "Không biết nữa, nhưng sau này sẽ thường xuyên ở lại Trung Quốc. Phòng làm việc đang trong giai đoạn trang trí rồi."

"Tôi sẽ nhớ em đó." Sắc mặt James có chút tiếc nuối.

Anh cười: "Có thời gian hãy đến Trung Quốc chơi nhé, Nhất Bác vẫn còn nhớ ngài đó."

Buổi trưa hôm sau, anh cùng với các đồng nghiệp trong đoàn cùng công tác hai năm nói lời tạm biệt tại sân bay, bầu trời Melbourne xẹt qua một đạo quỹ tích màu trắng, trở nên đặc biệt nổi bật trên nền lam sắc tươi đẹp, tô điểm vòm trời ngày thu ở châu Úc.

Thật ra James nói một câu cũng không hề sai.

Go back to him.

Sân bay Giang Bắc Trùng Khánh.

Cửa đón hành khách ở sân bay đêm khuya bị bao vây đến nước chảy không lọt.

Vương Nhất Bác mang khẩu trang đội mũ, ngồi trên băng ghế chờ đợi Tiêu Chiến.

Lúc đầu vốn không có ai biết lịch trình cá nhân của Vương Nhất Bác, nhưng có cư dân mạng ngẫu nhiên bắt gặp Vương Nhất Bác một mình tại sân bay, phát ảnh lên weibo, những fans hâm mộ ở gần đó ngay lập tức nghe tin đuổi tới, lại ngại đυ.ng phải khí tức người sống chớ gần của Vương Nhất Bác, ở sân bay chỉ dám vây quanh cậu bên ngoài phạm vi mười mét.

"Nhất Bác, cậu ở đây làm gì vậy nha?"

"Nhất Bác, câu đang đợi người sao?"

"Vì sao chỉ có một mình cậu tới vậy?"

"Lần này thật sự phải nghỉ phép một tháng sao? Là tới Trùng Khánh chơi sao?"

Có fans hâm mộ lớn gan đặt câu hỏi, nhưng lại không thu về được lời hồi đáp nào. Lãnh khốc boy chỉ thỉnh thoảng nhìn vào thời gian trên điện thoại, rồi lại nhìn nhìn lên màn hình điện tử, hiển nhiên là có chút gấp gáp lo lắng.

Tiểu Dương gọi tới một cuộc: "Ca, Tiêu ca đến chưa vậy?"

"Vẫn chưa."

"Được, lát nữa hai người đi nhanh một chút qua bên này, các anh vừa lên xe em sẽ lập tức bảo tài xế lái đi, vờn bọn họ mấy vòng. Đường xá ở Trùng Khánh đặc biệt phức tạp, khẳng định có thể làm cẩu tử chạy chóng mặt luôn. Anh đừng căng thẳng nha."

Vương Nhất Bác cười nhạo: "Cuộc điện thoại thứ ba rồi đó. Rốt cuộc là ai căng thẳng đây?"

"Được được, em căng thẳng. Ài em thật sự đang rất căng thẳng đây này! Ca, anh hiện tại đã leo lên phần cuối danh sách hotsearch rồi đó. Một lát nữa Tiêu ca vừa ra đến nơi, không biết các anh có chạy thoát được không. Anh nổi tiếng vậy làm cái gì không biết nữa!"

"Em quản anh."

Tiểu Dương: "...."

"Các vị đến đón hành khách xin chú ý, chuyến bay từ Melbourne đã hạ cánh tại sân bay..."

Tiểu Dương nghe thấy âm thanh thông báo từ đầu bên kia, nhịn không nổi kêu ra tiếng: "A tới rồi!"

Vương Nhất Bác giật mình một cái đứng dậy, fans hâm mộ bị cậu dọa một trận hơi sững sờ, lùi về sau một bước.

Cậu giận mắng: "Hét cái gì? Còn hét nữa trừ lương! Cúp đây."

Tiểu Dương siết điện thoại, ủy ủy khuất khuất.

Vương Nhất Bác nhìn người xuất trạm dần nhiều lên, đều đang hiếu kì nhìn về bên này, trong tim có chút căng thẳng, kéo kéo mũ và khẩu trang, đút tay túi áo đứng đợi ở cửa ra.

Trong dòng người, có một đạo thân ảnh quen thuộc từ khúc ngoặt đi ra, mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng da nhìn có chút đơn bạc, hướng về phía cửa ra dò xét tìm kiếm, nhìn cảnh tượng người người chen chúc trước mắt nhịn không được mà sửng sốt.

Vương Nhất Bác suýt nữa đã hét lên, ép buộc chính mình nhịn trở về, cậu nhìn Tiêu Chiến mờ mịt đi về phía bên này, tựa hồ không trông thấy mình, do dự một hồi, đưa tay tháo xuống khẩu trang.

Vòng tròn người đang lặng lẽ tụ lại kích động kinh hô một trận, Tiêu Chiến bị thanh âm thu hút, lần này đã nhìn thấy nam sinh đứng giữa đám đông một mực nhìn về phía mình, ngăn không được cúi đầu nở nụ cười, tăng nhanh cước bộ dưới chân.

30m, 10m, 5 bước, 3 bước.

Tiêu Chiến vững vàng dừng lại trước mặt cậu, thay cậu đeo lên khẩu trang, đối mặt một hồi, trêu chọc cười lên: "Em vẫn ổn chứ?"

"Rất ổn nha" cậu cũng nhịn không được mà cười lên, tiếu dung đặc biệt xán lạn "anh không lạnh à?"

"Không lạnh, anh sợ nóng."

Fans hâm mộ nghe bọn họ nói chuyện, đóng băng tại chỗ, trong phút chốc không phản ứng lại được nam sinh lớn lên tướng mạo phá lệ xuất chúng trước mắt này là ai.

"Tiêu Chiến sao? Là Tiêu Chiến sao?"

Có người vừa phản ứng lại được đứng trong vòng người khẽ hỏi, dần dần tất cả mọi người đều nhớ ra đây là vị nam sinh duy nhất từng có scandal với Vương Nhất Bác.

"Đậu mè! Tiêu Chiến!"

"A a a không phải chứ! Đậu má! Đậu má!"

"Tiếu Chiến? Anh ấy không phải ở London sao? Làm sao lại ngồi trên chuyến bay Melbourne?"

Đám người nghị luận ầm ĩ, cục diện có chút mất khống chế, bảo an nhìn thấy bên này dường như không đúng lắm, bận rộn chạy qua duy trì trật tự.

Tiêu Chiến chưa từng trải qua chuyện này, nhưng trong lòng lại lãnh tĩnh khác thường, chỉ chớp chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Anh bị nhận ra mất rồi nè, làm sao đây?"

"Thì..." Vương Nhất Bác hít hít mũi "cầm lấy hành lý nhanh chóng chạy thôi!"

Nói xong cậu lập tức nắm tay Tiêu Chiến kéo anh chạy ra ngoài, đoàn người lại một trận kinh hô, chớp mắt hùa nhau chạy theo.

Đây là lần đón máy bay thứ hai của Vương Nhất Bác, hai lần đều là đến vì Tiêu Chiến, lần này hiển nhiên không thể thuận lợi như lần trước.

Trái tim cậu đập như trống trận, lòng bàn tay toát ra chút mồ hôi, nhất thời căng thẳng không tìm thấy đường, kéo lấy Tiêu Chiến như con ruồi không đầu chạy tán loạn trong sân bay, fans hâm mộ phía sau không biết bọn họ đang làm trò gì, cũng mơ hồ mù tịt chạy theo.

"Nhất Bác ca ca, các anh có phải tính đi lấy hành lý không, ở bên phải đó, chạy nhầm rồi!"

Có cô gái nhỏ chạy gần nhất, ở bên cạnh bọn họ thực sự là không nhìn tiếp được nữa, nhịn hết nổi thở dốc nhắc nhở.

Vương Nhất Bác vừa chạy vừa liếc mắt nhìn bảng hướng dẫn, không dấu vết đổi phương hướng, lưu lại một câu nói vội vàng: "Cảm ơn."

Tiêu Chiến cười suốt một đường, lúc này thật sự là không kìm nén nổi nữa, bật cười ra tiếng, trên tay dùng lực siết chặt một chút, kìm lại cái người vẫn đang kéo anh vòng tới vòng lui kia.

"Được rồi, đừng chạy nữa. Có gì hay mà phải chạy? Xem có ngốc không kìa? Em mù đường thì đừng có xông bừa, ngoan ngoãn đứng đây đợi anh có được không?"

Anh nói rồi buông tay Vương Nhất Bác, tự mình đi về phía cửa trả hành lý, không nghĩ tới có một bộ phận nhỏ fans hâm mộ bỏ lại Vương Nhất Bác vẫn đang đứng ở chỗ cũ, cũng cất bước đi theo anh.

Tiêu Chiến nhìn họ một cái, có chút không hiểu, cười nói: "Đi theo anh làm gì? Mọi người không quan tâm Vương Nhất Bác nữa à?"

Cô gái bị hỏi tới ngơ ra, nghĩ ngợi nửa buổi, chậm chạp trả lời: "Bởi vì...bởi vì anh...đẹp trai."

Tiêu Chiến cúi đầu cười: "Vương Nhất Bác sẽ không vui đâu đó."

Cô gái đôi mắt lấp lánh phát sáng: "Không đâu không đâu! Mặc kệ cậu ấy!"

"Tiêu Chiến ca ca, các anh thật sự ở bên nhau rồi sao?"

Tiêu Chiến cầm lấy giấy chứng nhận xếp hàng: "Mọi người hỏi Vương Nhất Bác đó."

"Ca ca, Vương Nhất Bác có phải vì anh mới nghỉ phép không?"

"Cái này à, cũng cần hỏi Vương Nhất Bác."

Một vòng tròn tiểu cô nương vây lấy anh hỏi tới hỏi lui, Tiêu Chiến rất lịch sự có hỏi tất đáp, nhưng đợi đến khi bọ họ rời đi rồi mới hồi tưởng lại, phát hiện Tiêu Chiến vậy mà không tiết lộ bất cứ điều gì.

Chuyến bay này người không nhiều lắm, hành lí ra rất nhanh, trong lúc đó Tiểu Dương lại gọi tới một cuộc điện thoại, ngăn không được người tới sân bay càng lúc càng nhiều, Vương Nhất Bác kéo theo Tiêu Chiến cực nhanh leo lên xe, phi tốc rời khỏi sân bay.

Tiểu Dương trước tiên nhìn nhìn Tiêu Chiến, có chút ngại ngùng lên tiếng chào hỏi, lúc sau mở ra hotsearch, sợ đến mức run lên cầm cập.

"Ca, anh xem weibo này."

Tiêu Chiến thở ra một hơi, buồn cười nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Vương Nhất Bác diện vô biểu tình mở danh sách hotsearch, sửng sốt.

Trong số các tiêu đề tìm kiếm phổ biến trên bảng vàng, có đến bốn năm đầu tiêu đề đều là mình và Tiêu Chiến, nhưng nội dung thực sự là nằm ngoài dự liệu.

"Vương Nhất Bác kích động."

"Tiêu Chiến thật sự rất đẹp trai."

"Vua ngốc nghếch Vương Nhất Bác."

"Tiêu Chiến Vương Nhất Bác sân bay Trùng Khánh."

"Vương Nhất Bác lạc đường ở sân bay."

"Tiêu Chiến xuất đạo cho tôi!"

Vương Nhất Bác: "...."

Tiểu Dương ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Ca, anh suy nghĩ một chút xem, trọng điểm của mọi người vì cái gì lại không giống với anh thế."

Nam hài tức đến nghiến răng, nghẹn một bụng tức giận la lên: "Tôi ngốc nghếch? Tôi làm gì mà bảo ngốc nghếch chứ? Tôi không cool sao? Tôi một câu cũng chưa từng nói với fans cơ mà."

Tiêu Chiến nhấp vào một video ngắn, là khoảnh khắc Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh thông báo kích động đứng bật dậy.

"Quao, em làm gì mà kích động dữ vậy?"

"Em làm gì có" Vương Nhất Bác kêu oan, cho Tiểu Dương một ánh mắt sắc như ánh đao "còn không phải tại cô ấy trong điện thoại hô to gọi nhỏ sao."

Tiểu Dương ngồi trong góc toàn thân phát run, Tiêu Chiến tặc lưỡi, ra vẻ bất mãn: "Vậy chính là không kích động chút nào rồi?"

"....Không có, em rất kích động mà."

Chuông điện thoại vang lên xé toạc bầu không khí, là Trần tỷ gọi tới, Vương Nhất Bác nhăn nhăn mày tiếp máy, bên kia phủ đầu bằng một câu nói khiến cậu hận không thể trực tiếp quăng luôn điện thoại trong tay.

"Được đó Vương Nhất Bác, dựa vào thực lực để tiết kiệm tiền cho công ty đúng không, thủy quân không cần cậu tự tay mời nữa đâu."

"Trần tỷ."

"Được rồi được rồi." Trần tỷ bổ sung "giúp chị khen ngợi Tiêu Chiến, dù sao người ta cũng là nhờ vào thực lực mà tiết kiệm tiền. Thuận tiện hỏi cậu ấy xem có muốn ký hợp đồng không?"

"Anh ấy có công việc đàng hoàng, chị đừng nói bừa."

Trần tỷ ít nhiều có chút tiếc nuối: "Ài, được rồi, thật đáng tiếc."

Vương Nhất Bác không thể nhịn tiếp nữa cúp luôn điện thoại.

Đưa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tới nhà xong, Tiểu Dương cũng bắt đầu được nghỉ phép rồi, cô cười meo meo hướng bọn họ vẫy tay, tâm tình đại hảo thưởng thức kỳ nghỉ của mình.

Lên lầu, ba mẹ Tiêu Chiến ở nhà đã chuẩn bị xong một bàn đầy ắp cơm ngon canh ngọt, mở cửa lớn giúp bọn họ cầm hành lý.

Ba Tiêu liếc mắt đánh giá Tiêu Chiến một chút: "Đen đi rồi kìa."

"Ở châu Âu bị nắng thiêu, qua thêm một đoạn thời gian nữa sẽ trắng trở lại mà."

"Thật xấu."

Tiêu Chiến: "...."

Mẹ Tiêu đơm một chén cơm, bổ sung: "Không biết còn tưởng con đi châu Úc đào than đá nữa kìa. Nhất Bác cũng ngày ngày phải quay phim đó thôi, con còn đen hơn cả nó nữa."

Tiêu Chiến: "...."

Anh nghiến răng kèn kẹt ghé vào tai Vương Nhất Bác nạt nộ: "Em với bố mẹ anh quan hệ từ lúc nào trở nên tốt như vậy?"

Vương Nhất Bác toe toét cười: "Không thì sao chứ, ba em cũng đều nói em cùi chỏ suốt ngày hướng ra ngoài rồi. Đợi tuần sau về nhà em, kiểu gì em cũng sẽ phải hưởng cái đãi ngộ y hệt anh hôm nay."

Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy công bằng rồi, tâm tình lại tươi tắn trở lại.

Thời gian đã khá muộn, bọn họ đơn giản ăn xong bữa cơm, vợ chồng Tiêu gia liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến dọn dẹp xong nhà bếp, tinh lực sung mãn vào thời điểm đêm khuya sắp bị bức đến không chịu nổi nữa, đem Kiên Quả đang vi phục tuần tra lãnh địa cá nhân của nó dứt khoát khóa luôn ngoài cửa phòng.

Nam hài nhẫn nhịn suốt một đường, trái tim nếm đủ ngứa ngáy khó chịu, vừa khóa cửa đã bắt đầu động tay động chân, đem Tiêu Chiến đè trên ván cửa mà hôn tới, từ đuôi mắt chân mày khóe môi ấn xuống từng cái hôn vụn vặt tinh tế, lại vươn đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của anh thăm dò, câu lấy đầu lưỡi anh trêu chọc dây dưa. Một cái tay lặng lẽ từ dưới vạt áo lần mò vào bên trong, vuốt ve da thịt phần eo hông trơn mịn.

Tiêu Chiến nhịn không nổi thở gấp, híp híp đôi mắt nhìn cậu, đặc biệt nhiệt tình chủ động hôn lại, vòng tay quấn quanh cần cổ thon dài, môi lưỡi quấn quít giao triền. Vương Nhất Bác hô hấp rối loạn, cái tay phía trên càng càn rỡ không biết quy tắc, hướng lên trên nhéo nhéo đầu nhũ gồ lên trước l*иg ngực anh, Tiêu Chiến vừa hổn hển thở ra tiếng cũng nhanh chóng áp chế lại, một phát tóm lấy cái tay kia của cậu.

"Được rồi, đừng làm loạn." Anh cố gắng lấy lại hơi thở, ép thanh âm trầm xuống "Ba mẹ anh vẫn còn đang ở đối diện đó, phòng cũ rồi cách âm không tốt."

Vương Nhất Bác bĩu môi ủ rũ không vui, Tiêu Chiến an ủi hôn hôn khóe miệng cậu, lại xoa xoa mái tóc mềm mại, vùi đầu vào hõm vai cậu hít thở một hồi, sau cùng đẩy cậu đi tắm.

"Cùng nhau."

"Được rồi nha." Tiêu Chiến vừa cười vừa đẩy cậu "đừng tưởng anh không biết em nghĩ cái gì trong đầu."

Trong phòng tắm vang ra tiếng nước không ngừng, Tiêu Chiến ngồi bên đầu giường lướt weibo, không kìm được ý cười bên môi.

Anh đã làm tốt công tác chuẩn bị sẽ bị kéo lên đầu sóng ngọn gió dư luận, chỉ là không ngờ tới lần này lại thuận lợi ngoài ý muốn, mọi người dường như sớm đã tiếp nhận quan hệ của bọn họ, phản đối và phẫn nộ chỉ còn lại một bộ phận nhỏ, đại đa số mọi người đều đang thảo luận về hành vi gây choáng váng đầu óc của Vương Nhất Bác tối nay.

"Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ ngốc nghếch như vậy, đích thị là chân ái rồi."

Mỗi một chi tiết trong sân bay đều bị cắt ra làm thành video, lướt vài đầu đề weibo phía dưới đều có người react ha ha ha, không chỉ có fans đăng lên, tài khoản doanh tiêu cũng điên cuồng chuyển phát lại.

Toàn chuyện quỷ gì thế này, Tiêu Chiến vò vò đầu cười theo.

Vương Nhất Bác từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn nhỏ nước tong tong, thấy Tiêu Chiến đang vọc điện thoại cười cười, cũng chen đầu qua xem cùng.

"Cười gì vậy?"

"A?" Tiêu Chiến ngẩng đầu "cười em đó. Ài, đi sấy tóc nhanh, nước nhỏ hết vào cổ anh rồi."

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn nhìn, đột nhiên hỏi: "Anh có weibo không, Tiêu Chiến?"

"Hửm? Có một tài khoản chỉ để xem tin tức chứ không đăng bài."

"Lại đăng ký thêm một cái nữa đi." Vương Nhất Bác dụi dụi vào ngực anh, "em muốn công khai."

"Ài, anh còn chưa tắm rửa đâu, y phục bẩn đó." Tiêu Chiến giơ tay đẩy cậu, lại bị quấn lấy càng gần.

"Có được không vậy?"

"Được." Tiêu Chiến mềm giọng đáp ứng "đợi anh tắm xong đã được không nào?"

Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy mười mấy phút trôi qua lại gian nan thế này, ngay cả buổi tối lúc ở sân bay đợi Tiêu Chiến cũng không căng thẳng như hiện tại.

Cậu nhân lúc Tiêu Chiến còn đang tắm rửa, giúp anh đăng ký xong xuôi một tài khoản weibo, xóa bỏ hết tất cả những theo dõi tự động của hệ thống, lại follow qua lại với tài khoản của mình, số lượng fans hâm mộ tìm kiếm đang dần tăng cao.

Thời gian còn lại, câu liền ngồi trên giường nghĩ caption, viết ra một đoạn văn bản thật dài rồi lại xóa đi, gõ gõ xóa xóa, viết kiểu gì cũng thấy không hài lòng.

Tiêu Chiến tắm rửa sạch sẽ xong bước ra, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ôm điện thoại nhăn mày, thần sắc thêm chút nghiêm túc.

"Sao thế? Sao đột nhiên tâm tình lại không tốt rồi?"

"Em không nghĩ ra cái văn án nào hợp lý nhất để đăng cả."

Tiêu Chiến cười cười trêu chọc: "Làm gì có cái gì là hợp nhất chứ, chỉ có muốn nói nhất thôi."

Anh nói xong cầm lấy điện thoại của mình mở lên weibo, hơi sửng sốt: "Em đăng ký xong cho anh rồi à?"

Vương Nhất Bác đắc ý: "Vâng, có phải rất biết lợi dụng thời gian không?"

Tiêu Chiến nhíu lông mày nhìn cậu: "Tiêu Chiến 1005? Em lấy cho anh cái tên này sao?"

"ID weibo không thể đặt hai ký tự mà, 1005 là sinh nhật anh, cho nên..."

Tiêu Chiến không thèm nghe cậu lý luận, tự mình đổi tên ID.

Anh gõ xong đoạn văn bản, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Em xong chưa?"

Vương Nhất Bác gật đầu, hai người cùng nhấn vào nút đăng tải bài viết.

@王一博: @肖战 DAYTOY của em. [hình ảnh]

@肖战 DAYTOY: @王一博 chức nghiệp và giới tính không hạn chế được tình yêu. [hình ảnh]

Tiêu Chiến nhấn mở weibo của cậu, kinh ngạc một tiếng: "Trong điện thoại của em vẫn giữ ảnh chụp chung lúc ở Bắc Âu à?"

"Anh không phải cũng vậy sao, chúng ta trùng hợp chưa này, chọn cùng một tấm ảnh luôn."

Vương Nhất Bác đối với cái "trùng hợp" này vô cùng hài lòng, dưới ô bình luận lại viết thêm: Hình ảnh là trùng hợp, chúng tôi không có sao chép lẫn nhau.

Cậu mỹ mãn ngồi xem các loại quỷ khóc sói gào của fans hâm mộ trong phần bình luận, giải quyết xong tâm tư đã đè ép dưới đáy lòng tận hai năm trời, trong một chốc toàn bộ tiếc nuối đều quay về con số không.

Trong siêu thoại, có fans hâm mộ phát bài:

Vương Nhất Bác có thể đυ.ng phải Tiêu Chiến thực sự là đã dẫm trúng vận shit chó* cả một ngày.

*vận shit chó: một từ ngữ mạng Trung Quốc, ý là gặp phải vận may, vận đỏ.

Cậu nhất thời đen mặt, quản không nổi cái tay trả lời lại một chuỗi: ???

Sau khi phản hồi xong, cậu bỗng nhiên nhớ ra, thật ra bản thân mình cũng nghĩ như vậy mà, thế là xóa đi, trả lời lại một lần nữa: Bạn nói rất đúng.

Không tiếp tục để ý điện thoại đã rối loạn lộn xộn đến mức nào, cậu vươn tay tắt đèn, trong tim mỹ mãn đủ đầy mà kéo Tiêu Chiến vào lòng, chóp mũi tràn ngập hương vị thanh đạm từ trên người anh.

Đã suy nghĩ suốt hai năm rồi.

Tiêu Chiến cũng vòng tay ôm chặt cậu, yên tĩnh một hồi lại lên tiếng: "Cảm ơn em."

"Đừng khách khí." Vương Nhất Bác đặt một nụ hôn lên trán của anh, thần thanh khí sảng "Em yêu anh"

"Thế thì.." Tiêu Chiến cũng mỉm cười "Anh cũng vậy đi."

"Bỏ từ cuối cùng kia đi!"

"Hừ."



Xuân hàn liệu tiếu, tinh dạ vô minh.*

Sai lệch một buổi sớm hay đêm đen, giữa biển người bờ vai vội vã lướt qua nhau, mua ít một tấm vé máy bay, không đặt chân lên chuyến xe bus ngày đó, cự tuyệt một lần hảo ý, không đành lòng buông hạ một câu níu giữ, thiếu đi đôi chút yêu thương cảm mến, em đều sẽ bỏ lỡ mất anh.

Đêm đông ở Stavanger quả là một đêm kỳ tích.

Có thể gặp gỡ anh, sau đó từng bước đến cạnh bên anh, thật sự là chuyện may mắn không gì sánh được trên đời.

END.

*Cái lạnh lẽo cắt thịt của mùa xuân, trong đêm tối vì sao mất đi ánh sáng.

____________

Vốn định biếng thêm mấy hôm nữa nhưng dù sao cũng đang rảnh rỗi nên cắm cổ gõ nốt. Tạm biệt Stavanger, tạm biệt đêm Giáng sinh tại London thơ mộng. Ái nhân đã về bên nhau, dư sinh cùng nhau gánh vác nhé.💚❤️.